(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 832: - 836: Nữ sinh hóa quỷ (41 - 45)



832.41

Tần Cửu nghe Đường Quả nói, dở khóc dở cười. Hóa ra ấn tượng đầu tiên của cô về anh là như thế?

Thật ra anh cũng muốn nói, lần đầu gặp phải ánh mắt của cô, anh cũng nghĩ rằng cô không giống như những con quỷ khác.

Anh không biết vì sao cứ lúc nào mình muốn nói nặng lời, đầu anh lại hiện lên thứ gì đó, khiến anh nuốt xuống những câu nói lạnh lùng ấy, cứ như thể anh chưa từng muốn nói ra.

"Cô Đường..."

"Dạ?" Đường Quả mỉm cười ôm cổ Tần Cửu, cảm giác lạnh lẽo khiến anh run lên. Không phải sợ hãi, mà là một cảm giác không nói rõ được tràn ra từ đáy lòng anh, có vài phần ấm áp, có vài phần ngọt ngào, cũng có vài phần chua xót.

"Quen biết nhau lâu thế rồi, anh vẫn còn gọi em là cô Đường à."

Tần Cửu hít sâu một hơi, áp chế cảm giác sắp trào ra, "Cô cũng gọi tôi là đạo trưởng Tần mà. Tôi cảm thấy xưng hô như thế không có vấn đề gì."

"Hóa ra đạo trưởng để ý xưng hô của em với đạo trưởng như thế."

Tần Cửu muốn nói không phải, sao có thể, nhưng trong lòng lại tò mò muốn xem cô nói gì, liệu có đổi xưng hô khác hay không.

Anh cảm thấy mình có khả năng đã bị nữ quỷ này mê hoặc, bị cô sử dụng thuật ma ám. Nhưng đầu óc anh cực kì tỉnh táo, hoàn toàn nhận thức được mình đang làm gì.

"Anh muốn em gọi anh thế nào? Đạo trưởng Tần? Tiểu Cửu?"

Tần Cửu giật giật khóe môi, "Tôi lớn tuổi hơn cô, đừng gọi Tiểu Cửu."

"Anh Cửu? Anh Cửu thì sao?"

Trong lòng Tần Cửu rối loạn. Giọng nữ quỷ quá ngọt, anh có hơi không chịu nổi.

"Hay là anh Tần nhỉ? Anh Tần ơi anh Tần?"

Tần Cửu: "..." Làm sao bây giờ, anh hình như bị nữ quỷ này quấn lấy rồi, muốn ném cũng không được. Nghe cô ngọt ngào gọi anh Cửu, anh Tần, lòng anh cứ nhảy lên.

Tần Cửu lạnh mặt, "Đứng đắn lên. Nếu người ta nghe thấy thì sao?"

"Em là quỷ, người ta nghe thấy làm sao được, trừ khi em muốn người ta nghe." Đường Quả ghé vào tai Tần Cửu, "Anh có thích nghe em gọi vậy không? Thích cái nào em cũng chiều, sợ bị người khác nghe thấy thì em đảm bảo chỉ một mình anh nghe được thôi."

Tim Tần Cửu đập nhanh hơn, bên tai đỏ rực. Thôi xong.

Tần Cửu, một đạo sĩ bắt yêu, cả đời chỉ có bắt yêu kiếm tiền, phụ nữ có đẹp thế nào cũng không dao động.

Niệm trong lòng, Tần Cửu nói một câu trái lương tâm, nhưng đây là nữ quỷ.

"Thôi, gọi anh là A Cửu vậy."

Nghe được tiếng nói sau lưng, Tần Cửu có cảm giác hơi mất mát, tự cười giễu mình. Lúc người ta nói thì cứ chối đây đẩy, giờ đổi cách gọi khác rồi, anh tiếc cái gì?

Tần Cửu rơi vào trầm tư. Không thể không thừa nhận, nữ quỷ này thật sự hấp dẫn anh.

"A Cửu, em muốn làm một chuyện."

Tần Cửu phản ứng lại, "Cô muốn làm gì, tôi giúp cô." Anh nói xong, khóe môi có hơi bất đắc dĩ. Lại thua trong tay cô rồi.

"Trên thế giới có rất nhiều nơi giống như cái thôn kia, em muốn tranh thủ hai mươi năm đi khắp nơi để xem có cô hồn dã quỷ nào giống em không."

Tần Cửu nhớ lại những gì cô đã trải qua, trong lòng thương tiếc, "Tôi đi cùng cô."

Hai mươi năm.

Tần Cửu không thể không suy nghĩ, nếu anh bất chấp tất cả để bên cô, cả hai cũng chỉ có hai mươi năm.

