[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 99: Phiên Ngoại 11



Cá chép xào chua ngọt, thịt ba chỉ xào cần tây, bánh mì thịt nấm hương, trứng hấp đậu hũ, bắp cải xào, canh đậu hũ đầu cá, còn có hai vỉ hấp đầy bánh bao thịt, đều là những món ăn thường ngày đơn giản nhất, nhưng lại được Hà Hạ nấu ra những món rất hấp dẫn.

Mặc Lâm hai mắt sáng ngời, tay phải cầm bát đũa, tay trái thì bánh bao thịt, hình ảnh cao quý hoàn toàn biến mất.

An Tuyệt thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng.

Hạ Hà ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, “Cô Lâm, cứ từ từ ăn, vẫn còn rất nhiều…”

“Ê… cái này… thật ngon…”

An Tuyệt: “…..”

Cuối cùng, cậu ta nuốt hết những thứ trong miệng, son môi trôi mất, lông mi giả cũng lát đát rơi rụng.

“Bánh bao cô làm ngon quá!” Mặc Lâm giơ ngón tay cái lên, mở đôi mắt to đen láy, sáng ngời như những vì sao trong đêm đen.

“Cô Lâm thích là được rồi.”

“Thích! Thích chết bà luôn…”

An Tuyệt liếc nhìn cậu ta với ánh mắt cảnh cáo.

“Sao cơ?” Hạ Hà không nghe rõ.

“À… Ý tôi là nó ngon hơn cả bà tôi làm! Ha ha…”

Hạ Hà mím môi cười, có chút xấu hổ, “Nếu như cô thích thì cứ ăn nhiều vào.”

“Không thành vấn đề!” Mặc Lâm vô cùng thoải mái, không có chút gì xem mình là người ngoài.

Vì thế mà cả hai vỉ hấp đầy bánh bao thịt, thì gần ba phần tư đã chui hết vào bụng của cậu ta.

Thím Vương ráng ăn hết hai cái- Ăn nhiều chút, dù sao thì cũng không thể để phí món này được.

Hạ Hà đã ăn một cái.

An Tuyệt chỉ ăn rau, không đụng vào bánh bao, Hạ Hà nhìn thấy sốt ruột, cuối cùng không nhịn được mà bỏ một cái vào chén của anh.

Nghĩ đến thường ngày anh cũng rất thích ăn.

Mặc Lâm nhìn trộm, Hạ Hà vừa mới gắp vào trong chén thì cậu ta đã nhảy dựng lên “Lấy bánh bao của người ta, đáng ghét…”

Ánh mắt đảo đi đảo lại với vẻ nhõng nhẽo hờn trách, đúng là rất quyến rũ.

An Tuyệt trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng không hề tức giận. Dưới ánh mắt của Hạ Hà, thì nó lại biến thành vẻ mặt cam chịu và chiều chuộng.

Bây giờ cô mới cảm nhận được, hành động vừa rồi của bản thân vốn dĩ chỉ là câu chuyện cười.

Gì mà không muốn ăn, ăn không nổi, vốn dĩ là để dành cho bạn gái….

Chỉ là do cô quá lo chuyện bao đồng.

Hạ Hà thở dài trong âm thầm, cười một cái và cúi xuống ăn.

“Cô Hạ.” Mặc Lâm như bị quỷ chết đói đầu thai, một sức lực mạnh mẽ điên cuồng, “Cô là đầu bếp hả?”

“Không phải.”

“Vậy cô làm công việc gì?”

“Nhà báo.”

Lông mày khẽ nhíu lại, hai hàng lông mày lá liễu cong cong như mơ hồ mà không phải mơ hồ, Hạ Hà không ngờ trên đời này lại có người có thể thực hiện động tác nhíu mày tinh xảo đến như vậy.

“Tôi nghe Tuyệt nói tim của cô không được tốt, nhà báo lại là một công việc tốn sức lực.”

Ánh mắt Mặc Lâm thắc mắc.

Hạ Hà cảm thấy không thích cái ánh mắt đó, giống như bản thân cô đang trở thành một món đồ vật đang chờ được rao bán.

“Tôi thích làm việc bằng sự nỗ lực của bản thân.”

Hóa ra An Tuyệt đã kể hết cho cô gái này nghe, chắc đã thân thiết đến mức chuyện gì cũng có thể kể hết cho nhau nghe rồi nhỉ?

“Cô Hạ đúng là một người thực tế.” Lời nói mang theo một biểu cảm đầy ẩn ý.

