Quyến Luyến Phù Thành

Chương 16



Nhiếp Tái Trầm từ sau khi đồng ý trợ giúp Bạch Thành Sơn biên luyện Tuần Phòng Doanh thì đã lập ra chương trình huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt. Đây cũng là một quá trình tuần tự tiến dần từng bước, anh rất hiểu. Bởi quân đội cũ bất kể từ quân dung, ý chí chiến đấu hay là kỷ luật tác chiến đều kém xa so với Tân Quân hiện nay, muốn rút ngắn thời gian huấn luyện là điều không thể nào. Cho nên dù anh rất muốn trở về sớm hơn nhưng khi bắt đầu tuần đầu tiên, ngoài chạy thể thao và huấn luyện thể năng ra, Nhiếp Tái Trầm cũng chỉ thao luyện những bài cơ bản nhất như quân tư, quân lễ cùng với phục tùng mệnh lệnh cho binh lính, nhưng lại là nội dung huấn luyện quan trọng nhất có thể mài giũa tính cách của binh lính.

Quan binh Tuần Phòng Doanh đều biết, nếu không nhờ có Bạch gia thì phiên hiệu của họ đã bị xóa bỏ từ lâu rồi, vào lúc này họ cũng không biết mình sẽ bị nhét đi đâu nữa, cho nên vô cùng cảm kích Bạch Thành Sơn. Mà người họ Nhiếp trẻ tuổi nhận lời nhờ vả của Bạch Thành Sơn tới huấn luyện bọn họ nghe nói là quan quân kiệt xuất nhất trong Tân Quân Quảng Châu, từ ngày đầu tiên đến đây là thu phục được họ rồi.

Ngày đầu tiên khi toàn doanh kết thúc cuộc chạy mười km, ai nấy đều mệt bở hơi tai, thậm chí có rất nhiều người còn không chịu đựng nổi chạy được nửa đường đã gục xuống ngay dưới cái nắng nóng gay gắt, mà vị quan quân họ Nhiếp kia chẳng những chạy từ đầu tới cuối, mà sau khi chạy xong, mặt còn không đổi sắc chút nào.

Chỉ một chuyện đơn giản như này thôi mà toàn bộ Tuần Phòng Doanh đều không dám coi thường. Theo từng ngày thao luyện liên tục, vị quan quân trẻ tuổi này chẳng những làm tấm gương tốt cho mọi người, cùng chạy cùng luyện, cùng ăn cùng ở với binh lính, anh dần dần bộc lộ được kỹ năng tác chiến cùng với các loại cách đấu mà từ trước đến nay cựu quân chưa từng gặp bao giờ, phải nói là khiến người ta khâm phục không thôi.

Trên người vị quan quân tuổi trẻ này dường như có một sức mạnh nội hàm làm cho người khác rất tín phục, chẳng bao lâu, trên dưới toàn doanh chấp hành răm rắp mệnh lệnh của anh, vô cùng kính trọng anh.

Mấy ngày nay, Nhiếp Tái Trầm nhận thấy binh lính đã dần dà thích ứng được cường độ huấn luyện, nhóm hàng quân giới mà lúc trước Bạch Thành Sơn đặt hàng cũng đã được chuyển đến, bèn dựa theo kế hoạch, bắt đầu tiến hành huấn luyện tư thế chiến đấu và thao tác sử dụng vũ khí.

So với bài huấn luyện cơ bản buồn tẻ thì đây là hai bài huấn luyện mà binh lính chờ mong từ lâu rồi, cho nên rèn luyện vô cùng hăng say.

Sáng hôm nay, tiểu công tử A Tuyên của Bạch gia cứ nhất quyết đòi ở lại doanh trại không chịu đi đâu cả, cậu bé ban đầu đến xem binh lính thao luyện, về sau Nhiếp Tái Trầm tổ chức cho binh linh so đấu các kỹ năng, cậu bé xem đến hăng say, chen vào một đám người lớn, hò hét cổ vũ. Nhiếp Tái Trầm thấy cậu nhóc tuy nghịch nhưng rất hiểu chuyện, lúc binh lính thao luyện thì sẽ không ra quấy nhiễu, hơn nữa vũ khí thao luyện đều không dùng đạn thật, sẽ không có nguy hiểm gì, nên cũng mặc cậu bé.