"A Cửu đang thất thần."

"Nghĩ gì thế?" Đường Quả dò hỏi.

833.42

"Tôi đang nghĩ..." Tần Cửu chần chờ một chút, "Nữ quỷ như cô sao lại có thể để ý tôi? Tôi chỉ là một đạo sĩ bắt yêu, ngoại trừ có vài thủ đoạn bắt yêu quái ra thì chỉ là một người bình thường mờ nhạt."

"À, vì em cảm thấy A Cửu rất đáng yêu. Hơn nữa, A Cửu cũng đâu có bình thường mờ nhạt." Đường Quả vừa nói vừa giơ tay lên nhéo mặt Tần Cửu, "Gương mặt này đẹp cực kì, hơn nữa, thực lực của anh trong giới đạo sĩ bắt yêu cũng không tệ. A Cửu cứ khiêm tốn quá. Với ngoại hình này, ra đường hỏi một câu có ai muốn lấy anh không, đảm bảo có rất nhiều mỹ nữ đồng ý."

Lần đầu tiên có người nghiêm túc khen Tần Cửu như thế. Ngay cả người nhà của anh cũng không cảm thấy anh có gì tốt. Anh đi theo sư phụ, cuộc sống mới tốt lên, nhưng sư phụ chỉ một lòng tu đạo, ngoại trừ dạy cho anh thì rất ít khi giao lưu với anh. Từ đó tạo nên tính cách không thích người khác tiếp cận của anh, khiến anh bị gọi là quái đản.

"Hai mươi năm sau cô muốn đi đâu?" Tần Cửu hỏi.

Đường Quả cười cười, "Không biết nữa, có thể là Quỷ giới. Dù sao linh hồn không chuyển thế đầu thai thì cũng đi Quỷ giới."

"Cô thật sự cảm thấy tôi tốt?"

Hệ thống: Cứ cảm giác sai sai ở đâu. Có phải lộn giới tính rồi không? Anh chàng này thế mà lại thẹn thùng này.

"Thật ra tình người duyên quỷ cũng không phải không thể, tôi vốn không ngại." Tần Cửu nói, "Nếu cô cũng không ngại, chúng ta có thể thử xem?"

Đường Quả cong môi lên, "Thật á? Ý anh là, anh cũng thích em?"

"Hẳn là thích." Tần Cửu khẳng định, "Không thể thấy cô không vui, cái gì cũng muốn theo cô, hẳn là thích."

"Là thích đó. A Cửu anh đúng là một đại khả ái mà."

Đại khả ái?

Cái quỷ gì?

Mặt Tần Cửu cứng đờ.

Sau đó, Đường Quả không kiêng nể gì nữa, dựa trên lưng anh, thân thể dần ngưng lại. Từ lạnh lẽo thành ấm áp khiến Tần Cửu kinh ngạc.

"A Cửu, anh không hối hận chứ? Hai ta chỉ có hai mươi năm."

"Tần Cửu này đã quyết định rồi đương nhiên sẽ không hối hận. Hai mươi năm đã có thể làm được rất nhiều chuyện." Không phải nói về sau cô sẽ đi Quỷ giới sao?

Cô không ra được thì anh đi tìm cô. Tần Cửu thầm nghĩ. Thừa nhận lòng mình rồi, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nụ cười trên môi mãi không tắt đi.

Hóa ra cảm giác lúc trước là vì anh thích cô.

Thời gian tiếp theo, hai người cùng nhau đi khắp nơi, chứng kiến vô số cô gái trẻ bị lừa lọc.

Đường Quả không gϊếŧ người nữa, chỉ đưa những nơi như thế ra ngoài ánh sáng và thiến hết lũ ác ôn kia. Cứu được người nào thì cô cứu, còn những ai đã ở lâu và không muốn đi, cô không quan tâm, càng không đồng tình. Nếu không đưa ra ngoài ánh sáng, sớm hay muộn những kẻ đó cũng sẽ là đồng lõa tổn thương các cô gái vô tội khác.

"Quả Quả làm những chuyện này vì bản thân em cũng đã từng như thế?" Một ngày nọ, Tần Cửu và Đường Quả tay trong tay ngồi trên núi nhìn thôn nhỏ bên dưới.

Họ vừa mới đến đây hôm nay, cũng là lừa bán lừa mua các cô gái trẻ.

Đường Quả dựa vào vai anh, lắc đầu, "Không phải."

"Vậy thì vì sao?"

"Nếu đã đến đây, em luôn muốn làm gì đó và để lại gì đó, khiến cuộc đời có ý nghĩa hơn một chút."

