Quyến Luyến Phù Thành

Chương 41



Ánh  mắt Nhiếp Tái Trầm rơi vào lòng bàn tay đang mở ra kia.

Ngay dưới cổ tay có mảnh sứ nhỏ cắm vào, mảnh sứ tuy nhỏ nhưng đâm khá sâu, máu đỏ tươi đọng trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, trông vô cùng nhức mắt.

Tim anh trầm xuống, buông chậu rửa mặt, bước nhanh tới trước mặt cô, ngồi xuống, đang muốn bắt lấy tay cô giúp cô lấy ra mảnh sứ thì cô lại rụt tay lại, làm anh bị cầm hụt.

Anh ngước lên, đối diện với đôi mắt sáng quắc của cô.

Một đôi mắt đẹp, nhưng rất hung hãn.

– Chị họ em đâu? Chị ấy đâu?

Giọng gay gắt.

Nhiếp Tái Trầm đáp:

– Vừa đi rồi! Cô đưa tay cho tôi, tôi xử lý cho…

Bạch Cẩm Tú tự rút mảnh sứ cắm tay mình ra, bò dậy, đẩy cửa phòng ngủ, bật đèn, nhìn trái phải, lại chạy tới trước tủ quần áo ở góc tường, “cạch” một cái, mở tung ra.

Trong tủ là mấy bộ quân phục được gấp gọn gàng, còn có cả nội y và tất.

Cô quay lại, ánh mắt quét toàn bộ phòng ngủ bày biện đơn giản, ánh mắt lại rơi xuống gầm giường, đi tới.

Nhiếp Tái Trầm đi theo cô vào, ban đầu còn hơi ngạc nhiên không biết cô đang muốn làm gì, tận đến khi cô mở tủ quần áo có vẻ như tìm người thì mới bừng tỉnh hiểu ra, nom cô hùng hổ đến chỗ giường cúi xuống xem, rõ ràng là muốn kiểm tra gầm giường, sực nhớ tới một chuyện, tim nảy lên, sải một bước tới đưa tay ra chặn cô lại.

– Bạch tiểu thư, không có ai đâu. Vừa rồi tôi tiếp cô ấy ở phòng khách ngay gần cổng ra vào doanh trại.

Nhưng muộn rồi, Bạch Cẩm Tú đã nhìn thấy đôi giày đặt ở góc gầm giường.

Gầm giường khá tối, tuy không thấy rõ nhưng đôi giày kia rõ ràng không phải giày của anh, mà là giày của phụ nữ.

Dưới gầm giường của anh lại có một đôi giày của phụ nữ!

Vành mắt Bạch Cẩm Tú đỏ lên, cắn môi, không nói lời nào, cúi xuống thò tay vào lấy giày ra.

– Tú Tú! Tú Tú! Không phải…

Tim anh đập rất nhanh, trong lúc sốt ruột bản thân anh cũng không nhận ra đã bật thốt gọi tên cô thân mật mà chỉ có người Bạch gia mới gọi mà anh đã từng nghe được vô số lần.

– Tú Tú là để cho anh gọi à? Anh cút đi đi!

Bạch Cẩm Tú chẳng hề quay đầu lại mà hung hăng dẫm anh một cái, đẩy anh ra, cuối cùng đã lấy được đôi giày nữa dưới gầm giường ra, vừa nhìn một cái đã thấy rất quen, cuối cùng thì nhận ra rồi.

Cô ngước lên, ngạc nhiên nhìn anh.

– Đây là giày của em mà? Sao lại ở chỗ anh?

Anh cũng không biết tại sao ngày ấy mình lại mang đôi giày của cô về cơ chứ.

Có lẽ là trong tiềm thức, anh không muốn vật có liên quan đến cô bị vứt ở nơi núi hoang, dù đó chỉ là một đôi giày cô đi.

Mặt anh thoáng nóng lên, không biết nên nói gì.

Bạch Cẩm Tú vừa thốt hỏi xong thì cũng bừng tỉnh.

Nhất định là ngày đó khi mình đi rồi, anh lại lẳng lặng quay lại nhặt giày của cô về, sau đó cất ở dưới gầm giường.

Trong lòng cô thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha cho anh.

Cô muốn nghe chính miệng anh nói ra cơ.

– Anh nói đi, tại sao thế?

Cô hứ lên, hất cái cằm lên kiêu ngạo, tiếp tục ép hỏi anh.

Anh tránh né không trả lời, rút đôi giày trong tay cô ra, tiếp đó mạnh mẽ ấn cô ngồi xuống.

