Ngày hôm sau, công văn phá cách đề bạt Nhiếp Tái Trầm lên làm Tiêu Thống Hỗn Thành Hiệp chính thức phát xuống, tin tức lập tức lan truyền toàn bộ tây doanh.
Đám Phương Đại Xuân, Trần Lập mừng như điên không cần phải nói. Trên người Phương Đại Xuân vẫn còn vết thương do hôm qua bị phạt, vừa nghe tin tức, cũng chẳng màng thương tích trong người lập tức bò dậy dẫn theo một đám anh em đến chúc mừng.
Bởi sự kiện cắt tóc tại pháp trường ngày hôm qua mà giờ toàn bộ Tân Quân không ai là không biết đến cái tên Nhiếp Tái Trầm. Bởi áp lực nặng nề mà không ai dám lên tiếng, nhưng vì có anh đứng ra mà chẳng những người được phóng thích, bản thân cũng có cơ hội cắt bím tóc dài gây phiền hà đã lâu, binh lính vừa bội phục lại vừa cảm kích anh, cộng thêm cũng biết anh trước đó đã lập công trong trận chiến tiêu diệt phỉ ở Hoa Huyện, giờ biết anh được đề bạt lên làm Tiêu Thống, không những không đố kỵ ghen tị, mà ngược lại còn mừng thay cho anh. Buổi thao luyện cùng ngày vừa kết thúc, rất nhiều quan binh không thuộc Nhị Tiêu cũng sôi nổi kéo nhau đi chúc mừng.
Tiêu Thống khác Đội quan, nó thuộc quan quân cao cấp của Tân Quân. Tân Quân Quảng Châu tổng cộng có bốn năm Tiêu Thống mà thôi. Cùng ngày, Nhiếp Tái Trầm cũng nhận được quan phòng dành cho tân quan quân, còn có quan phục võ quan tứ phẩm. Quan phục phân làm hai loại, một loại là công phục kiểu cũ đính thanh kim thạch thêu hổ, một loại khác là chế phục quan quân Tân Quân mặc hằng ngày hiện giờ, chế phục lại phân thành lễ phục và thường phục.
Ngoài ra, là Tiêu Thống, anh cũng có chỗ ở độc lập. Chỗ ở nằm ở góc tây bắc của tây doanh, là một căn phòng trong dãy nhà dành cho quan quân, nơi đó không quá to rộng, nhưng được chia làm hai gian trong ngoài, gian ngoài tiếp khách, gian trong là phòng ngủ, đủ cho cuộc sống hằng ngày.
Binh lính Nhất Tiêu thuộc Hỗn Thành Hiệp biết họ có thủ trưởng mới, dĩ nhiên sẽ không nhàn rỗi, tất cả không dám tới, nếu có tới, Nhất Tiêu có gần hai ngàn người, chỉ sợ là làm cho nơi này sụp đổ mất. Chạng vạng cùng ngày, bốn Quan đới của bốn doanh Thân Minh Long, Tống Toàn, Lưu Đại Hữu, Phạm Chính, chọn hơn mười binh lính cường tráng dưới trướng đến, một là bái kiến thượng quan, hai là giúp dọn nhà.
Nhiếp Tái Trầm thì có gì mà dọn, chỉ có mấy bộ quần áo, một cái rương hành lý mà thôi, nhưng cũng bị đám Trần Lộc giành lấy mang đến, phòng ở cũng được quét dọn sạch sẽ. Anh mời bốn người vào, hàn huyên vài câu, hỏi sự vụ hằng ngày của các tiêu, cuộc gặp mặt ngắn ngủi phi chính thức xong liền đứng dậy tiễn khách, bảo họ về sớm để nghỉ ngơi.
Mấy người đều nhìn sang Quan đới của Giáp tự doanh Thân Minh Long. Thân Minh Long liền bước lên, lấy ra một cái hộp nhỏ, cười tươi dâng lên nói:
– Đại nhân, theo quy củ, đây là chút tấm lòng nhỏ của các anh em với đại nhân, mong sau này được đại nhân quan tâm nhiều hơn.