Tới giữa trưa, A Tuyên vẫn không muốn về thành, Nhiếp Tái Trầm hỏi A Sinh đi theo cậu bé, biết lúc đi cũng đã báo cho quản sự Bạch phủ rồi nên không bắt ép nữa, dặn dò đầu bếp làm món thịt nhiều hơn một chút, mang đến phòng mình để cậu nhóc ăn cơm.

Giờ đang là thời điểm nóng nhất trong năm, lại giữa trưa, trong phòng tuy đã mở cửa sổ thông thoáng nhưng vì khá nhỏ, nên vừa oi vừa nóng, như một cái lồng hấp. A Tuyên lại có vẻ như không thấy nóng, rất hưng phấn, vừa ăn cơm vừa kêu Nhiếp Tái Trầm dạy mình võ thuật.

– Chú Nhiếp ơi, họ nói những cái kia đều là chú dạy họ ạ? Chú cũng dạy cháu đi, dạy cháu làm thế nào để chiến đấu với người khác đi. Lần trước ở trường có bạn xấu đi bắt nạt các bạn khác, cháu đi bênh nhưng không đánh lại chúng, nếu không phải đám bạn của cháu tới giúp thì cháu đã mất hết mặt mũi rồi. Cháu tức lắm.

Nhiếp Tái Trầm dở khóc dở cười, bảo cậu nhóc chuyên tâm ăn cơm đi.

– Chú ơi, cháu nói với chú, đánh nhau này nhất định phải học, chú họ Minh Luân của cháu chẳng biết đánh đấm gì cả. Cháu thấy chú ấy đừng mong cưới được cô cháu.

Nhiếp Tái Trầm tay hơi dừng lại, nhưng không hỏi gì. A Tuyên vẫn hồ hởi tiếp tục mở máy hát:

– Là tối hôm mừng thọ ông nội cháu ấy, lúc đó chú chẳng có ở đó, không thấy được cảnh chú họ Minh Luân đánh nhau với chú Cố đâu, thật tiếc quá. Chú họ cháu thích cô cháu, muốn cưới cô cháu làm vợ, chú Cố kia cũng thích cô cháu, cũng muốn cưới cô cháu làm vợ. Mà cô cháu chỉ có một, vậy thì làm sao đây, cũng đành phải đánh nhau thôi. Ai thắng thì người đó cưới được cô cháu…

A Tuyên bắt đầu miêu tả sinh động cảnh tượng tối ngày hôm đó.

– Chú họ cháu nhìn có vẻ hung hãn, nhưng thực ra chỉ đánh lung tung thôi, không đánh lại chú Cố tí nào, làm cháu sốt hết cả ruột. Lát sau, ông nội và bạn ông tới, kéo chú họ cháu đi, cha cháu còn phải xin lỗi chú Cố thay chú họ cháu nữa ấy.

– Cháu thấy, sau này cháu phải gọi chú Cố là dượng rồi. Chú Cố giỏi đánh nhau hơn chú họ của cháu nhiều.

Cuối cùng A Tuyên kết luận một câu như thế.

Nhiếp Tái Trầm lặng thinh, buông bát đũa xuống, múc bát canh cho A Tuyên, mỉm cười nói:

– Ăn nữa đi.

A Tuyên rất đói, vừa rồi lại kể lể một tràng, nên càng khát nước, thế là bê bát canh lên uống hết sạch. No bụng rồi, cơn hưng phấn cũng đã qua, cả người đều buồn ngủ, nằm lên giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhiếp Tái Trầm sợ cậu nhóc bị cảm nắng, vì thế bế đến chỗ sạch sẽ thông gió mát mẻ ở hậu doanh, bảo A Sinh canh chừng, mình đi ra đằng trước.

Qua bữa trưa, trong doanh có một ít thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, mấy binh lính ngồi nghỉ dưới tán cây, có người thì hút thuốc, thấy anh đi tới thì đứng lên, ân cần mời anh điếu thuốc.

Nhiếp Tái Trầm xua tay, bảo binh lính tiếp tục nghỉ ngơi, mình thì về phòng, nằm trên chiếc giường nhỏ bé bằng gỗ, nhắm mắt lại.

