Khi tiểu thuyết của Tống Nhất Viện được xem xét, tổng biên tập nói: "In mười vạn bản." Biên tập viên của Tống Nhất Viện kích động đến mức tay run lên, có phần không thể tin xác định lại: "Mười… mười vạn bản sao ạ?" Ngành xuất bản đang suy yếu là sự thật không cần tranh cãi, trước đây in được mười vạn hay hai mươi vạn là điều quá dễ dàng, nhưng mấy năm gần đây chỉ dám in mấy nghìn mấy vạn bản. Hơn nữa ngành xuất bản là một ngành sản xuất dựa trên việc nhìn lý lịch, bình thường đối với tác giả mới mà nói, xuất bản tác phẩm đầu tiên sẽ không được in ấn quá nhiều.
Trước đó Tống Nhất Viện chưa tung ra quyển sách nào, quyển đầu đã in mười vạn quả thật là một cuộc đánh cược rất lớn.
Tổng biên tập nhìn cô ấy: "Ừ."
Sách của Tống Nhất Viện lặng lẽ được tung ra thị trường vào tháng năm.
Tháng năm yên lặng trôi qua, mỗi ngày biên tập viên đều quan sát tình huống tiêu thụ nhưng lượng tiêu thụ không thấp không cao, cứ theo tốc độ này thì xong rồi. Cô ấy lo đến mức sắp hói cả đầu.
Tống Nhất Viện lại không có áp lực lớn như vậy, cô phát hiện một cái USB trong ngăn kéo của Vũ Nghị, vậy nên không có thời gian và hứng thú để bận tâm đến những chuyện khác.
Tống Nhất Viện ngang ngược nói: "Em muốn nó."
Lần đầu tiên Vũ Nghị có vẻ do dự.
Tống Nhất Viện khẽ cười: "Cần vợ hay cần USB?"
"Cho em đấy."
"Hồ sơ trưởng thành" của Vũ Nghị để người khác xem thế là đủ rồi. Vậy nên… Tống Nhất Viện có cảm giác bị lừa gạt, tất cả sự không chủ động, ngượng ngùng và cứng đờ lúc trước đều là giấu nghề à? Kinh nghiệm đầy mình thế này, có thể mở lớp để dạy luôn đấy. Cô hỏi anh thì anh nói: "Vừa thấy em thì khẩn trương, không dám xằng bậy."
Tống Nhất Viện nói: "Bây giờ anh vẫn chưa xằng bậy với em mà."
Vũ Nghị: "Mãi mãi tôn trọng em."
Người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến người ta cảm thấy là thật, làm người ta rung động.
Hai người không có nỗi lo gì về sau, ân ân ái ái rất thường xuyên. Thật sự có cảm giác không biết ngày tháng là gì nữa.
Thời gian vừa đến tháng sáu, sách của Tống Nhất Viện không có dấu hiệu gì mà bán hết sạch.
Biên tập viên chỉ buông thả bản thân trải qua một ngày quốc tế thiếu nhi thì đã có người gọi điện thoại nói với cô ấy rằng: Tống Nhất Viện nổi tiếng rồi.
Biên tập viên: "???"
Tình huống này khiến nhà sản xuất không kịp trở tay, suốt đêm in ấn thêm mười vạn bản nữa. Không hề nghĩ mới một tuần thì lại bán hết, thế là lại tiếp tục in ấn.
Tống Nhất Viện như một con ngựa đen hiên ngang xuất hiện, lao thẳng về phía trước, vọt vào trong đàn ngựa, khiến một đám ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ hỗn loạn không thôi. Cô như một viên lựu đạn bị ném văng rồi "bùm" một tiếng nổ mạnh, khiến giới tác giả người ngã ngựa đổ.
Có tác giả nổi tiếng bình luận nói: "Cô ấy để chúng tôi nhìn thấy cuộc sống hằng ngày, mặc dù không có những hiểm ác rầm rộ ồ ạt nhưng phía dưới sự yên bình lại không có lúc nào không gợn sóng."
