Quyến Luyến Phù Thành

Chương 37



Ông chủ cửa hàng salon tóc chuyên làm tóc cho các vị phu nhân tiểu thư nhà giàu ở Quảng Châu mang theo dụng cụ gấp rút tới Bạch gia. Làm xong tóc rồi, Bạch Cẩm Tú mở tung tủ quần áo ra, lấy hết toàn bộ váy vóc quần áo còn mới tinh chưa mặc lần nào ra, thử từng bộ một, cuối cùng quyết định chọn chiếc váy dài có thể làm nổi bật làn da trắng nõn của mình. Tay áo bồng xù, cổ tròn thắt eo, váy dài trên mắt cá chân một tấc, chất liệu sa tanh màu xanh lá, tà váy có điểm thêm lớp ren, đi đôi giày da dê mũi nhọn, mỗi bước đi tà váy đều lay động nhẹ nhàng tựa như sóng nước, thêm mái tóc dài mái cụp mới làm, vừa thục nữ, lại vừa gợi cảm quyến rũ.

Bạch Cẩm Tú lại tỉ mỉ trang điểm, son môi được tô lên lớp son màu anh đào, má hồng phơn phớt, thêm đôi hoa tai ngọc trai phối hợp vòng cổ ngọc trai, cuối cùng là sức chút nước hoa Pháp ở sau vành tai và cổ tay, bấy giờ mới mỹ màn cầm đồ đã chuẩn bị sẵn, ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Bạch Thành Sơn với Bạch Kính Đường hôm nay có xã giao, đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi. Trương Uyển Diễm nãy bảo em chồng xong thì cũng ra ngoài, chẳng biết đi đâu. Lưu Quảng cũng mấy quản sự người nào cũng bận rộn, không ở nhà, trong nhà chỉ còn quản sự nhỏ. Vừa rồi nghe tiểu thư nói muốn đi Tướng quân phủ, đều là thân thích cả, dĩ nhiên là yên tâm, cũng không hỏi nhiều, chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ở bên ngoài rồi.

Tướng quân phu nhân rất quan tâm chuyện này, muốn Khang Thành ra mặt lấy lý do có chuyện mà gọi Nhiếp Tái Trầm đến nhà. Giờ này, trong phủ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ mỗi khách tới nữa mà thôi.

Tướng quân phu nhân đích thân xuống bếp chỉ đạo nấu nướng, xong rồi trở lại phòng khách, nghe đại sảnh bên cạnh có tiếng đàn tranh thánh thót thì đi vào, đánh giá trang phục của cháu gái ngoại.

Đinh Uyển Ngọc mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu vàng cam mới tinh, trang điểm tỉ mỉ, dung mạo đẹp đẽ, dáng vẻ đoan trang tao nhã.

Bà hài lòng gật đầu:

– Này mới phải chứ, hoàn hảo không tỳ vết. Đợi người tới, dì sẽ bảo dượng cháu gọi cậu ta nói chuyện, cháu đánh đàn ở đây, dì sẽ nhân đó mà cho cậu ta biết là cháu đang đánh đàn. Cháu có tài có mạo, lại giỏi giang, là tiểu thư khuê các chính tông. Đàn ông mà, ai mà chẳng muốn cưới người như cháu làm vợ chứ?

Bà nhớ lại sự nhục nhã của mình khi ban ngày đến Bạch gia, trong lòng vẫn hậm hực, nói tiếp:

– Cháu với cháu ngoại Bạch gia kia ngoài mặt quan hệ cứ bình thường, nhưng chớ qua lại với nó. Còn may em cháu không đính hôn với nó, chứ nếu không xảy ra chuyện kia, bảo dì làm sao còn mặt mũi gặp người khác? Dì đã chướng mắt nó rồi, biết sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện, đúng là bị dì đoán trúng. Cháu đừng có để bị nó làm vấy bẩn thanh danh đấy.

– Cháu biết rồi ạ. – Đinh Uyển Ngọc nhỏ nhẹ đáp.

