(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 801: Nữ sinh hóa quỷ (10)



Đúng, là chị ta mềm lòng.

"Tự ngẫm lại đi. Mười năm đến đây, mất mười năm thanh xuân, cuộc đời vốn dĩ rộng mở lại bị bọn chúng cướp mất. Tôi biết, cô muốn rời đi."

Đương nhiên.

"Xót con cũng đâu phải ở lại. Cô không đi, cô sẽ thành mấy mụ già kia, con cô cũng thành mấy thằng cưỡng bức hϊếρ ɖâʍ người khác."

"Về sau, lại có ba cô gái vô tội nữa vào nhà cô. Cô sẽ giống như mụ già đã cưỡng bức cô, cưỡng bách các cô ấy."

Lý Mỹ Vân nghĩ đến chuyện đó, hai mắt hoa lên.

Không, chị ta không muốn trở thành mụ già kia.

"Bọn chúng là tội phạm. Chỉ cần cô muốn, cô có thể đưa ba đứa con đi cùng mình. Đương nhiên, khó khăn cô phải đối mặt sẽ nhiều hơn. Một phụ nữ nuôi sống ba đứa con không dễ dàng gì, nhưng người ngoài kia sẽ không mặc kệ cô. Không phải là không có cơ hội được sống tốt ở ngoài kia."

Lý Mỹ Vân không biết ai đang nói chuyện với mình, nhưng chị ta dường như đã hiểu ra được gì đó, nói với cảnh sát, "Tôi sẽ đi. Nhưng tôi muốn đưa ba đứa con tôi theo cùng."

"Dựa theo tình hình của chị, chị có thể đưa con đi."

Lý Mỹ Vân cười tươi. Dưới trợ giúp của cảnh sát, người trong thôn không cản lại được.

Chị ta đưa con lên xe, Đường Quả bay trên nóc nhà cười một tiếng, "Hi vọng là có thể kiên trì được."

[Ký chủ đại đại, ý cô là, cô ta có khả năng không kiên trì được?]

Đường Quả cười nhẹ, "Ừ. Nơi này khiến cô ta bị tổn thương mà cô ta vẫn còn do dự, lại xót con, có thể thấy được tính cô ta rất dễ mềm lòng. Cô ta sống ở đây, xác thật không bị đánh bao nhiêu. Nhưng không phải là vì mẹ chồng và chồng cô ta là người tử tế hiền lành gì, mà là vì... cô ta nhu nhược, nhát gan, thấy cái kết của những cô gái bỏ trốn mà không dám phản kháng. Cô ta nghe lời như thế, đương nhiên sẽ không bị ngược đãi."

[Vậy tại sao ký chủ đại đại lại nhắc nhở cô ta?]

"Ta chỉ muốn nhìn xem, người đã chết lặng rồi đến tột cùng có bao nhiêu chết lặng." Cô ngẩng đầu lên nhìn mây trắng bay trên trời cao. Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Đàn bà con gái trong thôn nghe được mình có thể rời đi, một số chết lặng, không phản ứng lại. Cảnh sát nói một hồi lâu thì trầm mặc, nói rằng mình không muốn đi. Một số ít lại xuất hiện ánh sáng trong mắt, không do dự một chút nào, quyết tâm đi ngay.

"Tú Phương, cô đi thật à? Cô không cần con và tôi nữa?"

Cô gái tên Tú Phương quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, "Cần mày?" Cô khóc lớn, rồi lại cười lớn, "Tao hận chỗ này, tao hận mày, tao hận tất cả những thứ ở đây, cũng hận mấy đứa con hoang tao sinh ra. Ở đây chỉ mang lại đau khổ cho tao, mày quên rồi à? Tám năm trước tao bước vào đây, chỉ mới hai mươi tuổi, cả nhà chúng mày đã làm gì tao?"

Gương mặt Tú Phương đẫm nước mắt, "Tao không đồng ý, ông bà già nhà mày đè tao ra, dạng chân tao, để mày cưỡng bức tao. Mày nói xem, tao nhớ thương mày kiểu gì? Tao hận mày, hận muốn chết, đến mức hận không thể gϊếŧ chết được mày. Mày là tội phạm hϊếρ ɖâʍ, dù mày có đối xử tốt với tao đi nữa, mày vẫn là tội phạm hϊếρ ɖâʍ."

"Ở đây là ác mộng cả đời của tao. Thật tốt, tao còn có thể rời đi. Dù ra ngoài nhặt rác, xin cơm, dù có trở về giảm thọ đến hai mươi năm, tao cũng muốn đồng ý." Nói xong, cô không do dự mà lê cái chân khập khiễng lên xe, lau nước mắt, cười lên, vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi hang ổ quỷ quái này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.