Anh có thể chịu đựng được cơn đói liên tục bôn ba ba ngày ba đêm trong thời tiết mùa đông đầy tuyết lạnh thấu xương, cũng có thể chạy đường dài dưới ánh nắng chói chang khốc liệt mà không biết mệt. Thời tiết như này với anh mà nói không đáng gì cả. Bất kể thân ở chỗ nào, vào thời điểm nào, anh đều có thể nhanh chóng ngủ được để bồi bổ thể lực bị tiêu hao.

Nhưng vào lúc này, không hiểu vì sao, có lẽ là cường độ huấn luyện buổi sáng quá cao, giờ phút này anh cảm thấy trằn trọc, không thể nào ngủ được.

Nơi này, ngay từ đầu tiên anh đến đây, anh đã cảm thấy không hợp với mình rồi, hiện giờ cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Để đảm bảo hiệu quả, cần đẩy nhanh tiến độ hơn một chút nữa, hoàn thành việc đã hứa với Bạch Thành Sơn rồi sau đó nhanh chóng trở về thì hơn. Đến khóa huấn luyện chi tiết kế tiếp, nếu Bạch Thành Sơn yêu cầu, anh sẽ đề cử người thích hợp thay mình.

Quyết định rồi, anh mới thở hắt ra, nội tâm mới bình tĩnh xuống.

Kết thúc giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, binh lính tự động tập hợp xếp hàng, bắt đầu tập huấn buổi chiều.

Nhiếp Tái Trầm đứng trên giáo trường, đích thân làm mẫu cho quan binh.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, mồ hôi trên mặt anh ngưng tụ thành từng giọt nóng hổi, lăn xuống liên tục.

Giảng giải xong, súng cầm trong tay, cũng giao súng cho một quan quân đứng bên, để anh ta dẫn tiểu đội bắt chước làm theo. Nhưng quan quân kia không tuân theo mệnh lệnh, như căn bản không nghe được, cùng với binh lính chung quanh, tất cả đều quay đầu lại, đang nhìn về phía sau lưng mình.

Nhiếp Tái Trầm không hiểu ra sao cả, hơi nhíu nhíu mày, theo ánh mắt mọi người, cũng quay đầu lại nhìn.

Chỉ một cái liếc nhìn anh lập tức thấy hoảng hồn, cũng đã hiểu vì sao quan binh Tuần Phòng Doanh đột nhiên lại thất thần như thế.

Tiểu thư Bạch gia không biết đã tới từ khi nào rồi, chẳng những tới, còn đi thẳng vào trong doanh nữa.

Cô mặc chiếc váy dài, làn váy gần như chấm đất, lay động theo gió, cầm chiếc ô nhỏ thường thấy trong Cổ thành, đứng ngay bên giáo trường, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đẹp đẽ đến chói mắt, không gì sánh được.

Chẳng trách mệnh lệnh bỗng dưng không hiệu quả, quan binh đều thất thần.

Mà ngay khoảnh khắc anh quay đầu lại kia, Bạch Cẩm Tú bất chợt nở nụ cười rất tươi, không chỉ thế, còn vẫy tay với anh, cất giọng thánh thót:

– Tái Trầm!

– Nhiếp Tái Trầm!

Đám quan binh lại lần nữa đồng loạt quay lại, ánh mắt rơi trên người Nhiếp Tái Trầm.

Thời tiết nóng bức, Nhiếp Tái Trầm lại túa mồ hôi lạnh, nom thấy cô như muốn bước tới bên này thì không hề do dự, giao súng cho quan binh kia, dặn dò tiếp tục thao luyện, nói xong thì quay người bước nhanh tới trước mặt Bạch Cẩm Tú.

– Bạch tiểu thư, nơi này là giáo trường, cô tới làm gì?

Bạch Cẩm Tú bật cười khanh khách.

