Dạ Cô Tinh không ngờ rằng, có một ngày, cô cũng có thể bình tĩnh hòa nhà ngồi xuống thưởng thức trà với Uyển Tử Kỳ.
Bàn tay trắng nõn thon dài, ấm trà nóng, tách trà nóng, trắng muốt làm nổi bật ấm tử sa, mỗi một hành động, đẹp không sao tả xiết.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thẳng đánh giá người phụ nữ trước mặt này.
Kimono trên người, trong lúc cúi đầu, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết, tóc dài làm thành búi tóc cao, trên mặt chưa trang điểm, gương mặt bình thản.
Rất có ý cảnh “Hoa phù dung mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí”.
Uyển Tử Kỳ như vậy, khác một trời một vực so với dáng vẻ ngang ngược càn rỡ bình thường, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, nhưng nụ cười vẫn không hề thay đổi.
Có chuyện tất có nguyên nhân, cô chỉ cần yên lặng chờ đợi phần sau.
Ít nhất, Uyển Tử Kỳ của bây giờ, coi như rất vừa mắt.
Bỏ trà vào ấm, chiếm bảy phần diện tích, gọi là ___ “Ô long nhập cung”.
Đổ nước sôi vào ấm trà, đổ từ cao xuống thấp, gọi là ___ “Xuân phong phật diện”.
Đậy nắp ấm, đổ nước sôi ngập trên đó, gọi là ___ “Trùng tẩy tiên nhan”.
Dạ Cô Tinh vỗ tay: “Trà nghệ của cô Uyển rất tốt.”
Người nào đó được khen ngợi chỉ cười thản nhiên: “Quá khen.”
Ánh mắt tìm tòi dừng lại trên người cô ta, ánh mắt sâu dần.
Trong một đêm, tính nết thay đổi?
Uyển Tử Kỳ đang muốn giở trò gì?
Hoặc là nói….. An Tuyển Thần muốn làm gì?
Ấm trà đầu tiên, rửa chén.
Ấm trà thứ hai, rót vào chén tống, gọi là “Ngọc dịch hồi hồ”.
Bàn tay trắng nõn dùng kẹp chia chén ngửi hương và chia chén uống trà thành từng bộ, đặt lên khay trà.
Đổ trà vào chén ngửi hương, đầy bảy phần, lần lượt rót nước trà còn lại vào trong bốn chén, gọi là “Hàn Tín điểm binh”.
Châm trà xong, hai tay nâng chén đến trước mặt Dạ Cô Tinh, Uyển Tử Kỳ tự giữ một chén.
Dạ Cô Tinh nhìn thoáng qua cô ta, cười nhẹ nhàng.
Đặt chén uống trà lên trên chén ngửi hương, một ngón giữ chén uống trà, hai ngón tay kẹp chén ngửi hương xoay ngược vào trong, ngửi nhẹ hương trà trong chén ngửi hương, sau đó, uống trà.
Uyển Tử Kỳ tự nhấp một ngụm, vào miệng hơi chát.
Ánh mắt lại luôn để ý tới vẻ mặt của Dạ Cô Tinh, nụ cười không đổi, ánh mắt thản nhiên, trong lòng đột nhiên sinh ra chán nản không biết làm sao, khoảng cách gần như vậy, một thời gian dài, cô ta không có cách nào dò xét được một chút xíu cảm xúc nào của đối phương.
Chẳng trách mình không đấu lại được…..
“Bà An cảm thấy, trà này như thế nào?”
“Cô Uyển muốn nghe lời nói thật, hay là nói dối.”
“Nói thật thì như thế nào, nói dối thì lại như thế nào?”
“Nói dối là, tinh phẩm thượng giai, hoàn mỹ vô khuyết, nói thật là, tay nghề thành thạo, vô cùng có hồn.”
Động tác dừng lại, cô cười khổ giương mắt: “Thực ra, cô biết hết…”
Nực cười, mình còn có ý đồ lật đổ người ta…
Có lẽ, An Tuyển Thần cũng không phải là đối thủ của cô gái này.
Lúc này đây, Uyển Tử Kỳ cảm thấy thật thư thái.
Một người có thể sẽ ghen ghét một người khác tốt hơn mình, lại không đố kỵ với người mà mình căn bản không cùng một trình độ với họ.
Giống như là, sẽ ghen ghét bạn cùng bàn xinh đẹp, nhưng sẽ không ghét Audrey Hepburn.
