Ánh mặt trời vào tháng tám ở miền Nam nước Pháp thật mãnh liệt. Bầu trời xanh thẳm như mở ra một chiếc lưới thật lớn bao phủ vạn vật của trời đất. Giờ phút này tôi đang ngồi trong xe cho thuê, chạy thẳng một đường đến nơi tôi không biết. Dù vậy, tôi không cảm thấy sợ hãi hay bất an chút nào. Ngược lại, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác yên tâm thoải mái khi rời khỏi nhà mình ở ngoài ngàn dậm mà đi vào một nơi xa xôi.
Sáng nay, sau khi tạm biệt người cha ruột vừa mới nhận lại, tôi liền đi theo anh trai cùng cha khác mẹ và cậu em họ lên đường. Tôi không biết đích đến của chuyến đi này là ở đâu, cũng không biết phải mất bao lâu, tôi chỉ biết rằng, khi tôi nghĩ đến người ngồi bên cạnh chảy chung một dòng máu với tôi thì trong lòng tôi có sức mạnh vô cùng ấm áp mà lại kiên cường.
Đang lúc tôi đang đắm chìm trong sự ôn hoà ở đây thì xe bỗng nhiên dừng lại ở trạm xăng dầu, xe mới ngừng lại, cậu em họ ngồi ở phía sau liền nhảy xuống xe, anh Hai kéo thắng tay, hạ cửa kính xe hô to với bóng lưng đang chạy kia:
“Lộ Tử An, em đi ngoài thì đừng lấy điện thoại ra đùa, mau lên đó!”
Người cao to không quay đầu lại mà chỉ “Ờ” một tiếng, rồi chạy mất tiêu.
“…” Trên đầu tôi bị ba đường đen đâm vào đau quá.
“Khát không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh Hai đột nhiên hỏi.
Tôi không biết anh có thật sự quan tâm tôi khát hay không, nhưng chúng tôi bỗng nhiên trở thành anh em, quan hệ trở nên hơi gượng gạo. Tôi có thể hiểu được tất cả phản cảm của anh đối với tôi, cho nên dọc đường đi anh xa cách với tôi, tôi cũng không để ý.
“Em không khát.” Tôi nhìn anh nói.
Anh lại quay đầu đi chỗ khác nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không thèm nói lại nữa.
Tôi thở dài dưới đáy lòng, cố gắng thoải mái nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Di tích của một toà thành thời Trung cổ.” Anh vẫn không nhìn tôi.
“Em nghe nói… anh học kiến trúc?”
“Ừm.”
“Cho nên anh cũng biết vẽ tranh sao?”
“Biết.”
“Nhưng lúc trước anh nói anh làm mô hình ——”
Tôi còn muốn tiếp tục đề tài nhạt nhẽo này thì bỗng nhiên Lộ Tử An mở cửa xe đi vào, vì thế lời tôi bị ngắt ngang, anh Hai quay đầu lại dặn Tử An mang dây an toàn, sau đó anh lái xe đi.
Tôi im lặng ngồi nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác thất bại mãnh liệt, nhưng tôi cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Xe chạy trên con đường nhỏ của vùng quê miền Nam nước Pháp, cây cối ven đường giống hệt như tranh của Van Gogh, hình dáng kia giống như một người giơ hai tay trên đầu. Tôi nhớ lại hồi bé không vâng lời, đã bị mắng còn muốn cãi lại, có một lần mẹ tôi tức giận, phạt tôi đứng ở ban công giơ lên cái giá áo, tôi quật cường đứng mấy giờ liền, từ bảy giờ tối đến mười giờ tối. Sau đó hàng xóm cạnh nhà trông thấy bộ dáng cầm giá áo quỳ gối cắn răng chảy nước mắt của tôi, người đó liền xin mẹ tôi, như vậy thì không giải quyết được gì.
Trở về phòng, hai cánh tay tôi bủn rủn không còn sức, ngay cả sức lực cầm đũa cũng không có, nhưng mẹ tôi không mềm lòng, chỉ nói thầm một câu: “Không ăn thì ngủ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà mà căm hận tới cực điểm, nhưng đến nửa đêm mơ màng mở mắt, tôi thấy bà đang đóng cửa sổ đắp chăn cho tôi. Khi đó tôi không biết, tôi hận bà bao nhiêu thì yêu bà bấy nhiêu…
Anh Hai lái xe đến một con đường ngoằn ngoèo hình chữ T, sau đó cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên khiến tôi rung động.