– Tay cô còn chảy máu, đừng lộn xộn. – Anh nói.

Cô ngồi trên giường anh. Anh lấy tới chậu nước sạch, rửa tay cho cô, sau đó cầm tay cô cẩn thận ép máu đen ra, lại ra gian ngoài lấy lọ cao trị ứ máu bôi lên vết thương.

May mà vết thương rất nhỏ, máu ngừng chảy rất nhanh.

Bạch Cẩm Tú ngắm nhìn bóng dáng anh bận rộn vì mình, lòng càng thấy ngọt, không ép hỏi anh nữa, thậm chí chuyện tối nay chị họ đến tìm anh cũng đã quên sạch rồi.

Cô ngoan ngoãn ngồi yên, trộm ngắm thân trần của anh.

Nhiếp Tái Trầm xử lý xong vết thương nhỏ ở lòng bàn tay cho cô xong, nghĩ một chút nói:

– Giày còn mới, bỏ đi thì tiếc quá. Ngày đó tiện thể tôi mang về, đang định trả lại cô. Lát cô mang về đi.

Cô lại dịu ngoan vâng một tiếng, lại trộm ngắm ngực anh, vừa lúc đối mặt với ánh mắt anh thì giật mình nhìn ra chỗ khác.

Nhiếp Tái Trầm cúi xuống nhìn mình, khựng lại, tiện tay cầm lấy chiếc áo lót dệt bông treo ở đầu giường tròng lên người.

Cô còn ngồi ở mép giường, bím tóc tết sơ lỏng lẻo, trên người là bộ trường bào của đàn ông, quần áo vốn đã rộng thùng thình, che từ cổ đến mắt cá chân, giờ bởi vì ngồi mà vạt áo quét dài xuống đất, nom dáng vẻ rất buồn cười, trên gò má còn có vết màu mực, có vẻ như là đang vẽ dở thì vội vã chạy đến đây.

Anh nhìn mặt hề này, thật sự không nhịn được, cầm chiếc khăn sạch đưa cho cô.

– Mặt cô bị bẩn, lau đi.

Bạch Cẩm Tú tay để thẳng tắp, không nhúc nhích.

– Em đau tay, em cũng không nhìn thấy được.

– Anh lau giúp em đi.

Gian ngoài có gương.

Nhưng lại không thể cự tuyệt.

Chỉ một chuyện nhỏ thôi, chẳng tốn sức gì. Anh nghĩ thế, đưa tay ra nhẹ nhàng lau vệt màu dính trên má cô.

Anh ở sát gần như thế, Bạch Cẩm Tú ngửi được hương vị đến từ người đàn ông trẻ tuổi mang theo hơi nước trong lành chỉ thuộc về đêm hè nóng bức, mặt cô nóng lên, không dám nhìn vào anh, mắt cụp xuống.

Bỗng, mắt cô như bị định trụ.

Cô nhìn thấy vết sẹo kết vảy ở lòng bàn tay anh, như là vết thương do bị bỏng để lại.

– Tay anh bị sao vậy?

Cô hoảng sợ hỏi.

Nhiếp Tái Trầm tay sững lại, muốn rụt tay về nhưng đã không kịp, đã bị cô túm lấy.

Cô rút khăn lông ra, nhìn lòng bàn với một mảng vết thương khá lớn thì tim thắt lại, nghĩ một chút lại cầm tay trái anh lên, thấy anh nắm chặt không chịu mở tay ra, nói:

– Mở tay ra.

Nhiếp Tái Trầm nói:

–  Không sao đâu, đừng xem…

– Em bảo anh mở tay ra. – Cô lặp lại.

Nghe cô ra lệnh, Nhiếp Tái Trầm chậm rãi mở bàn tay trái bị thương nghiêm trọng hơn ra.

Tuy rằng đã đóng vảy nhưng vết bỏng nhìn vẫn rất ghê sợ.

Không cần hỏi nữa, Bạch Cẩm Tú đã hiểu mọi chuyện rồi.

Cô chỉ nghe anh cả kể lại, ngày đó anh xông qua mọi người lao đến cây cầu mây mà sắp bị cháy đứt kia, vào lúc mấu chốt cầu gãy đã bắt được đoạn cầu gãy đong qua khe cốc.

Anh cả ngợi khen anh can đảm hơn người, thân thủ lợi hại, nhưng chưa hề nói với cô rằng, hai tay anh bị lửa làm bỏng, bị thương thành như này.