Tướng quân phu nhân gật đầu, nghĩ một chút lại tiếp tục:

– Bữa cơm hôm nay chỉ có vài người thôi, đừng dùng bàn lớn, bày bàn nhỏ thôi, như thế càng gần gũi thân mật, cũng dễ xếp chỗ nữa. Lúc ấy dì sẽ xếp cháu ngồi bên cậu ta…

Bà đang dặn dò những việc cần chú ý trên bàn cơm, người gác cổng đi vào, bà còn tưởng Nhiếp Tái Trầm tới sớm, nào ngờ lại nghe bẩm tiểu thư Bạch gia tới.

– Phu nhân, tiểu thư Bạch gia tới ạ.

Tướng quân phu nhân kinh ngạc, hỏi lại:

– Sao nó lại tự nhiên tới thế?

Bên ngoài sảnh có tiếng giày cao gót vang lên, bà ngẩng lên, đứa cháu gái ngoại trang điểm ăn mặc như công chúa phương tây từ trong bức họa bước ra cười thánh thót đi tới.

– Mợ! Chị họ!

Bạch Cẩm Tú bước nhẹ nhàng đến bên hai người mới dừng lại.

Tướng quân phu nhân đánh giá cô từ đầu đến chân, sắc mặt cau có, trong lòng suy sụp, liếc sang Đinh Uyển Ngọc một cái, do dự hỏi:

– Tú Tú, sao cháu lại tới vậy? Có chuyện gì không?

Bạch Cẩm Tú nói:

– Sao ạ? Cháu không được tới ạ? Cậu có nhà không mợ? Nãy cháu hỏi người gác cổng, nói là cậu ở nhà mà.

Cô nhìn chung quanh.

– Không phải không phải.

Tướng quân phu nhân vội tươi cười,

– Buổi chiều dì vừa ở chỗ nhà cháu về, giờ cháu lại đến đây, nên hơi bất ngờ chút.

– Thực ra cháu cũng không có chuyện gì đâu ạ.

Bạch Cẩm Tú giơ giơ tập tranh vẽ lên, mỉm cười nói với Đinh Uyển Ngọc:

– Chị họ, sáng chúng ta nói chyện, chị nói là muốn học vẽ tranh Tây Phương, còn bảo chị em mình phải qua lại với nhau nhiều hơn. Em ở nhà chán quá, mà cậu mợ đều là người nhà, Tướng quân phủ chẳng khác gì nhà em, nên em mang tới tranh Tây Phương dành cho người mới học vẽ đến cho chị đây.

Đinh Uyển Ngọc sững sờ, không nghĩ ban ngày mình chỉ nói xã giao vài câu cho có lệ, thế mà cô em họ Bạch gia này lại làm thật.

Trong tình cảnh này, cô ấy dĩ nhiên không hy vọng có thêm một cô gái trẻ tuổi khác có mặt ở đây, chỉ cười cười không trả lời, nhìn sang tướng quân phu nhân.

Đã sắp tới giờ cơm rồi, khách cũng sắp tới rồi, bàn cơm chợt thêm một người, còn trang điểm ăn mặc gây chú ý đến thế kia, dù là cháu gái ngoại của chồng cũng không được.

Bà ta hắng giọng, nói:

– Tú Tú à, thật là không khéo, chị họ cháu có chút việc, giờ không tiện tiếp đãi cháu. Cháu xem đổi ngày khác được không? Ngày mai nhé.

Nếu đổi là cô gái khác da mặt mỏng hiểu lý lẽ, nghe thế sẽ rất biết điều mà xin phép ra về. Nhưng cô cháu gái ngoại của chồng mình từ nhỏ đã được nuông chiều, không có tầm nhìn, càng không biết nhìn sắc mặt người khác, đưa tập tranh vẽ cho Đinh Uyển Ngọc, nói:

– Vậy được ạ, chị họ đang bận thì cứ đi làm đi, em không quấy rầy chị nữa. Cũng đã lâu rồi em không gặp cậu, lúc em gặp chuyện nhờ có cậu rất nhiều, em muốn gặp cậu để cảm ơn.