– Hôm nay em thay chú Lưu tới đưa nước giải khát cho mọi người. Thùng nước đã được người làm khiêng vào bếp rồi, chờ lúc nghỉ ngơi thì sẽ phân phát…

Lúc cô nói chuyện, Nhiếp Tái Trầm quay đầu trở lại, nhanh chóng nhìn phía sau. Quan binh bởi vì một câu vừa rồi của anh mà đều đang tập trung huấn luyện, nhưng hiển nhiên, người nào cũng mất tập trung, vừa thao luyện, vừa không nhịn được ngoảnh qua nhìn sang bên này hóng hớt.

Mồ hôi không ngừng túa ra ngoài, lúc này là mồ hôi nóng, Nhiếp Tái Trầm cảm thấy lưng áo mình bị mồ hôi thấm ướt như vừa dội nước lên.

– Cám ơn Bạch tiểu thư, cô…

Nhiếp Tái Trầm đang muốn nói để mình đưa cô ra ngoài, không ngờ cô chỉ chỉ vào thùng đồ ăn nhỏ đặt ở bên chân mình.

–  Đây là chè đậu xanh và nước ô mai đều dùng để giải nhiệt. Thời tiết nóng như này, anh lại giúp cha em nhiều như thế, thao luyện lại vất vả, em rất đau lòng, nên có chuẩn bị riêng nước mát cho anh khác với họ. Anh đi theo em…

Nói xong, cô cúi xuống, dùng tư thế ưu nhã cầm hộp thức ăn lên, bước về phòng nghỉ của anh.

Nhiếp Tái Trầm hoảng hồn, ban đầu còn đần hết cả ra, nhìn theo bóng dáng cô mà không kịp phản ứng gì, chờ khi lấy lại được tinh thần rồi, anh lại quay đầu trở lại nhìn quan binh Phòng Tuần doanh trên giáo trường, rồi nhanh chóng đuổi theo.

– Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! Cô đừng như vậy, mọi người đang nhìn đấy.

Anh chỉ hận không thể lập tức đưa cô đi luôn, nhưng lại không dám làm gì, đành phải đi theo bên cạnh cô, liên tục khuyên nhủ.

Cô vẫn chăm chăm bước, như không nghe thấy anh nói gì, rất nhanh đã đến trước căn phòng của anh, trong mắt bao người, đi vào.

Nhiếp Tái Trầm bó tay, đành phải căng da đầu đi theo vào.

Nếu như nói ban đầu anh còn ngây ngốc thì hiện tại, anh đã hiểu mục đích của cô là gì rồi.

– Bạch tiểu thư, tôi biết tôi làm cô không vui, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô bỏ qua cho tôi được không, có đi về đi có được không?

Anh cười khổ, giọng điệu đã mang theo ý khẩn cầu rồi.

– À, tiểu công tử A Tuyên đang ngủ chỗ mát ở hậu doanh, cô đến đó…

Bạch Cẩm Tú chớp mắt, cười càng ngọt ngào hơn:

– Anh rất chu đáo, em thích anh như vậy. Em thật sự thích anh, anh không biết ư? Anh xem em chuẩn bị cho anh gì này?

Cô đặt hộp thức ăn lên bàn trong phòng của Nhiếp Tái Trầm, bàn tay mềm mại mở nắp hộp ra, từ trong thùng đá nhỏ lấy ra cái cốc thủy tinh trong suốt, lấy nắp, đưa cho anh xem:

– Đây này, cốc trái cây dầm, gồm đủ loại hoa quả tươi đã được xắt nhỏ, có cả đá bào mỏng, với cả sữa bò nữa. Em sợ đi đường bị chảy nên cho vào thùng đá nhỏ. Anh mau ăn đi.

Trên miệng cốc thủy tinh còn trang trí hai quả anh đào đỏ nhuận, trông vô cùng đẹp mắt.

Nhiếp Tái Trầm bất động.

Cô tự cầm lấy thùa, múc một thìa thịt quả đưa đến bên miệng anh, động tác vô cùng thân mật:

– Anh còn thất thần cái gì, mau ăn đi. Anh không ăn, đá tan mất đấy.

Hành động và lời nói của cô y hệt như cô vợ nhỏ bé đang làm nũng.