Nhiếp Tái Trầm nhận lấy, ước lượng, hơi đầm tay, mở ra, thấy là bốn thỏi vàng thì mỉm cười, trả lại.
Mọi người tưởng anh chê ít, lại liếc nhìn nhau. Thân Minh Long lau mồ hôi, vội vàng khom người:
– Nếu Nhiếp đại nhân nể mặt, hay là tối nay anh em chúng tôi làm chủ, mời Nhiếp đại nhân…
Nhiếp Tái Trầm xua tay, hỏi:
– Trong mấy người, ai từng học trường quân sự rồi?
Phạm Chính và Lưu Đại Hữu ngập ngừng nói:
– Có hạ quan ạ.
Nhiếp Tái Trầm gật gật đầu:
– Nếu học rồi, vậy hẳn biết, trường quân sự dạy chính là vai như sắt, biết gánh vác, phấn chấn cố gắng, có dạy kiểu này không? Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi không làm trò này. Các anh cất đi cho tôi, về sau dốc lòng luyện binh, chính là trợ lực lớn nhất với tôi!
Nơi này tuy là Tân Quân, rất nhiều quan quân cấp trung hạ cũng tốt nghiệp trường quân sự ra, thậm chí còn có không ít tú tài bẩm sinh ngày cũ bởi vì bị chặt đứt con đường khoa cử mà tòng quân, sau khi ra trường, ban đầu dĩ nhiên là hào hứng phấn chấn, nhưng thời gian qua dần, thân ở trong chảo nhuộm, khó tránh khỏi cũng bị đồng hóa. Không khí quan trường thực ra về bản chất cũng không khác gì với quân đội cũ hiện giờ. Thủ trưởng mới đến nhậm chức, cấp dưới lập tức góp tiền chúc mừng, đã trở thành lệ rồi.
Mấy người biết thủ trưởng mới rất được Khang Thành coi trọng, nếu không cũng không thể tuổi quá trẻ mà lên được vị trí đó, bởi thế không dám xem nhẹ. Thông thường quy củ sẽ là hai miếng vàng thỏi, nhưng để lấy lòng mà mấy người cắn răng dâng tặng bốn miếng. Thật không thể ngờ, sếp mới lại không nhận. Họ cho rằng anh đang giả khách sáo, cho đến khi thấy anh nghiêm nghị, giọng quả quyết thì mới tin.
Hai vị quan quân từng học trường quân sự ra trong lòng hổ thẹn, gật đầu liên tục. Mà Thân Minh Long và Tống Toàn là những người già dặn lọc lõi lăn lộn trong quân, thấy vị thủ trưởng trẻ tuổi này không nhận thật, máu tưởng mất đi lại lấy lại về không mất một giọt thì mừng còn không kịp, quỳ thụp xuống luôn:
– Nhiếp đại nhân công chính liêm minh! Thanh liêm, càng là thiếu niên anh hùng, chúng tôi bội phục! Về sau nhất định tận tâm tận lực, dốc sức trợ giúp đại nhân!
Vừa hành lễ, vừa nịnh hót.
Nhiếp Tái Trầm kêu hai người đứng lên, thần sắc vẫn nghiêm trang, nhấn mạnh sau này chỉ được hành quân lễ kiểu mới. Bốn người lĩnh mệnh, xếp thành một hàng, đồng loạt làm quân lễ kiểu mới với anh, rồi mới xin phép ra về.
Nhiếp Tái Trầm tiễn khách tới tận ngoài cửa, bốn người kia cứ luôn miệng bảo anh đừng tiễn nữa thì mới dừng lại, đang định quay vào phòng thì nghe phía sau có tiếng cười:
– Nhiếp đại nhân, chúc mừng cậu đã thăng chức, giờ tôi mới đến chúc mừng, cũng hơi muộn, mong cậu bỏ quá cho!
Giọng nói này nghe rất quen tai, Nhiếp Tái Trầm quay lại, nhận ra ngay, là công tử Tổng đốc phủ Cố Cảnh Hồng tới, phía sau còn có binh lính ôm rương gỗ, thì vội vã ra đón, mời vào trong phòng, châm trà mời khách.