Tướng quân phu nhân không kịp cản, đã thấy cô tự đi đến thư phòng của chồng rồi, vừa đi vừa gọi to:

– Cậu ơi, cậu có nhà không? Tú Tú tới thăm cậu!

Khang Thành nghe thấy đứng lên mở cửa, thấy cháu gái ngoại như con bướm đi qua đình viện đang đi về bên này. Ông là cậu ruột, khác với bà vợ, dĩ nhiên rất thương yêu đứa cháu gái ngoại này, thấy cô tới thì vui mừng:

– Tú Tú tới à?

Bạch Cẩm Tú gật đầu.

– Cậu ơi, lúc cháu gặp chuyện, đã làm phiền cậu nhiều. Hôm qua xuống núi quá đông người, cháu không kịp cảm ơn cậu. Hôm nay cháu rảnh, nên mới tới đây thăm cậu, muốn cảm ơn cậu.

Giọng cô cháu gái ngoại ngọt ngào, làm Khang Thành thấy ấm áp trong lòng:

– Cháu ngốc ạ, cháu không sao là tốt rồi. Là người nhà cả, không cần phải khách sáo với cậu đâu.

– Cậu là cậu của cháu, nhưng cảm ơn thì vẫn phải nói ạ.

Khang Thành rất vui, mỉm cười nói:

– Vừa hay cũng sắp đến giờ cơm rồi, cháu ở lại dùng cơm nhé.

Tướng quân phu nhân gấp gáp đuổi theo, nghe ông chồng mời cháu ở lại, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì đã nghe cô cháu đáp to:

– Được ạ. Cháu cũng đang đói meo đây ạ.

Khang Thành thấy vợ đứng bên ngoài thì nói:

– Tú Tú tới, vừa hay tối nay cùng nhau ăn cơm đi.

Tướng quân phu nhân rất không muốn nhưng không biết phải làm gì, cố nén cảm giác khó chịu xuống, nặn ra nụ cười gượng gạo:

– Được, vậy ở lại dùng cơm với gia đình.

– Cảm ơn mợ, cháu không khách sáo nữa.

Tướng quân phu nhân ngoài mặt thì cười nhưng lòng thì bực bội, quản sự đứng ở đầu sảnh bẩm to:

– Lão gia, phu nhân, Nhiếp đại nhân tới!

– Tái Trầm tới rồi, mau ra ngoài nào.

Khang Thành đi ra, tướng quân phu nhân cũng bỏ mặc cô cháu gái ngoại lại, đi ra theo.

Khi vợ chồng Khang Thành ra ngoài trò chuyện với Nhiếp Tái Trầm thì Bạch Cẩm Tú đến chỗ gian sảnh bên, Đinh Uyển Ngọc đang ngồi sau cây đàn tranh, nom thấy cô đến thì sắc mặt trở nên khác thường.

Bạch Cẩm Tú phớt lờ, thò tay gẩy lung tung trên cây đàn tranh, cây đàn cất lên âm điệu lạc quẻ.

– Chị ơi, nghe nói chị giỏi đánh đàn lắm. Lúc nhỏ em từng học nhưng vì lười mà bỏ dở chừng. Em hâm mộ chị lắm. Lúc nào chị rảnh dạy em nhé, em muốn học lại.

Đinh Uyển Ngọc cười gượng gạo:

– Em muốn học, dĩ nhiên không thành vấn đề, chờ chị rảnh thì sẽ dạy em.

– Vậy khi nào thì chị rảnh vậy? – Bạch Cẩm Tú hỏi luôn.

Đinh Uyển Ngọc cứng họng.

– Hay là dạy luôn bây giờ đi! – Bạch Cẩm Tú tỏ vẻ thân mật cầm tay chị ta, lắc lắc.