Nãy tay mình mới chỉ bị thương nhỏ xíu thôi mà đã đau như vậy rồi, mà anh thì bị bỏng đến mức này, vậy thì sẽ còn đau hơn bao nhiêu đây. Sao cô lại sơ ý như thế, sao lại chẳng có mắt nhìn như thế, hôm đó chỉ mải làm nũng, còn bảo anh bế mình xuống núi nữa.

Trái tim Bạch Cẩm Tú bị cảm giác hối hận và đau lòng giày vò.

Cô ngẩng lên nhìn anh.

– Sao hôm đó không nói mình bị thương?

Cô hỏi khẽ.

Nhiếp Tái Trầm rút tay trái về, mỉm cười an ủi:

– Chuyện nhỏ thôi, cô đừng lo lắng. Tôi đã đến khám lang trung chữa bỏng rất giỏi rồi, đã bôi thuốc rồi. Sắp khỏi rồi.

– Là bình thuốc này à?

Anh gật đầu.

Cô cầm lên, bắt anh xòe tay ra.

Anh do dự, cuối cùng vẫn nghe lời cô mở tay ta.

Bạch Cẩm Tú cẩn thận bôi thuốc lên lòng bàn tay anh, bôi xong tay trái lại đổi sang tay phải, cuối cùng còn thổi nhè nhẹ lên đó, để thuốc mau thấm.

– Còn đau không? – Cô hỏi.

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô lắc đầu.

Bôi xong thuốc cho anh, hai người cứ đứng đối mặt như thế, không nói gì, trong phòng yên tĩnh.

Một con thiêu thân bị ánh đèn thu hút, không biết từ góc nào bay ra, bay vòng quanh trên đầu hai người.

– Về sau không được qua lại với chị họ em nữa!

Một lát, cô nói.

– Được. – Nhiếp Tái Trầm đáp.

– Mợ có gọi đến nhà ăn cơm, anh cũng không được đi.

– Được. – Anh tiếp tục đồng ý.

Bạch Cẩm Tú vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cô chợt cảm thấy, mình cứ đứng ở trước mặt người đàn ông này, không làm gì cả, đứng cả một đêm cũng là một chuyện cực kỳ cực kỳ dễ chịu.

Cô không muốn đi chút nào.

Cô lén lút ngước mắt nhìn anh.

Ánh mắt anh thì đang nhìn xuống dưới đất, không nhúc nhích, cũng không biết nghĩ cái gì.

– Nhiếp Tái Trầm, anh…

Cô muốn hỏi anh đang nghĩ gì, bỗng nghe bên ngoài có tiếng hắng giọng, tiếp đó, vị quản sự bị bỏ quên kia cất giọng gọi vào trong:

– Tiểu thư, tiểu thư…

Nhiếp Tái Trầm như sực tỉnh từ trong mộng, ngẩng lên, đi bên tủ đầu giường cầm lấy đồng hồ quả quýt trông rất cũ lên xem thời gian, quay lại nói:

– Bạch tiểu thư, sắp 10 giờ rồi, muộn rồi, sợ là người nhà cô lo lắng…

– Tiểu thư, tiểu thư, cô có ở trong đó không…cô lên tiếng đi…

Giọng quản sự như muỗi kêu vo ve bên tai.

Bạch Cẩm Tú rất hối hận, hối hận tối này không nên mang theo nhiều người đi như thế. Đành phải ra gian ngoài, hơi giận dỗi đáp với bên ngoài:

– Nghe thấy rồi, đừng gọi nữa.

Giọng quản sự tắt ngấm.

Bạch Cẩm Tú quay đầu lại, nhìn Nhiếp Tái Trầm theo ra, cắn môi:

– Anh đưa em về nhà được không?

Anh nhìn cô, gật đầu, lấy áo khoác treo trên tường mặc vào, cài cúc xong, nói:

– Đi thôi.

Anh mở cửa ra, thấy một vị quản sự Bạch gia đang sốt ruột đi lại bên ngoài thì gật đầu với ông ấy.

Quản sự bước vội tới, khom người chào Nhiếp đại nhân một tiếng, sau đó quay sang  Bạch Cẩm Tú, cười nịnh nọt:

– Tiểu thư, muộn rồi, nếu không vè, tôi sợ thiếu gia và thiếu phu nhân lo lắng…

Bạch Cẩm Tú không nói năng gì.

– Bạch tiểu thư về luôn bây giờ đây.

Nhiếp Tái Trầm đáp thay cô.