Cố Cảnh Hồng đưa tay ra ngăn lại, tự giành lấy ấm trà, cười nói:
– Cậu và tôi giờ đồng cấp, nhưng luận vị thứ, cậu còn trên cả tôi, nào dám để cậu châm trà? Để tôi đi, để tôi.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười nói:
– Cố công tử cứ đùa.
Nhưng cũng mặc anh ta.
Cố Cảnh Hồng hàn huyên chúc mừng vài câu, nhìn căn phòng, gọi binh lính bê cái rương vào, đặt dưới đất, cười nói:
– Hôm nay tới gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị được gì, chỉ có hai cặp quan diêu Thanh Hoa, Tuyên Đức. Giờ cậu khác trước, thường xuyên có khách thăm, nơi này trống trải quá, vừa hay để rất hợp.
Nhiếp Tái Trầm uyển chuyển cự tuyệt, Cố Cảnh Hồng không vui:
– Cũng không phải đồ quá quý trọng gì, chỉ là hai cặp bình thôi. Hay là cậu xem thường tôi?
Nhiếp Tái Trầm đành phải cảm ơn, nhận lấy.
Bấy giờ Cố Cảnh Hồng mới hài lòng:
– Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu cậu không chê, sau này chúng ta không cần khách sáo đại nhân công tử gì, cứ xưng anh em là được.
Nhiếp Tái Trầm dĩ nhiên rất tán thành. Cố Cảnh Hồng ngồi một lát rồi cáo từ.
Anh ta trở lại Tổng đốc phủ, quần áo không thay, hỏi hạ nhân luôn:
– Cha tôi về chưa?
– Chiều nay đại nhân về rồi ạ, hiện đang ở thư phòng.
Cố Cảnh Hồng gấp gáp tới thư phòng, thấy cha đang ở trong liền hỏi luôn:
– Cha, hôn sự Bạch gia nói như nào ạ?
Cố Tổng đốc thở dài, lắc đầu:
– Bạch Thành Sơn nói con gái ông ta lẽ ra có hôn ước với con trai của Tướng quân phủ, vừa hay tướng quân phủ cũng thúc giục chuyện này, nói gì mà hai nhà là thân thích, ông ta không tiện kết thân với chúng ta, không thể làm mất mặt thân thích, nên không đồng ý.
Vừa đi vào nhìn thấy sắc mặt của cha, Cố Cảnh Hồng đã biết ngay kết quả không thuận lợi. Nghe cha trả lời như thế, sắc mặt sầm xuống.
Cố Tổng đốc an ủi:
– Cũng may cha nghe ra ý của Bạch Thành Sơn, có lẽ cũng sẽ không kết thân với tướng quân phủ đâu. Con gái ông ta không gả cho tướng quân phủ, thì khắp Quảng Châu này ngoài Cố gia chúng ta, còn có thể gả cho ai được? Con cũng không cần quá lo. Bạch Thành Sơn là lão hồ ly, gì mà không thể làm mất mặt thân thích, chỉ là cái cớ mà thôi. Ông ta hẳn còn muốn quan sát thế cục. Con yên tâm, con gái Bạch gia sớm muộn gì cũng sẽ là của con.
Cố Cảnh Hồng ra khỏi thư phòng, trở về phòng mình, cởi mũ và bím tóc giả xuống, chán chường ném qua một bên, giật cổ áo, ngồi phịch xuống. Đang thất thần, nghe hạ nhân gõ cửa, đi ra mở cửa.
– Công tử, vừa rồi ở cửa sau có người tên là Vương Ngũ, nói có việc tìm cậu.
Cố Cảnh Hồng nhíu nhíu mày, đội mũ lên, sửa sang lại cổ áo, vội vàng đi ra ngoài.
Chỗ góc tối bên ngoài cửa sau Tổng đốc phủ có một người đàn ông gầy gò đang chờ. Cố Cảnh Hồng kéo người kia đến góc hẻo lánh, hỏi:
– Chuyện gì? Chẳng phải tôi đã nói rồi, không được phép của tôi thì không được đến đây hay sao?
Giọng anh ta có phần khó chịu.