– Chị bảo bận, lẽ ra em định về rồi, nhưng cậu cứ đòi giữ em lại dùng cơm, em ngại quá đành phải đồng ý. Vừa nãy nghe bảo có Nhiếp Tái Trầm gì đó tới, cậu chắc còn phải trò chuyện với người ta một lúc, hay là chị tranh thủ dạy em luôn đi.

Đinh Uyển Ngọc đã thoáng nghe được tiếng trò chuyện của Khang Thành cùng với Nhiếp Tái Trầm, vội hất tay Bạch Cẩm Tú ra, thoái thác:

– Em họ, để hôm khác đi, hôm khác chị sẽ dạy em sau.

– Cũng được.

Bạch Cẩm Tú cũng không đòi, đứng lên ngồi sang một bên, chống chằm nhìn chị ta.

Đinh Uyển Ngọc thấy em họ nhìn mình chằm chằm một lúc lâu mà mắt chẳng chớp thì cả người khó chịu, lại sợ cô em họ phát hiện ra ý đồ của mình, nhỡ đâu bị cô em coi khinh, mình làm sao mà đàn được đây? Nhưng đó là cơ hội hiếm có mà tướng quân phu nhân sắp xếp cho mình, mình cũng rất mong chờ, thật sự không muốn bỏ lỡ. Tức thì trong lòng vô cùng sốt ruột.

Cô ta biết cô em họ Bạch gia này rất ngốc, nghĩ một chút, điềm nhiên như không nói:

– Em họ, lẽ ra chị có việc bận thật, nhưng nếu em muốn học, vậy thì để chị dạy em. Thế này đi, chị đàn trước một khúc cho em nghe, nghe xong, em nói cho chị cảm giác của em, được không?

Bạch Cẩm Tú đã quyết tâm mặt dày gây chuyện không cho cô ta cơ hội trình diễn tài nghệ, nhưng tai vểnh lên nghe tiếng trò chuyện ở phòng khách, nghĩ đến anh cự tuyệt cha lại chạy tới đây thân cận với cậu, lòng càng tức, càng đau khổ, thế là thay đổi, để anh nghe cũng được, nếu anh dám động lòng với người ta, để xem cô xử lý anh thế nào.

Đã thay đổi cách nghĩ, nhưng lòng vẫn ghen tuông, nom Đinh Uyển Ngọc vì bữa cơm gia đình này mà cố tình trang điểm tỉ mỉ, trong đầu không nén nổi hiện lên suy nghĩ đen tối:

– Chị họ, chị đàn cho em nghe, nhưng ở đây cách phòng khách không xa, sợ là người tên Nhiếp Tái Trầm kia cũng nghe được. Chị không biết thôi, anh ta hồi trước làm tài xế cho em, chỉ là tài xế thôi mà, để anh ta nghe được tiếng đàn của chị, đúng là hời cho anh ta quá.

Đinh Uyển Ngọc đang bình ổn tâm tình chuẩn bị đàn, nghe Bạch Cẩm Tú buông một câu như thế, giọng đầy khinh thị thì nghiêm mặt nói:

– Em họ, em nói vậy là sai rồi. Không nói đến anh ấy đã liều mạng cứu em, là ân nhân của em, thì xưa nay anh hùng không hỏi xuất xứ, trước kia làm việc cho Bạch gia, vậy thì có sao. Em không thể bởi thế mà coi khinh người ta được.

Bạch Cẩm Tú nghe chị ta nói thay như thế, cơn ghen tuông trong lòng càng bốc lên, ngoài mặt thì nói:

– Dạ phải, chị họ dạy rất đúng. Em không nên nói vậy. Sau này em không dám nữa.

Đinh Uyển Ngọc liếc cô một cái, gật đầu, bấy giờ mới bắt đầu gảy đàn.

Khúc nhạc mà chị ta đàn là khúc Cao Sơn Lưu Thủy, tài nghệ đã cao, lại dày công chuẩn bị, một khúc đàn dĩ nhiên là thánh thót thấm lòng người.

Bạch Cẩm Tú chỉ biết chị họ bà con xa này tinh thông đàn tranh, chứ không nghĩ trình độ lại cao tới mức này, đến cô nghe xong cũng phải bội phục.