“Hai năm trước, tôi mới bắt đầu học trà nghệ, cho dù động tác hoàn hảo, nhưng cuối cùng không có cách nào đạt được sự tinh tế của nó.”
“Một chữ trà này, vốn là vô đạo, có thể khiến cho người thưởng thức trà cảm thấy thư thái, chính là trà ngon.”
“Cho nên, cuối cùng tôi vẫn không so được với cô.”
“Tại sao lại muốn so sánh với tôi?” Không có châm chọc, không có cười nhạo, giọng nói bình dị, cô chỉ đơn giản mà thắc mắc.
Uyển Tử Kỳ khẽ giật mình: “Tôi……”
Á khẩu không trả lời được.
Bốn lạng đẩy ngàn cân, đây chính là bản lĩnh của Dạ Cô Tinh.
Nhưng cô ta lại không có bất kỳ lý do gì để mà phản bác.
Để tay lên ngực tự hỏi, tại sao cô ta cứ phải so sánh với Dạ Cô Tinh?
Chung quanh mờ mịt, Uyển Tử Kỳ đột nhiên cười phá lên, nước mắt giàn dụa, mà Dạ Cô Tinh chỉ yên lặng nhìn.
Thù hận của cô ta, bực tức của cô ta, sự không cam tâm của cô ta, cuối cùng chỉ là một trò cười?
Trò cười!
“Nói đi, hôm nay cô tìm đến tôi là có việc gì?”
Đúng! Cô ta còn có một việc quan trọng chưa làm được…
Nhìn Uyển Tử Kỳ từ trạng thái điên cuồng cười to, gần như bị điên lại trong nháy mắt trở lại bình thường, khóe miệng Dạ Cô Tinh co rút, xứng đáng giành được giải người mới trong lễ trao giải Oscar….
“Tôi là ai, cô biết không?”
“Uyển Tử Kỳ.”
“Không, thân phận thật sự của tôi.”
“Thân phận thật sự…..” Dạ Cô Tinh lầm bầm lên tiếng, u ám trong mắt lộ ra.
“Tôi là…”
“Dụ Khả Hân?”
“Cô… Làm sao cô biết?!” Tay áo rộng khua đổ ấm trà, nước trà nóng bỏng giội lên cẳng chân, nhưng Uyển Tử Kỳ lại không để ý đến đau đớn, lúc này, nỗi xấu hổ trước nay chưa từng có cuồn cuộn tràn lên.
Dạ Cô Tinh đã sớm biết rồi…
Đã sớm biết rồi…..
Vậy cô ta và An Tuyển Thần là gì?
Thằng hề nhảy nhót?
“Bởi vì cái gọi là, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tuy rằng người bình thường mất hết một phần hai lượng máu thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không thể đại biểu người đó chắc chắn sẽ chết.”
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Uyển Tử Kỳ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc: “Cô bắt đầu nghi ngờ từ bao giờ?”
“Lúc mà pháp y phán định cô chết.”
“Cho nên cô đã biết từ trước?!”
“Tôi chỉ là có chút nghi ngờ. Có điều, tôi rất tò mò, nguyên nhân buộc cô phải tự mình nói ra thân phận thật sự của bản thân là gì?”
Uyển Tử Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy giận dữ.
“Bà An đã thông minh như vậy, tại sao không tự đoán thử xem?”
“Được.” Nhếch khóe môi, cười nhạt: “An Tuyển Thần cứu cô, muốn dùng cô để đối phó tôi, cho nên, anh ta giúp cô thay hình đổi ngoại hình, bây giờ, cô lại muốn làm lộ thân phận của mình, như vậy…..Tôi có thể đoán rằng, là liên minh giữa cô và An Tuyển Thần xảy ra vấn đề, đúng không?”
“Dạ Cô Tinh, cô thật sự… rất thông minh.”
Cô chỉ cười.
“Không ngại nói mục đích hôm nay cô đến tìm tôi chứ?” Dạ Cô Tinh nhấc chén trà.
“Tôi mang thai rồi.”
Động tác dừng lại.
“Con của An Tuyển Thần.”
“Cô nói cho tôi những chuyện này, có tác dụng gì?” Ánh sáng chợt hiện lên rồi biến mất.
Uyển Tử Kỳ lùi hai bước, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trên đất.