Trực giác của Hà Hạ cảm nhận được sự cố tình này.

Bốn mắt chạm nhau, hai người phụ nữ, tạm thời cứ xem Mặc Lâm như một người con gái với ánh lửa tràn đầy.

An Tuyệt rất tự nhiên gắp một miếng thịt cá vào chén của Hạ Hà với vẻ mặt bình thản và đôi mắt vô hồn.

“Cám ơn.”

“Tuyệt, em cũng muốn nữa ~” Mặc Lâm làm sao có thể để thua một cô gái đầy mưu mô chứ?!

Đúng là “cầm bát lên ăn thịt, bỏ đũa xuống là chửi”! Trong miệng vẫn đang ăn thức ăn của Hạ Hà nấu, mà trong lòng thì lại thầm chửi rủa — đúng là muốn giữ được trái tim của đàn ông, trước tiên phải giữ được cái bao tử của người đàn ông! Nấu ăn ngon như vậy, mới nhìn thôi đã kìm lòng không nổi rồi.

Nếu Lưu Hinh Đình có mặt ở đó, chắc chắn sẽ tát cho cậu một bạt tai– tại sao lúc trước lại sinh ra một đứa con trai hư hỏng như vậy cơ chứ?!

An Tuyệt trừng mắt lên và ra hiệu cho cậu ta bớt bớt lại.

Mặc Lâm bĩu môi.

Vô tình bắt gặp đôi mắt trong trẻo đang cười của Hạ Hà, cậu ta kiềm không được sự giận dữ trong đầu, đều bộc lộ ra ngoài–

“Rốt cuộc gắp hay không gắp? Đừng quên em mới là bạn gái của anh!” Hàm ý cảnh báo.

Rồi ngay sau đó, lại mềm mại như một vũng nước suối trong trẻo, tựa đầu lên vai của An Tuyệt, đôi tay trắng mảnh mai nhẹ nhàng di chuyển dọc theo cánh tay cường tráng của người đàn ông.

“Tuyệt, sao anh lại có thể đối xử phũ phàng với người ta như vậy chứ? Thật quá đáng…”

Gương mặt buồn bã như sắp khóc.

“Anh từng nói là sẽ mãi mãi đối xử tốt với em, chiều chuộng em, yêu thương em và không bao giờ rời xa em, anh đã quên hết rồi sao?”

Hạ Hà ngây người.

An Tuyệt đang gắp thức ăn vào chén, vừa nghe xong bỗng tay rung rậy làm rơi vãi hết thức ăn ra ngoài.

“Thái độ của anh như vậy là sao? Chẳng lẽ những khoảnh khắc đẹp đẽ của chúng ta, anh lại quên nhanh như vậy hay sao?”

“Đủ rồi!”

“Chưa đủ, chưa đủ ~”Mặc Lâm diễn rất là nhập vai, khóc còn thảm thương gấp ba lần chị Lâm, “Đêm hôm đó, vừa lúc ánh trăng sáng, bầu không khí ngọt ngào, em dựa vào ngực của anh, anh ôm lấy vòng eo thon của em, tình chàng ý thiếp, cùng nhau tâm sự….”

“Lâm, Mạt, Mạt!”

“Ừm~ Em thích anh gọi tên em!” Trong nháy mắt đã nín khóc và bật cười, “Một câu thôi, anh có gắp hay không?”

“…”

“Tuyệt ~”

“Gắp!”

An Tuyệt nắm chặt tay, nghiến răng kiềm chế sự kích động như muốn đấm một cú vào mặt ai đó, cậu cầm đũa lên vươn tay gắp miếng đậu phụ gần mình nhất.

Mặc Lâm cười tít mắt, “Ừm” một tiếng, kéo dài âm cuối.

An Tuyệt hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng.

Xoay đầu đũa gắp miếng cá chép chua ngọt trước mặt Hạ Hà.

“Mạt Mạt, cho em miếng đuôi cá, có nhiều xương, em từ từ gỡ nha.” Mỗi chữ đều nghiến răng mà nói ra.

Mặc Lâm khẽ run rẩy, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hâm mộ và tràn đầy yêu thương: “Tuyệt, anh đúng là yêu em, ngày cả chuyện nhỏ nhặt là em thích ăn đuôi cá mà anh cũng nhớ.”

Khuôn mặt xấu hổ.