Còn có nhà phê bình nổi tiếng nói: "Toàn bộ câu chuyện khiến người ta tuyệt vọng, không khí trầm lặng khiến người ta không thể hít thở. Tôi còn tưởng rằng quyển sách này sẽ dừng bước tại đây nhưng kết thúc lại có bước ngoặt bất ngờ, giống như một đóa hoa nở rộ trên bia mộ. Xử lý kết cục như vậy quả thực là thiên tài."
"Tôi không tin đây là câu chuyện của một người phụ nữ ba mươi tuổi, hành văn lão luyện như một người già đã trên bảy mươi vậy."
"Chỉ bằng quyển sách này, tên người phụ nữ này đã có thể xuất hiện trong lịch sử văn học."
"Tôi mong ngóng, tôi chờ đợi, tôi cầu xin năng lực của cô ấy đừng biến mất một cách chóng vánh, tôi cầu xin cô ấy có thể chịu đựng được sức mạnh của ngọn lửa lớn đã kéo đến này."
....
Đủ loại phỏng vấn và hợp đồng lũ lượt kéo đến, trên mạng càng lúc càng thảo luận kịch liệt về quyển sách này, Tống Nhất Viện còn nhận được thư mời của hiệp hội nhà văn.
Việc một đêm thành danh nếu nói trong lòng không bồi hồi thì đó là chuyện không thể nào, nhưng Tống Nhất Viện biết mục đích mình viết quyển sách này là gì. Vũ Nghị là người đã trải qua sóng to gió lớn, bước từng bước chân đến ngày hôm nay, vậy nên anh có thể hiểu được cảm nhận bây giờ của Tống Nhất Viện, đồng thời còn cho cho cô rất nhiều đề nghị. Huống chi ngoại trừ Vũ Nghị, cô còn có Tào Trân Châu và Thẩm Phong Bách ít nhiều cũng có liên quan đến giới nhà văn nên đều đã nhắc nhở và khuyên nhủ cô rất nhiều.
Tào Trân Châu chụp bình luận trên mạng cho cô xem, Tống Nhất Viện đọc được một số bình luận tâng bốc mình như thần thì không hiểu sao cảm thấy xấu hổ, cô gửi cho cô ấy một meme dở khóc dở cười: "Khoa trương quá khoa trương quá rồi."
Tào Trân Châu gửi một số bình luận còn tâng bốc hơn, ví dụ như "Lỗ Tấn phiên bản nữ của thời hiện đại", "Người đứng đầu nền văn học hiện đại", rồi "Kỳ tài trăm năm khó gặp"....
Mặt Tống Nhất Viện đỏ bừng, vừa sợ hãi vừa thiếu tự tin: "... Tâng bốc để dồn tớ vào chỗ chết à?"
Tào Trân Châu: "Tớ đọc mà cũng đỏ hết cả mặt."
Tống Nhất Viện dở khóc dở cười.
Thật kỳ lạ, nhìn những lời khen ngợi khoa trương như vậy, lòng hư vinh mới bùng nổ trước đó của Tống Nhất Viện bỗng lắng xuống, thậm chí càng khiêm tốn hơn trong việc sáng tác.
Bọn họ không hiểu nên mới cảm thấy vị trí của Lỗ Tấn dễ dàng đạt tới, bọn họ không hiểu nên mới dễ dàng so sánh cô với Tào Tuyết Cần (1). Thế nên lời khen như vậy càng giống như như một sự giác ngộ, để cô thấy rõ ràng con đường mình phải đi còn rất dài.
(1) Tào Tuyết Cần là tiểu thuyết gia, nhà thơ, họa sĩ của nhà Thanh, ông được xem như là hậu duệ của Tào Tháo.
Mẹ Tống rất vui mừng và phấn chấn, nhưng người từ trước đến nay vẫn thích khoe khoang như bà trong lần này lại cực kỳ khiêm tốn, có người hỏi tác giả Tống Nhất Viện nổi tiếng trên mạng có phải chính là Tống Nhất Viện nhà bà không thì bà mới rụt rè gật đầu, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: "Đúng là con bé."
"Ôi, lợi hại thật, giỏi quá!"
"Cảm ơn." Bà không nói gì nhiều hơn.
Bố Tống thấy được vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi bà: "Con gái chúng ta giỏi như vậy, bà sao thế?"
Mẹ Tống liếc ông một cái: "Con bé làm rất tốt."
"Vậy sao bà...?"