“Tôi cầu xin cô, giúp tôi giữ lại đứa nhỏ này, tôi xin cô…” Một tay bảo vệ bụng nhỏ, nước mắt chảy giàn giụa.
“An Tuyển Thần không cần tôi, anh ấy cũng sẽ không cần đứa nhỏ này, cô cũng là mẹ, có lẽ có thể hiểu được tình cảnh bây giờ của tôi, có đúng không?!”
“Tôi muốn để nó bình an mà lớn lên, chứ không phải bị hóa thành một vũng máu, chảy vào trong thùng rác….”
“Chỉ cần, cô có thể giúp tôi bình an sinh đứa bé này ra, nửa đời sau của Dụ Khả Hân tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cô…..”
Dạ Cô Tinh nhìn người phụ nữ không ngừng dập đầu, nhíu chặt mày: “Đủ rồi!”
“Thay vì đến tìm tôi, không bằng hãy đi nói thẳng với cha của đứa nhỏ này, đã là cốt nhục của anh ta, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không ra tay tàn nhẫn.”
“Không! Anh ta sẽ làm! Anh ta sẽ giết chúng tôi mất…”
Một người đàn ông không yêu mình, thì làm sao có thể yêu thương đứa con trong bụng mình đây?
Uyển Tử Kỳ có thể hận bất cứ ai, kể cả bản thân, nhưng lại không có cách nào hận đứa con của mình…
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ sau khi được làm mẹ, đều sẽ trở nên mềm lòng.
Cho nên, dưới tình huống biết rõ An Tuyển Thần chán ghét mình, vẫn như cũ nói chữ “yêu” này ra khỏi miệng, cô ta muốn nỗ lực thử một lần…
Biết đâu, cô ta có thể cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh?
Than khẽ một tiếng, ánh mắt lộ ra thương hại: “Cô hà tất gì phải như vậy?”
Nếu như không có đứa nhỏ này, cho dù Uyển Tử Kỳ rời xa An Tuyển Thần cũng có thể sống tiêu sái như vậy, bây giờ……
Không thể không nói, Uyển Tử Kỳ nắm được điểm mấu chốt của cô.
Mạnh mẽ như Dạ Cô Tinh, cũng chỉ có đứa nhỏ mới có thể khiến cô thỏa hiệp.
Nhìn ra được nét buông lỏng trong mắt đối phương, Uyển Tử Kỳ nặng nề dập đầu ba cái trên sàn nhà: “Cầu xin cô, là một người mẹ, tôi cầu xin cô, thương xót đứa con của tôi…..”
“Ba ngày sau, tôi sẽ cử người đưa cô đi Châu Phi, có thể chịu đựng được mười tháng mang thai hay không, hoàn toàn dựa vào ý trời, cô, tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong, quay người rời đi.
Uyển Tử Kỳ quỳ tại chỗ, lại dập đầu ba cái với bóng lưng của Dạ Cô Tinh.
“Cảm ơn….”
Nước mắt hối hận rơi xuống, một giây sau, si ngốc cười, trên gương mặt hiển thị rõ ánh sáng của một người mẹ.
“Con yêu, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu….”
Chẳng mấy chốc đã là hạ tuần tháng năm, tiệc tối trao giải Oscar được muôn người chú ý mở màn.
Thanh thế càng lớn hơn so với tiệc tối giải Quả cầu vàng, sức ảnh hưởng càng rộng rãi hơn, ngôi sao tụ hợp, tinh quang rạng rỡ.
Trên khắp thế giới có biết bao nhiêu đôi mắt dõi theo, có biết bao nhiêu diễn viên khao khát, có biết bao nhiêu đạo diễn vì nó theo đuổi cả một đời.
Minh tinh tụ hợp, tất cả đều đến vì bức tượng vàng kia!
Đàn ông cố gắng thể hiện phong độ thân sĩ, phụ nữ thì tranh nhau phô bày vẻ đẹp.
Thảm đỏ trải dài đến tận cùng, nghênh đón minh tinh, khách quý được mời.
Dạ Cô Tinh đến vừa kịp lúc, bởi vì phía trước đã có rất nhiều minh tinh tiến vào hội trường, cô đến tuy có tiếng vỗ tay tiếng reo hò, nhưng cũng không quá mức chói mắt.
Minh tinh có thể nhận được lời mời, làm gì có ai không phải là nhân tài kiệt suất?