An Tuyệt: “… …”

“Tôi no rồi, mọi người cứ tự nhiên.” Húp hết miếng canh cuối cùng, Hạ Hà đứng dậy rời đi.

Thím Vương khẽ lẩm bẩm “tiểu yêu tinh” rồi cũng bỏ đi.

Rầm–

An Tuyệt đập mạnh đôi đũa xuống bàn và đi ra khỏi phòng ăn.

“Ý gì vậy? Để tôi lại một mình sao? Ha ha, thật là tốt, không ai giành bánh bao thịt của mình nữa…..”

Mặc Lâm miệt mài ăn.

Hạ Hà vừa về đến phòng đã gục xuống giường, ôm lấy lồng ngực thở hổn hển.

Cốc cốc cốc —

“Hạ Hạ, là thím Vương đây.”

Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Thím Vương, cháu không sao.”

“Thím không yên tâm, nên vào để xem cháu thế nào…” Vừa nói vừa đẩy cửa bước vào, vừa vào đã nhìn thấy cô nằm ngửa trên giường với đôi môi tím tái, thím Vương trong lòng chợt lo lắng.

“Rốt cuộc là bị gì? Hạ Hạ, cháu nói thật cho thím biết, thím lập tức đi gọi bác sĩ…”

“Không cần đâu, chỉ là bệnh cũ thôi.”

“Có cần phải uống thuốc không?”

“Lúc nãy có uống rồi. Cháu nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ngay thôi…”

“Đứa bé đáng thương.” Thím Vương rơm rớm nước mắt.

Một lúc lâu sau, tình hình của Hạ Hà mới cải thiện được một ít.

“Hạ Hạ, cháu nói sự thật cho thím biết, tại sao lại phải uống thuốc? Lúc nãy rõ ràng có thể nói cho cậu chủ biết, tại sao lại ngăn cản thím?”

Hạ Hà ngồi dậy, dựa vào thành giường, “Tim của cháu không tốt là do bẩm sinh, sống không được bao lâu nữa.”

Thím Vương lắc đầu nhìn cô mà không dám tin vào sự thật, “Tại sao có thể…. cô … một cô gái tốt như vậy…”

Nói chưa xong thì giọt nước mắt đã rơi xuống.

Hạ Hà cười nhã nhặn: “Đó đều là số phận, chẳng oán trách người khác.”

“Cậu chủ có biết không?”

“Có.”

“Hạ Hạ, cậu chủ không phải loại người đó, cậu ấy sẽ không phụ lòng cháu! Cô Lâm kia mới nhìn đã biết không phải loại con gái tốt, thật lẳng lơ!”

“Không phải đâu. Cháu và cậu chủ chỉ là chị em thôi.” Ánh mắt Hạ Hà kiên quyết.

Với lại, cũng chỉ có thể là chị em!

Trải qua nửa đời thăng trầm, thím Vương sao có thể không hiểu được sự dụng tâm lương khổ của Hạ Hà cơ chứ?

“Cháu và anh ấy, không thể nào…”

Bên kia, Mặc Lâm đã ăn uống no say đang ngân nga vài điệu hát dân gian rồi đi đến phòng của An Tuyệt.

Vừa vặn tay cầm thì cửa đã mở ra.

Hử? Thật kỳ lạ, tên này sao lại không khóa cửa phòng vậy ta?

Không lẽ là…

Nghe thấy tiếng động, An Tuyệt nhanh chóng quay đầu lại, không phải người mà trong lòng đang muốn gặp bỗng khuôn mặt anh tối sập lại.

“Đi ra ngoài.”

“Ôi giời! Dùng xong thì vứt, dỡ cối giết lừa sao?”

“Nếu như cậu tự thừa nhận cậu là một con lừa.”

“Hừ– tôi đây phong lưu phóng khoáng, nhan sắc xinh đẹp như hoa, là một con lừa, loài sinh vật ấy sao có thể so sánh với tôi được?!”

Cậu ta không lùi lại mà tiến thẳng vào rồi đóng cửa lại.

An Tuyệt liếc nhìn với một ánh mắt sắc bén.

“Đừng đuổi, tôi đến là để báo cáo tình hình đây!”

“Có chuyện gì thì nói đi.”

“Liên quan đến Hạ Hà.”

Sắc mặt An Tuyệt hơi dịu lại.

Có kịch hay! Mặc Lâm bước lên phía trước mấy bước, ngồi bệt xuống giường, đổi lại An Tuyệt khuôn mày nhăn nhó sầu thảm, rốt cuộc cũng không nói gì cả.