Quản sự vẫn luôn phát sầu, chỉ sợ tiểu thư có chuyện, lại sợ cô gây rắc rối cho Nhiếp Tái Trầm nên mới qua đây xem thế nào, nghe anh nói thế, lại nom hai người rất bình thường như không có chuyện gì to tát, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Tái Trầm đi trước, dẫn Bạch Cẩm Tú ra ngoài cổng lớn doanh trại, chợt thấy bên đường có bảy tám hộ vệ cầm theo gậy gộc, đồng thời cất tiếng “tiểu thư” với Bạch Cẩm Tú thì dừng bước, nghi hoặc nhìn sang cô.

Bạch Cẩm Tú hoảng hồn, vội xua đuổi:

– Mấy người đi đi, đi về hết đi.

Mọi người vội vã đi về.

Bạch Cẩm Tú rụt rè quay sang giải thích với Nhiếp Tái Trầm:

– Anh đừng hiểu lầm, chỗ này là ngoài thành tây, vì an toàn nên em mới cho họ theo…

Vì chột dạ mà giọng cô càng lúc càng nhỏ.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu:

– Nên thế.

Anh tiếp tục đi.

Bạch Cẩm Tú thở phù một cái, đi theo.

Khi ra đến ngoài thì không còn nhìn thấy chiếc xe ngựa của Đinh Uyển Ngọc nữa. Cô lên xe ngựa của mình, cho xe quay về. Nhiếp Tái Trầm cũng cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh cô.

Cửa thành đã đóng, binh lính thủ thành thấy là xe ngựa của tiểu thư Bạch gia thì lập tức mở cửa, đoàn người vào thành, đi về hướng Bạch gia.

Tây quan tên như ý nghĩa, vào thành tây rồi, đường không quá xa.

Bạch Cẩm Tú ngồi trong xe ngựa, tự thấy thời gian trôi quá nhanh, gần như là chưa ngồi ấm chỗ thì đã tới nơi rồi.

Qua cây phượng ở đầu cầu sang bên kia cầu chính là nhà của mình rồi.

Cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ, nhìn bóng dáng anh, trong lòng lưu luyến.

Xe ngựa đi tới đầu cầu, Nhiếp Tái Trầm dừng lại, từ biệt với quản sự.

Quản sự cảm ơn anh:

– Làm phiền đại nhân. Đại nhân đi về cẩn thận.

Nhiếp Tái Trầm gật gật đầu, quay đầu ngựa định thúc ngựa đi, bỗng thấy Bạch Cẩm Tú chui ra khỏi xe ngựa.

– Anh lại đây, em có việc.

Cô bảo anh, mình xuống xe ngựa xong thì bước đến sau cây phượng hoàng bên đường.

Cây phượng hoàng tán rộng dày, cành là xum xuê, đã là mùa hoa, hoa phượng hoàng đang nở rực rỡ.

Nhiếp Tái Trầm nhìn bóng hình nhỏ xinh của cô bị che  lấp dưới cây phượng hoàng, xuống ngựa, đi qua đó.

Đầu cầu không có đèn đường, dưới tán cây rất tối.

– Bạch tiểu thư…

Anh gọi cô, đang muốn hỏi có chuyện gì, chợt thấy cô dán tới.

Anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cằm mình nóng lên.

Đôi môi mềm mại ấm áp cả cô trong lúc anh không đề phòng mà hôn lên, sau đó rời ra rất nhanh.

Anh như bị định trụ.

Trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên nhớ tới lần trước sau cây cổ thụ hậu doanh Tuần Phòng doanh ở Cổ thành, cũng vào một đêm hè nóng bức như này, cô đã ép anh hôn cô như nào.

– Nhiếp Tái Trầm, từ giờ em cho phép anh gọi em là Tú Tú.

Cô thì thầm nói, tay che che mặt, sau đó xoay người bỏ chạy ra khỏi thân cây, bỏ mặc anh, cũng bỏ mặc xe ngựa đang chờ mình, chạy qua cây cầu, chạy tới cổng lớn Bạch gia, bóng dáng biến mất sau cánh cổng.

Quản sự với mấy hộ vệ không thấy rõ hai người ở dưới gốc cây phượng hoàng đầu cầu làm gì, thấy tiểu thư đột nhiên chạy đi thì cũng vội vàng đuổi theo, đoàn người chớp mắt biến mất.

Một đêm hè oi bức buồn tẻ này, dòng nước thanh bình chảy qua vòm cầu phố cổ, mùi hoa phượng hoàng nồng nàn theo gió đêm lan tỏa trong không khí, đầy say đắm.

Cô đã bỏ chạy rồi, Nhiếp Tái Trầm vẫn đứng trong bóng tối dưới cây phượng hoàng, tựa như bị làn gió đêm ở đây làm cho mê say, cả người bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.