Trái tim Nhiếp Tái Trầm đập mạnh như trống, lại lần nữa quay đầu lại nhìn ra phía sau. Qua khung cửa sổ, thấy quan binh Tuần Phòng Doanh không xa đang túm năm tụm ba thì thầm, mặt tức thì đỏ lên, tránh cái thìa cô đưa đến bên miệng, vội bê cốc trái cây dầm ở trên bàn lên dốc vào miệng, chỉ mấy ngụm đã nuốt sạch vào bụng, bao gồm cả hạt anh đào cũng nuốt chửng luôn.

– Bạch tiểu thư, cô có thể đi về được chưa? – Anh đặt cốc xuống.

Cô thì quay lại, bắt đầu đánh giá bày biện trong phòng anh, cứ như là lần đầu tiên tới đây, lắc lắc đầu nói:

– Phòng này đơn sơ quá! Thời tiết lại quá nóng, để anh ngủ nơi này, em không nỡ đâu. Ngày mai em chuyển giường chiếu mới đến cho anh…

– Không cần, không cần đâu. Bạch tiểu thư, là lỗi của tôi. Tôi cầu xin cô, cô đi về đi có được không?

Giờ này thì Nhiếp Tái Trầm gần như là nhún mình hết mức khẩn cầu cô.

Bạch Cẩm Tú nom thấy anh đổ hồ môi ròng ròng khắp mặt thì mỉm cười ngọt ngạo, rút tờ giấy trong túi nhỏ ra, cho anh xem.

– Anh xem đây là ai?

Nhiếp Tái Trầm nhìn lướt qua, nhận ra ngay lập tức, người trên bức họa chẳng phải mình thì còn là ai nữa. Không chỉ thế, nửa thân trên của anh còn trần trụi nữa. Bơỉ là tấm họa bán thân, hình ảnh chỉ tới dưới eo bụng anh rồi hết, nhưng bởi vì những đường nét cơ bắp tràn ngập năng lượng được miêu tả vô cùng sống động,  làm cho người khác có một cảm giác anh lúc ấy như trần trụi toàn thân vậy. Chẳng qua, hình ảnh không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Nhiếp Tái Trầm phát ngốc ra.

Anh không biết cô thấy được dáng vẻ này của mình vào lúc nào, và rồi vẽ ra như thế. Bất kể là ai khi nhìn thấy bức họa này cũng sẽ liên tưởng nếu anh thật sự không trần trụi trước mặt cô, thì cô không thể nào vẽ cơ thể anh chân thật từng đường nét đến như thế. Mỗi một vân da đều tinh tế, ngập tràn lực lượng.

Anh với tay giật lấy, Bạch Cẩm Tú nhanh tay tránh được.

Nhiếp Tái Trầm ngước lên, ngập ngừng:

– Cô…

Anh lẽ ra là muốn hỏi cô làm thế nào mà vẽ được mình như thế, bỗng trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó, lập tức hiểu toàn bộ rồi.

Ngày hôm đó trời quá nóng, anh vừa kết thúc buổi huấn luyện một ngày, thấy nóng nực vô cùng, tọa kỵ cũng đầy mồ hôi, đàn ông đối với chiến mã hoặc là vật cùng loại với chiến mã như ô tô chẳng hạn thì luôn có một tình cảm thân thiết đặc biệt, cho nên anh liền cưỡi ngựa đi đến bờ sông, lúc để ngựa uống nước thì mình cũng cởi áo, tiện thể gột rửa cho mát.

Anh nhớ rõ lúc đó phát hiện ra cô, cô giải thích một câu, nói mình ở đó vẽ phong cảnh. Anh còn cho rằng sự xuất hiện của mình đã làm hỏng mất phong cảnh vẽ của cô, đã quấy rầy cô.

Giờ xem ra, lúc ấy cô đang vẽ, chính là vẽ anh rồi.

Anh nhất thời không biết nên nói gì, nhìn cô, ngập ngừng.

Bạch Cẩm Tú rõ ràng vẫn vô cùng bình thản, như không hề quan tâm lúc ấy cô có nói dối hay không, cất bức họa đi.

– Dù anh có cướp bức họa này thì em vẫn vẽ được bức khác thôi. Anh nói đi, nếu cha em nhìn thấy, ông ấy sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Mồ hôi lại lần nữa lại túa ra từ trên trán Nhiếp Tái Trầm lăn xuống.