834.43

Tần Cửu nghĩ cô hiện tại chỉ là quỷ, không thể không buồn cười.

"Chúng ta đã khiến vòng huyền học chú ý." Tần Cửu nói.

Đường Quả không thèm quan tâm, "Họ sẽ làm gì?"

"Chưa thấy được Quả Quả, chắc chắn sẽ muốn làm gì đó. Nhưng thấy Quả Quả rồi, đảm bảo bọn họ không có gan làm gì." Bạn gái quỷ của anh không đơn giản đâu.

"Biết thế thì tốt."

Lúc này, Đường Quả nhìn sắc trời tối xuống, "Được rồi, A Cửu ở đây chờ em, em đi làm việc lớn."

"Anh chờ em về."

Tần Cửu đã từng nghĩ đến chuyện giúp cô, nhưng hình như cô rất ghét bỏ bản lĩnh của anh, nói anh không ẩn thân được, sẽ dễ dàng bị phát hiện. Cô không giống anh, cô là quỷ, sẽ không ai phát hiện ra.

Anh ngồi trên núi nhìn dáng cô bay xuống, trong mắt chỉ có ý cười. Anh thích tất cả về cô, dù cô có phải quỷ hay không. Hiện tại, anh chỉ cảm thấy hai mươi năm có hơi ngắn một chút.

Anh nên cố gắng tu luyện đạo thuật, tranh thủ khiến thực lực của mình tốt hơn một chút, tương lai xông vào Quỷ giới cũng dễ hơn.

Đúng. Anh đã không thỏa mãn nữa.

Không ở bên cô, anh còn chần chờ. Nhưng đã bên cô rồi, anh biết được cô mê người đến mức nào, hấp dẫn đến mức nào. Những gì của cô, dù chỉ là một sợi tóc, anh cũng cảm thấy mê người.

Cô nói gì anh cũng muốn nghe theo.

Nụ cười của cô là nụ cười đẹp nhất thế giới.

Giọng nói của cô cũng là giọng nói ngọt ngào nhất, êm tai nhất, nghe hoài không chán.

"Đạo trưởng Tần sao lại ở đây?"

Tần Cửu đang trong mộng đẹp đột nhiên bị một tiếng nói cắt ngang. Anh cau mày lại, nhìn đám người đang leo lên núi.

Đi đầu chính là Phương Vân Trì và một cô gái trả anh đã từng gặp hai năm trước ở thôn của Quả Quả, tên Ninh Tương Tư.

Sau hai người là một số người quen trong vòng huyền học, khá giỏi bắt quỷ.

Nhìn thấy họ, Tần Cửu suy nghĩ sâu xa, hỏi một câu: "Làm sao mọi người cũng ở đây?"

"Đạo trưởng Tần dạo này không vào nhóm à? Tin tức lớn như thế chú còn không biết. Tôi tưởng chú đổi nghề rồi, định qua hỏi thử."

Tần Cửu suy đoán, mấy năm nay động tĩnh Quả Quả nhà anh làm ra khá lớn, hấp dẫn những người này cũng bình thường.

"Tôi không đến bắt quỷ."

Anh là đưa nữ quỷ nhà anh đến xử mấy thứ ác ôn kia. Trong số những người ở đây có mấy người để lại ấn tượng không tệ với anh, nên anh nói tiếp, "Ở đây không có quỷ các mấy người muốn bắt, đi chỗ khác đi."

"Đạo trưởng Tần, tôi có thể khẳng định ở đây có quỷ chúng tôi muốn bắt." Phương Vân Trì nhìn chằm chằm Tần Cửu, lời lẽ chính đáng, "Tôi ngửi thấy mùi con quỷ kia. Quỷ trên thế giới này nên bị tru sát. Không thể tha được."

Tần Cửu nhìn Phương Vân Trì, giật mình. Anh đã từng thấy thái độ đó trên mặt thiên sĩ Phương.

Mỗi lần gặp phải quỷ, dù có vô tội hay không, thiên sĩ Phương đều bắt hết, không một chút lưu tình.

Nếu quỷ không hại người, dễ dàng bắt được, hoặc quỷ đầu hàng, thiên sĩ Phương sẽ để lại một mạng, đưa đến chùa miếu. Còn nếu là quỷ hại người, cho dù có là nguyên nhân gì, kể cả ân oán cá nhân, trong mắt thiên sĩ Phương đều đáng chết.

Phương Vân Trì đã nối gót thiên sĩ Phương.

"Bổn đạo nói không có là không có." Tần Cửu liếc Phương Vân Trì rồi nhìn những người khác. " Xem tình cảm ngày xưa, các vị đạo hữu cũng đừng nhúng tay vào chuyện này."