"Chúng ta lặng lẽ thôi, đừng tạo xu thế cho con bé nữa. Tôi thấy mấy tác giả nổi tiếng có ai mà không thích núi sâu rừng già, một cây bút trải qua cả một đời chứ? Tôi chỉ cảm thấy..." Mẹ Tống có phần xấu hổ, "Con gái của tôi lợi hại như vậy, trong lòng chắc chắn đã có lý tưởng tốt hơn nữa, những thứ bây giờ đã là gì, chúng ta phải giúp con bé ổn định. Nói không chừng con bé thật sự có thể vang danh nghìn đời thì sao?"
Bố Tống cười, lúc mẹ Tống đáng yêu thật sự là người đáng yêu nhất.
Ngày 12 tháng 6, từ sáng sớm Tống Nhất Viện đã ra ngoài một mình.
Cô mua ba nhánh hoa bách hợp, cùng với một ít hoa cúc trắng, lấy giấy gói màu đen bó lại rồi thắt nơ bướm ở một cửa hàng hoa bên cạnh nghĩa trang. Thanh toán tiền, cầm hoa bước qua từng ngôi mộ, đi lên phía trên, đến sườn núi thì rẽ vào ngôi mộ thứ bảy rồi dừng lại.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái trẻ tuổi mang theo khí khái hào hùng, cô ấy mặc áo sơ mi trắng.
Tống Nhất Viện cúi người để hoa xuống, "Tớ kết hợp mấy loại hoa đấy, đẹp không?"
"Tớ thi nghiên cứu sinh, đỗ đại học Y rồi. Gần đây có ra một quyển sách, cũng được hưởng ứng lắm."
"Mấy thằng nhóc trong đội biện luận của đại học Y bây giờ thật sự quá kém cỏi, nếu cậu nhìn thấy bọn chúng thi biện luận như vậy chắc chắn sẽ tức đến mức bùng nổ mất." Cô cười, "Cậu có thể tưởng tượng được không? Thi đấu hữu nghị với đại học N mà thua tận ba lần."
"Tớ đã lấy chồng rồi, anh ấy đã tới đây. Thẩm Phong Bách cũng lập gia đình rồi, cô ấy tên là Thẩm Huyên, rất đẹp, anh ta thật sự đã nhặt được báu vật đấy. Trân Châu, ừm, tớ thấy cậu ấy và anh chàng cảnh sát sắp bên nhau rồi, mấy ngày gần đây cậu ấy luôn nhắc đến anh ta với tớ. Cậu biết đấy, người đàn ông được người phụ nữ nhắc nhiều nhất thì tám chín phần người đó là người cô ấy yêu."
Yên lặng một lúc.
"Cậu có gặp thầy không?" Cô ngồi xuống sờ hoa, "Chắc là gặp được rồi nhỉ. Vợ thầy rất khỏe, ăn được, ngủ được, cậu bảo với thầy đừng lo lắng nhé. Chúng tớ cũng rất tốt."
Tống Nhất Viện im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng nói: "Dương Hâm, tớ xin lỗi."
"Tớ đã nói trong lòng không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần nào nói với cậu."
"Tớ nhớ cậu."
Dưới chân núi có tiếng ô tô. Tống Nhất Viện nghiêng người nhìn hai chiếc xe một trước một sau dừng lại dưới chân núi.
Hai chiếc xe Tống Nhất Viện đều vô cùng quen thuộc, đằng trước là Vũ Nghị, đằng sau là Tào Trân Châu, ngay lúc hai người vừa bước ra thì lại có một chiếc xe chạy đến, đó là xe của Thẩm Phong Bách. Trong xe có ba người bước xuống là anh ta, Thẩm Huyên và Mạnh Ny.
Tống Nhất Viện nhẹ nhàng nói: "Tới thăm cậu cả đấy."
Bia mộ lập tức bị lấp kín bởi từng bó hoa cúc trắng và hoa bách hợp lớn.
Tào Trân Châu cười: "Giống nhà của cô gái hoa nhỉ."
Tống Nhất Viện cũng cười: "Đúng đấy."
Mọi người đều nói rất nhiều về sinh hoạt hằng ngày với Dương Hâm. Cơn gió tháng sáu ấm áp mang theo mùi hương hoa thổi qua.