“Cô ấy làm sao?”

“Tôi cảm thấy hai người không hợp.”

Lông mày nhếch lên: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

“Cũng? Còn có ai nữa sao?”

Một ngón tay đưa lên ngoắc ngoắc, “Chắc chắn là dì Tinh vừa thông minh vừa nhìn xa trông rộng của tôi rồi, mẹ của anh đúng không?”

An Tuyệt im lặng.

“Người anh em, không phải là tôi cố ý đả kích anh, nhưng thật sự là giữa hai người có quá nhiều sự chênh lệch.”

Ánh mắt Mặc Lâm nghiêm túc.

“Ở chỗ nào? Tôi và cô ấy khác nhau ở chỗ nào?”

“Ờm… rất nhiều mặt.”

“Ví dụ?”

“Xuất thân, gia đình, tính cách, vẻ bề ngoài, năng lực…” Cậu ta bẻ ngón tay xuống đếm từng cái một.

“Vô lý! Nếu thật sự thích một người thì sẽ không để ý đến những thứ này.”

“Anh không để ý, nhưng người khác để ý. Được, coi như là anh không quan tâm đi, vậy sau này thì sao? Anh có đảm bảo được rằng cả đời này sẽ không quan tâm không?”

“Tôi có thể. Những chênh lệch mà cậu nói, đều là những khoảng cách giữa cha mẹ tôi năm đó, nhưng mà không phải họ cũng đã ở bên nhau hạnh phúc đến bây giờ sao?”

“Làm ơn đi, trên thế giới này có được mấy cặp có thể so sánh được với cha mẹ của cậu hả?” Mặc Lâm trợn tròn mắt.

Cặp đôi này không thể dùng những tiêu chuẩn của người bình thường để mà so sánh được, hiểu không?

“Ngay cả khi cậu là An Tuyển Hoàng, thì liệu Hạ Hà có thể trở thành Dạ Cô Tinh không? Lại nói thêm, dì Tinh là một nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar và là người đoạt giải thành tựu trọn đời, ngoài ra còn có băng nhóm xã hội đen và hoàng gia Thụy Điển hỗ trợ phía sau. Những thứ này, Hạ Hà có không?”

An Tuyệt không nói nên lời.

Trên đời này quả thực khó mà tìm được người phụ nữ nào xuất sắc như mẹ của mình.

“Tuyệt, tại sao anh lại để ý đến cô ta vậy? Cô gái nhà họ Lý ở Hong Kong, con gái của chú Sở Thiên, còn có con yêu tinh tóc vàng mắt xanh của Chiến Phủ ở Nga, những người đó không được hơn cô ta à?”

“Không hợp.”

“Là ý gì? Anh nói rõ ra xem nào.”

“Cảm giác không hợp.”

Mặc Lâm nuốt nước bọt, “Ý của anh là anh chỉ có cảm giác với một mình Hạ Hà thôi hả?”

“Ừm.”

“Được rồi, được rồi…”

Mặc Lâm sắc mặt như gặp ma.

Buổi chiều tối, Hạ Hà bận rộn dưới bếp.

Mặc Lâm mặc một chiếc váy dài màu tím, đắp lên mặt một lớp phấn, và không thể thiếu được mùi nước hoa cổ điển Chanel No.5 bước đến như bông hoa đang nở rộ.

“Cô Hạ đang bận rộn à?” Giọng nói như chú chim vàng anh bay ra khỏi hang động, vô cùng khéo léo và duyên dáng.

Động tác cắt rau khựng lại, xuýt nữa thì làm tay cô bị thương.

Cô quay đầu lại cười: “Có chuyện gì không?”

“Ừm, có việc cần nói với cô, cô có tiện không?”

“Bây giờ sao?”

“Đúng vậy.”

“… … Được.”

Sự mạnh mẽ trong đôi mắt của người phụ nữ khiến cô không thể nào từ chối.

Một vẻ đẹp quyến rũ, ngay cả tư thế hung hãn cũng đẹp đến nghẹt thở.

Ánh mắt Hạ Hà lộ ra vẻ ganh tị.

Nếu cô có một cơ thể khỏe mạnh, ít nhất cô còn có thể liều mình mà thử sức một lần.

Tiếc là cô không có…

Ngay cả cái việc đơn giản như ở bên cạnh anh cũng không cách nào làm được, thì nói gì đến hai từ “yêu thương”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.