Nhưng người đàn ông cô khoác tay bên cạnh, trực tiếp trở thành thần khí mở ra phong ấn, lộ diện một lát, vô số ống kính nhắm ngay vào hai người, vị trí chỗ đứng, trong nháy mắt trở thành một biển đèn.
“Anh An? Vậy mà lại là anh An!”
“Trời ạ! Cuối cùng gặp được người thật rồi…”
“Hai người này đứng chung một chỗ, xứng đôi quá đi!”
“Ngày mai không lo không có tiêu đề! Ông vua giới hắc đạo hiện thân ở Oscar, đi thảm đỏ cùng vợ yêu!”
“Qua buổi tối hôm nay, không biết Facebook của Athena lại tăng bao nhiêu fan nữa đây!”
“Tốt nhất là có thể sau khi buổi trao giải kết thúc, lấy được video phỏng vấn độc quyền của hai người này, đó mới gọi là giỏi!”
“Xem ra ngai vàng của ảnh hậu, vẫn còn phải tranh giành!”
Nghị luận không dứt, liên tiếp không ngừng.
An Tuyển Hoàng mặc lên người bộ tây trang màu đen, cà vạt màu xanh đen, dưới ánh đèn flash, góc mặt thâm sâu, ngũ quan sắc sảo rõ ràng, giống như tượng tạc vậy.
Dạ Cô Tinh mặc một bộ váy cúp ngực màu đen, váy body ôm sát người phác họa ra dáng vẻ yểu điệu, lộ ra mắt cá chân nhỏ bé trắng ngần, sandal cao gót đơn giản trang nhã.
Vừa nhìn, không có điểm nhấn, nhưng quan sát kỹ lại phát hiện ruy băng quấn quanh eo hiện lên hình dáng hoa văn, chính là do được khảm kim cương đen, bởi vì trên kim cương đen, lại được phủ một tầng voan mỏng màu đen, ánh sáng khúc xạ trở nên dịu dàng, mờ mịt phảng phất thành một mảng mực tàu, từ trong dòng nước trong quầng sáng bung ra, khuếch tán.
Sự tồn tại của kim cương dường như muốn hợp làm một thể với váy dài, không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được manh mối.
Một bộ váy dài đã làm rõ câu nói “xa hoa nhưng vẫn khiêm tốn” đến vô cùng nhuần nhuyễn, nội hàm của “tài đại khí thô” được diễn giải có thể nói là hoàn hảo!
Chắn chắn, giới thượng lưu ngày mai lại sẽ trở thành thiên hạ của Athena.Ye.
Bốn mắt đụng nhau, nhìn nhau cười.
“Căng thẳng không?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Nhưng tại sao em lại cảm thấy anh đang căng thẳng?”
Ánh mắt người đàn ông khẽ nhúc nhích: “Có thể là không quá quen nhiều người như này.”
Dạ Cô Tinh vỗ tay anh: “Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
“Ừ.”
Hai người nghênh đón vô số ống kính, bước trên thảm đỏ, đi cùng nhau.
Tình cảm dịu dàng lúc này, đủ để hành hạ đến chết bất kỳ cẩu độc thân nào.
Ai có thể ngờ được, vua Ám Dạ thần bí, sẽ xuất hiện trước ống kính với thân phận như vậy, với hình thức như vậy?
“Con gái! Bọn em ở đây nè___”
“Nữ thần! Mãi mãi ủng hộ chị___”
Trong một màn tiếng Anh, xen lẫn không ít tiếng Trung.
Dạ Cô Tinh dõi mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phương Ý Như, Sầm Hoan, hai chị em sinh đôi Trần Linh Tê vv…
Đều là lực lượng trung thành của FC Áo Tím, bình thường tất cả sắp xếp tương tác qua lại với cô đều là bọn họ thu xếp.
Lần này, mang đến càng nhiều kỳ vọng và chúc mừng của Fan Trung Quốc với cô.
“Các anh chị em, tất cả hành động nào!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, nhà hát Kodak phía sau mọi người, một đỉnh tòa nhà cao ba mươi lăm tầng, từ trên xuống dưới lăn xuống một cuộn tranh màu hồng, kéo dài đến tận chân cao ốc, rồi sau đó lăn đến phía trước thảm đỏ, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Bên trên là lời chúc đến từ các fan trên thế giới viết cho cô, mỗi một tấm lòng yêu mến màu hồng, dấu tay màu hồng, đều tràn đầy sự yêu thích và nhiệt huyết của bọn họ với Áo Tím.