– Bạch tiểu thư, cô hãy nghe tôi nói, tôi thật lòng rất đồng cảm với tình cảnh của cô, nhưng làm như vậy không ổn đâu. Cô là tiểu thư khuê các…

– Tôi mất mặt khuê tú, đúng không?

Bạch Cẩm Tú nét mặt chợt thay đổi. Anh còn chưa nói xong, đã bị cô mất kiên nhất cắt lời, nụ cười tươi cũng biến mất.

– Nhiếp Tái Trầm, tôi nói cho anh biết, trừ phi rắc rối của tôi được giải quyết triệt để, nếu không anh đừng mơ, dù anh có chạy về Quảng Châu ngay lúc này, anh cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi liên lụy được. Chuyện tôi đã quyết định, không đạt được mục đích, tôi sẽ không bỏ qua đâu.

– Tôi hỏi anh lần cuối, anh có làm hay không?

Nhiếp Tái Trầm yên lặng.

Trong phòng vừa ngột ngạt vừa nóng bức, không khí dấp dính như hồ nhão, khiến người ta không thể nào hít thở nổi.

Bạch Cẩm Tú nhìn anh chằm chằm chốc lát, chợt xoay người đi ra ngoài.

Nhiếp Tái Trầm cho rằng cuối cùng cô đã từ bỏ, có chút bất ngờ, lau mồ hôi, vội vàng đi theo ra, nghĩ đưa cô ra khỏi doanh trước, ngờ đâu cô lại đi đến chỗ đám binh lính Tuần Phòng Doanh ở bên ngoài không xa, dừng lại, hỏi:

– Trong các anh ai là Doanh quan ở đây?

Doanh quan doanh biết cô là tiểu thư Bạch gia, vừa rồi thấy cô ăn mặc lộng lẫy tới, vẫy tay gọi Nhiếp Tái Trầm, còn vào phòng Nhiếp Tái Trầm, hình như là mang đồ ăn đến cho anh, sau đó Nhiếp Tái Trầm cũng vào theo, thoạt nhìn quan hệ hai người có vẻ không hề đơn giản, làm cho binh lính cũng không còn tâm tư mà huấn luyện nữa cứ tò mò nhìn. Quan doanh sợ ảnh hưởng không tốt, đang định quát mắng thì chợt thấy Bạch tiểu thư đi ra, chỉ đích danh muốn gặp mình, vội vàng chạy tới, khom người:

– Bạch tiểu thư, kẻ hèn là Doanh quan, họ Lý. Đa tạ Bạch tiểu thư không ngại mệt nhọc mang nước giải khát tới đây, các anh em vô cùng cảm kích.

Bạch Cẩm Tú gật đầu:

– Làm phiền Lý doanh quan, anh chọn cho tôi những người từ hai mươi tuổi trở lên đến dưới hai mươi lăm tuổi, thể kiện diện mạo sáng sủa, lập thành danh sách, rồi đưa cho tôi, tôi có việc cần dùng.

Doanh quan ngây người ra, không biết Bạch tiểu thư muốn làm gì, nhưng nếu cô ấy yêu cầu như thế, mà việc này cũng không khó, lập tức gật đầu:

– Bạch tiểu thư chờ chút, tôi đi làm ngay.

Nhiếp Tái Trầm đi theo ra nghe được rành mạch. Ban đầu anh cũng giống doanh quan không biết cô muốn làm gì, nghĩ một chút lập tức bừng tỉnh ngộ, gọi Lý quan doanh lại.

– Truyền lệnh xuống, tất cả tiếp tục huấn luyện cho tôi. Tự tiện dừng lại, hôm nay sau khi kết thúc thì phạt chạy mười km.

Tuy giữa tiểu thư Bạch gia với huấn luyện viên Nhiếp có quan hệ mờ ám rất làm người ta tò mò, nhưng một ngày thao luyện kết thúc còn phải chạy 10km nữa, ai mà chịu cho nổi nữa chứ?

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức giải tán, chớp mắt không còn người nào nữa.

Bạch tiểu thư ngoảnh gương mặt xinh đẹp sang, hơi hất cằm lên, cứ như vậy nhìn lại.