Nhìn về phía trước, bụi cỏ xanh nằm sâu trong con đường uốn lượn như mãng xà, con đường quanh co này dẫn đến ngọn núi màu vôi, cuối con đường có một toà thành được dựng lên bằng những hòn đá chồng chất lên nhau. Nhưng trên thực tế tôi cảm thấy gọi nó là toà thành cũng không thích hợp, bởi vì nó thật sự…rất cũ nát!
“Có lẽ hai đứa không tưởng tượng được thành cổ loại này,” Anh Hai dường như luôn trong lúc tôi không ngờ đến mà nhìn thấu suốt suy nghĩ trong đầu tôi, “Nó không được bảo tồn bằng những thiết bị tiên tiến như các di tích khác ở vùng quê Anh quốc.”
Tử An ở ghế sau ló đầu ra xem giống tôi, như bị một lực lượng thiên nhiên ngăn trở tất cả để chỉ nhìn cảnh trước mắt.
“Nhưng hai đứa phải nhớ rằng đây là thời Trung cổ, vào thời điểm đó trình độ phát triển của xã hội và phương diện kỹ thuật của loài người so với sau cách mạng công nghệ quả thực là cách biệt một trời ——”
“—— được rồi anh Hai,” Tử An nhịn không được nói, “Bây giờ anh không còn là thầy giáo, đừng xem người khác là học trò được không, tụi em không có hứng thú biết lịch sử của kiến trúc vứt đi này…”
Anh Hai với tay gõ mạnh trên đầu cậu ấy, rồi ngậm miệng im lặng mà lái xe.
“Anh từng là thầy giáo?” Tôi như phát hiện một điều mới lạ, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh.
“Thế nào,” Anh Hai liếc tôi một cái, “Không giống sao?”
“Không phải,” tôi lắc đầu như trống bỏi, “Quá giống, anh vừa nói thế em mới phát hiện quá giống đi thôi!”
Hai tay anh vẫn nắm tay lái, chăm chú lái xe, vui vẻ giận dữ hoàn toàn không hiện ra ngoài, căn bản không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Em luôn cảm thấy anh rất giống một người, nhưng làm sao cũng không nhớ ra là ai, nhưng bây giờ em rốt cục nhớ rồi.” Tôi nói.
“Là ai là ai?” Không thể thiếu Lộ Tử An vào giúp vui.
“Khổng Phu Tử a!”
“…” Anh Hai đang lái xe đầu tiên sửng sốt, sau đó thuận tay vỗ trên trán tôi, “Không nói lời nào không ai coi em câm điếc.”
Tôi bị đánh trúng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Bởi vì điều này khiến tôi chợt cảm thấy chúng tôi như là một đôi anh em cãi nhau, đó là một cảm giác…rất kỳ diệu.
Chúng tôi cứ như vậy chạy về phía toà thành trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời vào tháng tám ở miền Nam nước Pháp, trái tim tôi dần sưởi ấm.
Toà thành này được tạo thành bởi những hòn đá chồng chất lên nhau, thà nói nó là một toà thành, không bằng nói nó là di tích còn sót lại. Theo con đường từ bãi đỗ xe hướng đến đỉnh núi có thể mang máng phân biệt hình dáng của toà thành cổ, tôi đứng cạnh những viên gạch màu vàng đất, tưởng tượng nơi này từng có dáng vẻ phồn hoa như thế nào.
Chúng tôi lên đỉnh núi, ở đây đã là một đống hoang tàn phủ kín bởi đá vụn, nhưng đứng cạnh vách đá bị vỡ nhìn xuống, cánh đồng xanh ngát rộng lớn của Provence giống như một chiếc lưới lan tràn đến chân trời.
“Cuối cùng em đã biết vì sao muốn xây dựng toà thành ở trong này,” tôi nhịn không được nói, “Bởi vì khi chúng ta đứng ở chỗ cao nhất quan sát quang cảnh phía dưới, chúng ta sẽ cảm thấy nếu con người có thể nắm giữ thế giới này thì tốt bao nhiêu…”
“Nhưng con người không thể nắm giữ thế giới.” Anh Hai đứng bên cạnh tôi, gió to trên đỉnh núi thổi áo sơ mi trắng trên người anh phập phồng, “Có người, ngay cả nắm giữ chính mình cũng không được.”
Tử An đang chụp ảnh ở bên kia đỉnh núi cách đó không xa, tính tình hoạt bát như con nít của cậu ấy chỉ có lúc cầm máy ảnh mới có thể biểu hiện ra một mặt chín chắn và chuyên tâm của cậu ấy.