835.44

"Có quỷ hay không chỉ cần tìm một chút là biết. Đạo trưởng Tần thề son thề sắt như thế," Phương Vân Trì nheo mắt, "Khiến tôi rất nghi ngờ đấy. Rốt cuộc đạo trưởng Tần có mục đích gì?"

"Tôi nhớ mấy năm trước trong một thôn nhỏ, đạo trưởng Tần có đi cùng một con nữ quỷ đúng không?"

"Hiện tại đạo trưởng Tần cản chúng tôi bắt quỷ, chẳng lẽ quỷ xuất hiện ở đây chính là con quỷ năm đó?"

Phương Vân Trì hùng hổ, "Có thể đoán ra, con quỷ hoành hành mấy năm nay là con quỷ tên Đường Quả đúng không?"

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau. Chuyện năm đó bọn họ vẫn biết một ít. Phương Vân Trì bị ăn lỗ nặng, sau đó thiên sĩ Phương chết. Còn lại thì không nhớ rõ lắm.

Nếu nói ra thì cũng mới hơn hai năm, Phương Vân Trì hồi đó thảm như thế, hôm nay liệu có đối phó nổi không?

"Đạo trưởng Tần, tôi biết đạo trưởng thấy tiền sáng mắt, hoàn toàn không có nguyên tắc. Không biết con quỷ kia cho đạo trưởng cái gì mà đạo trưởng lại muốn giúp ả hại người."

Tần Cửu nói, "Cô ấy không hại người."

"Không hại người?" Phương Vân Trì tức cười, "Mấy năm nay có bao nhiêu thôn xảy ra chuyện? Thủ đoạn giống hệt như năm đó. Vốn dĩ còn chưa xác định, nhưng thấy đạo trưởng Tần ở đây, tôi khẳng định con quỷ đó chính là Đường Quả."

"Đúng."

Tần Cửu không giấu giếm, thẳng thắn trả lời. Anh hoàn toàn không sợ những người này đối phó Quả Quả. Không cần Quả Quả phải ra tay, anh có kiếm tiên đã luyện hóa và khả năng đã tiến bộ không ít, bọn họ không phải đối thủ của anh.

"Đạo trưởng Tần, con quỷ đó là Đường Quả thật? Làm những chuyện đó cũng là chị ấy?" Ninh Tương Tư xen vào, "Mấy năm nay tôi và anh Phương đã tra ra được Đường Quả là Đường Quả nhà họ Đường, con gái Đường Lộc Sinh."

"Quỷ gϊếŧ sư phụ tôi chỉ có ả, dù là chính nghĩa hay thù riêng, Phương Vân Trì tôi thấy ả một lần gϊếŧ một lần, cho đến khi ả hồn phi phách tán. Nếu không, quyết không bỏ qua!"

"Hôm nay gặp được, tôi tuyệt đối không để ả gieo họa nữa."

Tần Cửu nhẹ nhàng nói, "Nói chuyện này với tôi làm gì? Tưởng tôi sẽ giúp chính nghĩa? Không, Tần Cửu tôi không thích làm nhất là bảo vệ công lý. Ai cũng biết Tần Cửu chỉ thích bắt yêu và kiếm tiền. Đương nhiên, hiện tại tôi có thêm một sở thích nữa." Nói đến đây, trên mặt anh nở một nụ cười.

Ngoại trừ Phương Vân Trì ra, những người có quen biết sơ với Tần Cửu nhìn nhau, không hiểu vì sao Tần Cửu lúc nào cũng lạnh nhạt với người ngoài lại có thể cười ngu đến thế.

Dù tò mò Tần Cửu còn thích thêm cái gì nữa nhưng anh không nói, họ cũng vì mặt mũi mà ngại hỏi.

Người trong vòng huyền học vốn không ngu. Mặc dù đi theo Phương Vân Trì đến nhưng cũng chỉ là vì nghe nói có quỷ hại người, còn tình huống cụ thể thế nào, họ vốn không rõ. Và khi nghe Phương Vân Trì nói con quỷ có liên quan đến nhà họ Đường, không ít người hoảng hốt, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, Phương Vân Trì này thế mà lại hố bọn họ.

Nếu không có Tần Cửu, chỉ sợ đã lọt vào hố rồi.

836.45

Nhân quả của nhà họ Đường không thể dây vào.

Thiên sĩ Phương còn không đối phó được thì làm gì đến phiên bọn họ.