Đinh Uyển Ngọc còn đang đàn, cô đã hối hận vì quyết định bốc đồng vừa rồi của mình.

Cô đúng là ngốc quá mà, lẽ ra không nên để chị ta có cơ hội thể hiện mới phải, nhỡ đâu Nhiếp Tái Trầm nghe xong rung động thật thì làm sao đây?

– Chị họ, chị tài quá!

Khúc nhạc chưa đàn xong, Bạch Cẩm Tú đã ăn trọn một bình dấm chua loét rồi, nhưng ngoài miệng thì vẫn cười tươi khen hết lời.

Đinh Uyển Ngọc khiêm tốn:

– Có gì đâu, chỉ là chút tài mọn thôi.

Phòng khách, Nhiếp Tái Trầm đang trò chuyện với Khang Thành, bỗng nghe có tiếng đàn tranh văng vẳng.

Tướng quân phu nhân cười nói:

– Chắc là cháu gái ngoại của cô luyện đàn thì phải? Con bé này từ nhỏ đã ngoan ngoãn lanh lợi, thầy dạy nói con bé thiên phú rất cao, đàn tranh cũng không dễ học, nhưng con bé vẫn thích lắm, lúc nào cũng luyện.

Khang Thành biết là vợ mình sắp xếp cả, trong lòng thấy có gì đó không như thường ngày, nhưng cũng không để tâm mấy.

Nhiếp Tái Trầm chỉ gật đầu.

Tướng quân phu nhân ra hiệu Khang Thành đừng nói gì cả, mấy người yên lặng lắng nghe tiếng đàn.

Tiếng đàn vừa kết thúc, bà ta nhìn Nhiếp Tái Trầm, đứng dậy nói:

– Đến giờ cơm rồi, Tái Trầm ở lại ăn cơm nhé.

Nói xong nháy mắt sang chồng.

Nhiếp Tái Trầm vội đứng lên.

– Không dám quấy rầy phu nhân. Trước đó phu nhân nói tìm cháu có việc, xin hỏi là chuyện gì ạ?

Khang Thành khó xử hắng giọng nói:

– Thực ra cũng không có gì quan trọng, cậu đã cứu cháu gái tôi, vợ chồng tôi vô cùng cảm kích, cho nên gọi cậu đến là để cảm tạ. Cơm nước xong rồi hẵng về.

Tướng quân phu nhân đã thúc giục người làm dọn cơm, vô cùng nhiệt tình. Nhiếp Tái Trầm muốn từ chối cũng ngại, đành phải nghe theo, đi theo vào phòng ăn, thấy bên trong đặt sẵn bàn trong, trên bàn đã bày sẵn món ăn rồi.

Khang Thành ngồi xuống vị trí đối diện cửa, tướng quân phu nhân bảo anh ngồi cạnh Khang Thanh, mình thì ngồi xuống đối diện với anh. Ba người ngồi xuống, tướng quân phu nhân cười nói:

– Tái Trầm à, tướng quân rất coi trọng cậu, thường nhắc đến cậu trước mặt tôi. Cậu cũng không phải người ngoài, ăn cơm cứ tự nhiên như người nhà nhé. Để tôi bảo cháu gái ngoại tôi ra ngồi cùng.

Nói xong quay sang dặn dò quản sự:

– Mau gọi tiểu thư đến đây.

Quản sự đi ngay.

Nhiếp Tái Trầm không lên tiếng, ánh mắt tập trung vào bộ chén đũa trước mặt, sau một lát thì nghe có tiếng cười của một cô gái trẻ vang lên.

Tiếng cười này…

Nếu không phải anh quá quen thuộc, suýt nữa còn nghĩ mình nghe lầm.

Anh ép sự ngạc nhiên trong lòng xuống, ngước lên, thấy Bạch Cẩm Tú xinh xắn như búp bê Tây Phương đang thân mật kéo tiểu thư Đinh gia đang cười rất gượng gạo, hai người sóng vai từ ngoài đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.