Nhiếp Tái Trầm đứng yên dưới cái nắng chói chang một lát, bóng anh in dưới nền đất, như định trụ ở đó, thấy cô cứ nhìn mình như vậy, bỗng không kiên nhẫn được nữa, đi lên nắm lấy cánh tay cô, kéo vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, rồi mới buông cô ra.

– Anh làm gì thế?

Bạch Cẩm Tú xoa đoạn tay bị anh nắm chặt hơi đau nhức, nhăn mày lại, biểu cảm khó chịu.

– Bạch tiểu thư, vừa rồi cô làm vậy là có ý gì?

– Nếu anh không giúp tôi, vậy tôi đành phải tìm người khác thôi.

Bạch Cẩm Tú giọng rất bình thản, đáp một câu bâng quơ.

– Bạch tiểu thư, cô định…

Anh dừng lại, ép xuống tia tức giận đang trào lên.

Chính là tức giận. Thực ra chạng vạng hôm đó khi cô muốn anh chở ra khỏi thành, lần đầu tiên mở miệng nói điều kiện với anh, đặc biệt khi cô nói lấy thân để trả onw, anh đã từng tức giận.

Có điều là, cơn giận lúc này trở nên mãnh liệt hơn lúc nào hết.

Cô xinh đẹp như thế, sức hấp dẫn mãnh liệt đối với đàn ông là điều rõ ràng. Chỉ cần cô chủ động, có lẽ sẽ không có một ai đủ sức chống cự lại cám dỗ đó mà cự tuyệt giống như anh.

Cô quá ngây thơ, cũng quá ngốc nghếch.

Anh muốn mắng cô một trận, cô đừng cho rằng đàn ông trên đời này đều là người tốt, sẽ một lòng nghĩ cho cô. Nhưng lời còn chưa thốt ra, bỗng lại ý thức được, một người xuất thân cao quý như cô, được nâng niu từ nhỏ, là thiên kim đại tiểu thư muốn gì được đó, có lẽ căn bản không cần đến câu “nghĩ kỹ” của anh.

Anh nhìn dáng vẻ nhíu mày của cô, cơn giận bỗng biến mất, lai lần nữa lặng thinh xuống.

Thực ra Bạch Cẩm Tú vẫn luôn âm thầm quan sát phản ứng của anh, giờ khắc này, cô hồi hộp đến mức tim nảy thình thịch.

Kế hoạch mà cô nghĩ ra này gần như hoàn mỹ, vừa không cần phải bỏ nhà ra đi thể chống lại cha, lại có thể giành được sự  nhún nhường của ông, thuận lợi đạt được mục đích của mình.

Thứ duy nhất cô còn thiếu, chính là một “thuốc dẫn”.

“Thuốc dẫn” này vào buổi tối hôm đó khi nhìn thấy bức tự họa của mình, thì lập tức nghĩ đến người đàn ông trước mặt này, căn bản không hề nghĩ đến người khác, cũng sẽ không nghĩ đến người khác.

Người này không phải ai cũng tìm được. Nhân phẩm của anh cần phải vượt qua thử thách, còn phải phục tùng, bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay muốn làm gì thì làm. Từ lúc chạm mặt ở Hương Cảng cho đến quãng đường đưa mình về Cổ thành cho thấy, người này chẳng những phù hợp với điều kiện này, hơn nữa, có lẽ là trực giác, cô cảm thấy anh có tình cảm với mình, có thể chịu đựng được cô một cách vô hạn, dẫu do tâm tình cô lúc không tốt có thể làm ra những hành vi vô lý.

Trên người người đàn ông ít nói này mang tới cho cô một cảm giác vô cùng yên tâm đến kỳ lạ. Cô biết anh sẽ không mưu tính gì với mình, thậm chí dù trước đó anh có đồng ý giúp cô vượt qua chuyện khó khăn này, mà tới khi phải thực hiện lời hứa, cô thất hứa không chịu ngủ với anh, cô thấy chắc anh cũng sẽ không làm khó cô.

Cảm giác này, cô chưa bao giờ cảm nhận được từ bất cứ người đàn ông nào khác.

Cho nên chuyện này, không phải anh thì không được.

Nhưng cô lại quá xem nhẹ mức độ cố chấp của anh rồi.