"Các vị tiền bối định bỏ lại ạ?" Phương Vân Trì nhìn mọi người lần lượt rút lui, vội vàng nói, "Những gì tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ trả đủ, chỉ cần các vị giúp tôi bắt con nữ quỷ kia. Ả bị tiêu diệt rồi, nhân quả sẽ không còn nữa, không phải sao?"

"Cháu Phương, không phải chúng tôi không giúp cháu bắt quỷ. Nếu không liên quan đến nhà họ Đường, làm nhiều việc ác, chúng tôi là đạo sĩ bắt quỷ, lấy bắt quỷ làm đạo, chắc chắn sẽ không thể chối từ."

"Nhưng mà, nữ quỷ này liên quan đến nhà họ Đường. Nhân quả nhà họ Đường quá nặng, chúng tôi không thể chịu nổi."

Một đạo trưởng lớn tuổi than với Phương Vân Trì, "Phương này, nghe tôi đi, sư phụ cháu bị nhân quả quấn thân mà chết. Nếu ông ta bị cô cả nhà họ Đường gϊếŧ cũng chỉ có thể tính là báo thù, dù sao sư phụ cháu cũng gϊếŧ hồn ma mẹ người ta. Cháu ngẫm lại xem, hiện tại cũng vì người ta gϊếŧ sư phụ cháu nên cháu mới hận người ta thấu xương hay sao?"

"Cháu đối phó được thì còn đỡ, nhưng mà căn bản cháu không phải đối thủ của người ta."

Không phải bọn họ coi thường Phương Vân trì, chỉ là thiên sĩ Phương giỏi như thế mà nữ quỷ còn gϊếŧ được, chứng tỏ đạo hạnh của cô ta rất cao.

"Giống làm sao được. Nếu mẹ ả không khiến người ta sinh non, khiến cả nhà họ Đường không yên, sư phụ tôi cần gì phải gϊếŧ bà ta? Quỷ hại người đều đáng chết."

"Vậy người hại người thì sao?"

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một âm thanh dễ nghe hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Đường Quả bay từ dưới núi lên. Tất cả cảnh giác nhìn cô, thậm chí còn nhanh chóng bay ra xa Phương Vân Trì như đang nói bọn họ không liên quan gì đến Phương Vân Trì, chỉ đi ngang qua.

Đường Quả không để ý đến họ, chỉ cười cười nhìn Phương Vân Trì, "Cậu nói quỷ hại người nên chết, thế người hại người thì sao?"

"Người xấu sẽ có pháp luật trừng phạt, dù pháp luật không làm gì được, ông trời cũng sẽ phạt."

Đường Quả thong dong bước đến bên cạnh Tần Cửu, cười nói, "Cậu có biết một câu "Thay trời hành đạo" không? Ông trời bận như thế, không làm gì được, tôi giúp ông ấy giải quyết hết rắc rối và người xấu không tốt à?"

"Sư phụ ta không phải người xấu, trái lại còn cứu rất nhiều người, diệt hết tất cả ác quỷ." Phương Vân Trì vội vàng nói.

Đường Quả khẽ cười, "Ông ta là sư phụ cậu, đương nhiên trong mắt cậu không phải người xấu. Nhưng mà, ông ta diệt hồn ma mẹ tôi, với tôi mà nói, ông ta là người xấu. Vì mẫu báo thù, thiên kinh địa nghĩa*, tôi cũng không sai."

(*Thiên kinh địa nghĩa: Chân lý xưa nay)

"Ta báo thù cho sư phụ cũng là thiên kinh địa nghĩa." Phương Vân Trì đáp lại theo bản năng.

Đường Quả lại cười, "Đúng, cậu muốn báo thù, tôi cũng không khinh bỉ cậu. Nhưng cậu nói tôi làm chuyện táng tận lương tâm, lấy cớ trừ ma vệ đạo, bảo vệ chính nghĩa để gϊếŧ tôi, vậy là không đúng rồi."

"Phương Vân Trì, nếu muốn báo thù riêng, tôi chấp nhận."

"Nhưng mà, tôi khuyên cậu, nên từ bỏ thì hơn. Không đánh được tôi đâu. Mười năm hay trăm năm cậu cũng không phải đối thủ của tôi. Cậu càng già tôi ngược lại càng mạnh."

Phương Vân Trì bị nói đến đỏ mặt tía tai, "Ta gϊếŧ mày đương nhiên không chỉ vì báo thù mà còn là vì nguyên nhân khác nữa. Mày muốn hại người, ta gϊếŧ mày, sẽ không có ai bị hại."

"Vậy cậu nói xem tôi hại người thế nào?'

"Mày..." Phương Vân Trì nhớ lại những chuyện cô làm, sắc mặt khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.