Người nọ nói:
– Cố Công tử, anh là người hào phóng, cho anh em chúng tôi chút tiền được không?
Cố Cảnh Hồng giận dữ, đè thấp giọng quát lên:
– Mới hai tháng trước tôi đã cho các anh hai vạn rồi mà.
Người nọ cười xòa:
– Cố Công tử, anh người no không biết người đói khổ rồi. Anh em chúng tôi đang sung sướng ở Hoa Huyện, ai biết Tân Quân các anh đến, ép chúng tôi di dời đi. Cố Công tử lúc ấy cũng không thể bảo vệ được chúng tôi, mà lão đại cũng đã chết. Giờ còn lại mấy người chúng tôi, không chỉ nghe theo anh, còn phải ngoan ngoãn sống yên, đồng thời lôi kéo người cho anh. Giờ tổng cộng mấy trăm người, chi phí ăn uống sinh hoạt, ít nhất tháng nào cũng phải cho ít tiền chứ đúng không?
– Trách tôi à? Lúc ấy tôi nói thế nào? Quá nổi bật, Khang Thành muốn bắt các anh khai đao, phái ra là Tân Quân tinh nhuệ, tôi kêu các anh đàng hoàng chút, là các anh tự đi tìm chết, tự nhảy ra, tôi còn biết làm gì?
Anh ta cười lạnh:
– Đừng tưởng tôi không biết gì. Nửa tháng trước, có một thương nhân Liễu Châu bị cướp, tiểu thiếp đi theo cũng bị không thoát, khóc lóc chạy đến nha môn Quảng Châu báo án, cũng là các anh làm đúng không?
Người nọ cười:
– Chỉ là làm ăn nhỏ thôi, có kiếm chác được gì đâu. Cô ả kia vần chơi mấy ngày, bán qua tay, cũng chẳng được mấy đồng. Mà cũng hết cách thôi, nếu không giải tán mọi người, vậy thì đành phải tìm tới anh xin anh bố thí. Anh xem…
Cố Cảnh Hồng cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, đang trầm ngâm, đối phương lại ghé tai thì thầm:
– Cố Công tử, bọn tôi muốn làm một vụ lớn, làm rồi sẽ thu tay lại. Có anh che chắn, sẽ đàng hoàng ngồi yên chờ ngày sau làm việc lớn mặc anh sai phái.
– Các anh muốn làm gì?
– Nghe nói Bạch Thành Sơn chỉ có một đứa cháu nội, bọn tôi muốn bắt cóc nó kiếm một khoản lớn. Đó là con dê béo đấy. Trong nhà Bạch gia vàng bạc xếp thành núi, chia chúng ta một ít, chúng ta ăn cũng không hết được. Nhưng Bạch Thành Sơn có tướng quân phủ làm chỗ dựa, bọn tôi không biết có nên làm hay không, nhỡ đâu bị xử lý hết nguyên ổ thì toi cả lũ.
Cố Cảnh Hồng giật mình, quát lớn:
– Không được! Không thể động vào người Bạch gia được.
Đang nói được nửa, chợt dừng lại, ánh mắt sáng lên, gật đầu:
– Nhưng đây đúng là cách tốt nhất để kiếm một khoản lớn.
Người nọ nhìn anh ta.
Anh ta trầm ngâm:
– Đứa cháu nội của Bạch Thành Sơn nhũ danh A Tuyên, bảy tám tuổi, rất béo, giờ vẫn luôn ở Cổ thành. Bạch Thành Sơn vừa qua đại thọ 60, thằng nhóc kia cũng ở đó, tôi vẽ bản đồ địa hình Cổ Thành và chung quanh Bạch gia cho các anh, các anh chuẩn bị cho tốt, đưa người đi rồi thì toàn bộ nghe theo sắp xếp của tôi.
– Nhớ kỹ, chỉ lấy tiền, không được làm hại mạng người.
Người nọ mừng rỡ:
– Các anh em vẫn đang lo lắng, giờ có Cố Công tử giúp thì sợ gì nữa. Được, làm vụ lớn này xong thì sẽ thu tay lại.