Tôi lấy tay đè lại mái tóc bị thổi loạn: “Cảm tình giữa anh và Tử An tốt lắm.”
Khoé miệng của anh Hai hơi giật giật, không hề đáp lời tôi.
“Cậu ấy rất ỷ lại anh.” Tôi tiếp tục nói.
“Nó vẫn là một đứa nhỏ.” Anh Hai rốt cục mở miệng.
“Đừng cho rằng anh lớn tuổi hơn mà coi người khác đều là đứa nhỏ.” Tôi dường như lúc nào cũng không nhịn được mà tranh cãi với anh.
Anh rốt cục quay đầu nhìn tôi, khoé miệng mỉm cười rất chói mắt: “Em và Tử An cũng không kém nhau nhiều lắm.”
Nói xong anh xoay người đi đến một chỗ rất cao.
Tôi vội vàng theo sau: “Có lẽ em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng em dám nói, những chuyện em đã trải qua còn nhiều hơn anh.”
“Em trải qua nhiều hơn tôi?” Anh Hai bỗng nhiên xoay người nhìn tôi, ánh mắt này gợn sóng không sợ hãi, lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc, “Em hiểu tôi bao nhiêu?”
“Em…” Tôi nhìn anh nói không ra lời. Nhưng tôi ý thức được theo một góc độ nào đó, lời nói của tôi đã chọc giận anh.
“Em có thử qua năm mười ba tuổi rời khỏi nơi em đã sinh ra và trưởng thành đến một chỗ hoàn toàn xa lạ để sinh sống hay không? Em có thử qua năm mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình hay không? Em có thử qua ở nơi đất khách quê người cố gắng hoà hợp trong một xã hội mà em tuyệt đối không thích lại không được người khác tiếp nhận? Đúng vậy từ nhỏ em đã không có ba, quả nhiên là chuyện khiến người ta lấy làm tiếc, có lẽ em đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đừng tưởng rằng toàn bộ thế giới này chỉ có một mình em chịu khổ, đa số người trên thế giới này đều gặp phải đủ loại vấn đề, còn có rất nhiều người vất vả hơn em, nhưng bọn họ chưa bao giờ oán giận một câu.”
“…”
“Tôi nói em và Tử An gần giống nhau,” anh nhìn đôi mắt tôi, “Ý tôi là hai đứa đều bị ba mẹ làm hư.”
Nói xong, Lộ Ngụy Minh xoay người tiếp tục hướng lên trên.
Tôi nhìn bóng lưng màu trắng của anh, ở trong gió lớn nó giống như ngọn lửa màu trắng trôi lơ lửng. Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tôi rất sợ —— sợ anh thật sự hận tôi.
Sau khi xuống núi, chúng tôi tuỳ tiện mua chút bánh mì trái cây và nước khoáng ở thị trấn nhỏ, rồi lên xe tiếp tục xuất phát. Tôi và Tử An chẳng nói câu nào mà ngồi trên ghế ăn bữa trưa, Tử An vì đói mà chăm chú ăn, còn tôi vì bất an mà ăn.
Từ ánh sáng phản chiếu của cửa kính xe, tôi lén quan sát anh Hai đang lái xe, sườn mặt anh vẫn kiên nghị và vô tình như vậy. Tôi nhớ lại những lời anh đã nói ban nãy, nếu tất cả là sự thật, tôi nghĩ tôi rốt cục có thể hiểu tính cách lạnh lùng lại ẩn nhẫn của anh.
Trong đầu tôi bỗng nhiên tràn đầy bóng dáng của mẹ, tôi…thật sự bị bà làm hư sao?
Chúng tôi dọc theo quốc lộ tiếp tục xuống phía Nam, bầu trời vốn quang đãng dần dần biến thành mây đen dầy đặc. Bầu trời đầy mây xám, vừa dày vừa nặng khiến người ta không thở nổi, giọt mưa bắt đầu rơi trên kính chắn gió. Đầu tiên là những giọt nước bé nhỏ, sau đó dần lớn như hạt đậu, anh Hai mở cần gạt nước, trong xe không bật radio, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe tiếng lốp xe ma xát với mặt đường, và tiếng cần gạt nước sàn sạt trên cửa kính xe.