“Cho dù chị có thể giành được giải hay không, trong mắt chúng em, chị vẫn là tuyệt nhất___”
“Con gái, cố lên!”
“Nữ thần, chị là tuyệt vời nhất!”
Tình cảnh này, Dạ Cô Tinh có là người lý trí thì vành mắt cũng không nén nổi phải đỏ lên, đặt tay lên ngực cúi đầu về phía fan: “Cảm ơn… Thật sự cảm ơn mọi người…..”
Lúc này, cô mới thật sự xác định, mình đã hoàn toàn thoát khỏi thân phận ngôi sao khiêu dâm hạng ba, cô là Dạ Cô Tinh, là Áo Tím, là Athena Ye!
Tiếng reo hò, tiếng hoan hô, đợt này cao hơn đợt trước.
Vậy mà Phương Ý Như cầm loa phóng thanh, được mọi người hợp lực nâng lên___
“Nếu chị vẫn luôn ở đây, bọn em sẽ luôn yêu chị! Không rời nửa bước, đời này không bao giờ thay đổi!”
Dạ Cô Tinh bật khóc.
Tất cả ánh nhìn đều tập trung về một hướng, minh tinh, đạo diễn, người đứng ra tổ chức đều bị trận thế như thế này dọa đến ngây người, vô số máy ảnh ghi lại một màn tình cảm điên cuồng mà lại dịu dàng này lại.
“Oh My God! Điên cuồng quá đi….”
“Quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Bọn họ đều là người Trung Quốc sao? Thật cảm động…..”
“Athena là một người phụ nữ hạnh phúc, tối nay cô ấy có thể giành được giải hay không đã không còn quan trọng nữa rồi!”
Vào trường quay, ngồi xuống.
Buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu, mỗi lần MC đọc ra tên của một người, dẫn đến một tràng hoan hô, cũng có nghĩa là bảy bức tượng vàng lại ít đi một cái.
Khi tên Cohen xuất hiện trên màn hình lớn, lúc MC không ngớt lời chúc mừng, niềm vui sướng to lớn khiến cho anh ta chậm chạp không kịp phản ứng.
Một lúc lâu, anh ta mới từ từ đứng lên, bước lên sân khấu, đối diện với mọi người, lúc phát biểu cảm tưởng đoạt giải, gương mặt đã toàn là nước mắt.
Đây chính là sức hấp dẫn của Oscar, sự cám dỗ của tượng vàng.
Biết bao người, vất vả cả một đời, đều không thể chạm đến biên giới, mà anh ta không những làm được, còn thắng lợi rực rỡ!
“Rose & Lion” bước lên đỉnh cao phim nhựa xuất sắc nhất!
Tuy rằng không có duyên với giải đạo diễn xuất sắc nhất, nhưng anh cũng không tiếc nuối.
“…Đây là câu chuyện thuộc về Athena và anh An, Rose & Lion, chứng kiến tình yêu của bọn họ, đồng thời cũng khẳng định sự nỗ lực của tất cả mọi người trong đoàn phim! Cho nên, tượng vàng này, thuộc về mỗi một thành viên trong đoàn phim!”
“Xin cho phép tôi biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất với tất cả nhân viên, diễn viên của đoàn phim. Không có các bạn, sẽ không có Rose & Lion, càng không có tôi đứng trên sân khấu nhận giải của ngày hôm nay!”
Cohen vài lần nghẹn lời, tay cầm tượng vàng cũng đang không ngừng run rẩy.
Nhưng trong lòng lại bình thản.
Giờ khắc này, giống như được ôm lấy mặt trời, cuối cùng đạt được vĩnh hằng.
Anh ta ___làm được rồi!
“Tiếp theo, sẽ là thời khắc kích động lòng người nhất, bởi vì, ảnh hậu, ảnh đế Oscar năm nay, sắp xuất hiện!”
“Đầu tiên, tuyên bố nữ diễn viên xuất sắc nhất….”
“Roberts của “Trường Nhai”, Pfeiffer của “Lược Sử Thời Gian”, Chellman của “Bơi Qua Dòng Sông Đen”, và Athena của “Rose & Lion”, rốt cuộc ai mới là ảnh hậu Oscar năm nay đây? Ai có thể lấy được Tượng vàng?”