Sau vài ngày chuẩn bị, hôm nay cô lại lần nữa vứt bỏ mặt mũi, đã không biết xấu hổ làm đến mức như này rồi, mà anh vẫn không chịu mở lời đồng ý.

Anh muốn thế nào mới chịu?

Cô thật sự hết cách, cuối cùng chỉ đành phải đánh cược một lần.

Nếu trong mắt anh thực sự không nhìn ra mình có sức hấp dẫn với đàn ông, cũng không quan tâm cô chuyển “thứ ban đầu đã hứa cho anh” cho người đàn ông khác, vậy thì cô đành phải nhận thua, từ bỏ quyết định này mà thôi.

Trong phòng chật chội nóng nực, anh đổ mồ hôi đầy đầu, cô cũng không khá hơn anh là bao, nơi chóp mũi đổ một tầng mồ hôi mỏng, nội y cũng bị mồ hôi làm dính ở trên người.

Cô nín thở, lén quan sát anh một lát, thấy anh rõ ràng vừa rồi rất tức giận, chẳng những mở miệng ngăn cản, còn kéo mình vào phòng, hành động thái độ khác thường, nhưng không biết vì sao, sau đó lại yên lặng.

Sự yên lặng chết bầm!

Bạch Cẩm Tú hứ một tiếng:

– Thôi, tôi không ép anh. Anh cũng đừng cản tôi tìm người khác.

Cô xoay người, đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, bỗng nghe phía sau cất lên giọng nói ngập ngừng:

– Bạch tiểu thư…cô cho tôi nghĩ kỹ chút được không…

Bạch Cẩm Tú tức thì lòng như nở hoa.

Cô quay đầu lại, thấy anh đứng đó không nhúc nhích.

Cô xoay hẳn người lại, bình thản nói:

– Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh làm gì cả. Vậy thì quyết định rồi nhé. Bắt đầu từ ngày mai, ngày nào tôi cũng như hôm nay đến đây, mang đồ ăn cho anh, anh chỉ cần nói bâng quơ vài câu với tôi là được.

– Anh không cho rằng tôi muốn anh làm gì với tôi chứ?

Anh không nói gì.

Lại một giọt mồ hôi từ thái dương anh lăn xuống, dọc theo một bên gò má anh tuấn lăn xuống, rơi trên vai anh.

– Cô ơi, cô tới rồi ạ?

Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng chạy lẹp xẹp đến.

Bạch Cẩm Tú đi ra mở cửa, mỉm cười với A Tuyên đang chạy tới.

A Tuyên vừa mới thức dậy, nghe nói cô út tới thì vội chạy tới đây, chưa kịp nói gì liếc thấy cái cốc không để trên bàn, mắt dính chặt lấy:

– Là gì thế ạ? Đồ ăn ạ? Là chú Nhiếp ăn rồi ạ?

Bạch Cẩm Tú liếc Nhiếp Tái Trầm mặt hơi đỏ lên:

– Đồ ăn rất ngon, có tên nữa đấy, là Mẫu đơn phá ngạc tuyết, tiếc là có người không biết thưởng thức nuốt như trâu ấy, còn nuốt luôn cả hạt anh đào nữa, chắc là ăn xong còn chẳng rõ mùi vị của nó như nào, đúng là lãng phí. Trời nóng, để cô dẫn cháu về nhà, để cháu còn học bài.

Cậu nhóc mập mạp nuốt ực nước miếng, vẫy tay với Nhiếp Tái Trầm:

– Chú Nhiếp ơi, cháu không ở với chú nữa, cháu với cô về nhé.

Bạch Cẩm Tú đi qua người Nhiếp Tái Trầm, không lấy cốc, không liếc anh lấy một cái, nắm tay A Tuyên đi ra ngoài doanh. Lên xe, cô nhớ tới dáng vẻ ủ rũ của người đó thì không nhịn được, phì cười thành tiếng.

– Cô ơi cô cười gì thế?

A Tuyên ngoảnh sang hỏi.

– Không có gì, trẻ con đừng hỏi chuyện người lớn.

Bạch Cẩm Tú nắm bím tóc, cười tủm tỉm trong tiếng kêu la bất mãn của cậu nhóc mập.

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.