Gặp xong Dương Hâm, ai lái xe về nhà nấy.
Thẩm Huyên nói với Thẩm Phong Bách: "Nếu em chết sớm mà có được một nhóm bạn bè tốt nhớ thương em, hằng năm đều tới tảo mộ như vậy thì chết cũng không đáng tiếc."
Thẩm Phong Bách trợn mắt với cô ấy: "Đừng có nói bậy."
Thẩm Huyên cười.
Lúc Tào Trân Châu lái xe đến khu phục vụ nghỉ ngơi thì nhận được lời mời kết bạn WeChat lần từ n đến từ người nào đó.
[Đỗ Vũ Khôn]: Nếu bây giờ anh lập tức xuất hiện trước mặt em thì chúng ta ở bên nhau nhé?
[Tào Trân Châu]: Được.
[Đỗ Vũ Khôn]: Anh đến cửa nhà em rồi, mở cửa nào.
Tào Trân Châu cười, gửi định vị vị trí cho anh ta: "Thật sự không khéo rồi (mỉm cười)"
[Đỗ Vũ Khôn]: ....
[Đỗ Vũ Khôn]: (tủi thân) Em cố ý.
[Tào Trân Châu]: Vậy cho anh một cơ hội nữa, xuất hiện trước mặt em đi.
[Đỗ Vũ Khôn]: Tuân lệnh.
Phía sau đột nhiên có một người ôm lấy cô ấy, Tào Trân Châu hóa đá.
"Không phải anh lưu manh đâu nhé." Đỗ Vũ Khôn cười xấu xa, "Bây giờ em là bạn gái anh."
Tống Nhất Viện và Vũ Nghị về nhà, hai người đều hơi mệt nên nằm trên giường ngẩn ngơ.
Biên tập viên gửi tin nhắn cho cô báo là nhà xuất bản in thêm hai mươi vạn bản nữa. Tống Nhất Viện nhắn lại một tin "Đã biết". Cô lăn vào lòng Vũ Nghị, anh quen thuộc vỗ về cô.
"Ăn cơm nhé?"
Tống Nhất Viện lắc đầu, "Không muốn ăn."
"Thịt bò kho tàu, canh thịt dê hay cá mè hấp?" Vũ Nghị nói vài món ăn mà Tống Nhất Viện thích ăn.
Tống Nhất Viện nhíu mày, "Không ăn đâu." Cô có phần giận dỗi, "Em muốn được yên lặng, không muốn ăn đâu."
Vũ Nghị hôn cô: "Được, vậy không ăn."
Tống Nhất Viện xoay người nôn ra.
Vũ Nghị: "..." Anh hôn vợ nhưng vợ lại nôn?
Tống Nhất Viện nhìn thấy bãi nôn thì lại thấy buồn nôn, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, Vũ Nghị nhanh chóng suy nghĩ xem tối qua có ăn thứ gì không sạch sẽ không, vừa nghi ngờ có phải tối qua ăn nhiều bánh ngọt quá không, anh lấy thuốc tiêu thực cho cô.
Tống Nhất Viện nôn xong thì vệ sinh lại bản thân, Vũ Nghị cầm thuốc đi vào nhưng cô không nhận mà đi ra ngoài lấy hai cái que thử thai từ trong ngăn tủ ra.
Vũ Nghị ngẩn người.
Tống Nhất Viện nhanh chóng bước ra, hai người nhìn nhau.
Tim Vũ Nghị đập rất nhanh, cảm giác hít thở không thông quen thuộc quấn lấy anh giống như cái đêm có chút men say hơn một năm trước.
"... Có, có sao?" Giọng nói cực kỳ khô khốc
Tống Nhất Viện giống như cực kỳ bình tĩnh, cô nhún vai: "Nếu que thử thai không quá thời hạn."
Vũ Nghị bế cô lên. Tống Nhất Viện bắt đầu cười, tim đập dồn dập hệt như Vũ Nghị.
Một sự thách thức, một việc khó khăn nhất kéo đến nhưng Tống Nhất Viện không sợ hãi, không mờ mịt, ngược lại tất cả đều tràn ngập chờ mong. Có anh trong tương lại, không có gì phải sợ cả.