Không khí trong xe thật sự trầm mặc khiến người ta hơi xấu hổ, sau khi giáo huấn tôi một hồi khi nãy, anh Hai dường như không muốn để ý tôi (có lẽ anh vốn không bằng lòng phản ứng với tôi), tôi rất muốn nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Ngay lúc này, tiếng ngáy “du dương” đánh vỡ sự im lặng…
Tôi và anh Hai kinh ngạc liếc nhìn nhau, sau đó mới biết thanh âm đó phát ra từ Tử An, tôi quay đầu nhìn, người cao to đã ngã ngang người vào ghế ngồi từ lâu, ngửa đầu ngủ say sưa. Tôi cười ra tiếng, quay đầu lại thì phát hiện anh Hai cũng đang cười.
Có lẽ vì anh ít cười, cho nên mỗi lần khi anh cười, tôi đều nhịn không được mà nhìn anh vài lần.
“Đầu heo này…” Anh cười lẩm bẩm.
Tôi cũng cười, bỗng nhiên cảm thấy cho dù mưa rơi, trong lòng cũng không còn mây đen dày đặc nữa.
Một lát sau, mí mắt tôi cũng trở nên nặng trĩu, sau đó ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài còn đang mưa, tí tách tí tách, Tử An vẫn ngáy khò khò ở ghế sau. Tôi mở to mắt, phát hiện trên người mình có chiếc áo khoác nam, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của một trạm nghỉ ngơi nào đó, chẳng biết anh Hai đi đâu.
Tôi ngồi thẳng người, động đậy cái cổ hơi đau, rồi nhìn ra bên ngoài. Trên cửa kính xe đầy nước mưa, tôi nhìn xuyên qua, mơ hồ trông thấy anh Hai đứng một mình dưới mái hiên uống nước. Anh thỉnh thoảng nhìn bầu trời, trong ánh mắt có gì đó…khiến người ta khó có thể nắm bắt. Như là hiu quạnh, lại giống như chẳng phải gì cả.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, thoạt nhìn anh kiên nghị như thế, nếu anh không nói, không ai biết được anh đã từng trải qua những gì, anh suy nghĩ gì.
Anh Hai ngửa đầu uống hết chai nước, sau đó đậy nắp lại rồi ném vào thùng rác. Anh tiện tay lấy một hộp thuốc trong túi quần ra, nhưng vừa mới cầm trong tay thì nghĩ đến gì đó rồi bỏ lại vào trong túi. Sau đó anh duỗi vòng eo, khi anh duỗi hai cánh tay, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cường tráng của cơ thể anh từ áo sơ mi trắng. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi lâu, sau đó như là hoàn thành nghi thức nào đó rồi đi về hướng này. Lúc này, sự hiu quạnh trong mắt anh đã tan biến…
Anh Hai mở cửa xe ngồi vào trong, phát hiện tôi đang mở to mắt nhìn anh, anh gật đầu nói, “Tỉnh rồi.”
Tôi rủ ánh mắt xuống, không nhìn anh: “Hiện tại mấy giờ?”
Anh nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Bốn giờ kém mười.”
“Còn chạy bao lâu?”
“Khoảng một tiếng nữa.”
“À…”
Anh mang dây an toàn, khởi động xe, chạy ra khỏi trạm nghỉ ngơi, rồi tiến lên đường quốc lộ.
Hai bên quốc lộ vẫn là núi non và cánh đồng rộng lớn, phía trên thỉnh thoảng có bảng đường màu lam, nhưng xe chạy rất nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã vượt qua cột mốc đường.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi rốt cục hỏi ra miệng.
Vấn đề này thật ra nên hỏi từ lâu, nhưng cho tới nay, tâm tư của tôi cũng không ở đó, bởi vì đối với tôi, đi đâu cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là, nếu tôi quyết định bắt đầu chặng đường này, tôi và người anh trai cùng cha khác mẹ cuối cùng sẽ biến thành quan hệ như thế nào. Chúng tôi có thể hiểu nhau hay không, có thật sự hình thành mối quan hệ thân thiết không, đây mới là đáp án tôi muốn tìm.
Nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên rất muốn biết, chúng tôi sắp sửa đến chỗ nào. Tôi phát hiện rốt cuộc mình đã trở nên khát khao muốn hiểu anh, hiểu rõ người chảy chung dòng máu với tôi.
“Barcelona.” Anh trả lời.
Tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, phát hiện anh thật sự có nhiều điểm nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Anh đang…công tác ở đó?” Tôi ngồi ngay ngắn, đem áo khoác đắp trên người đặt lên đùi.
“Ừm.”
“Anh rốt cuộc làm gì thế?”
“Đã hơn một năm nay, công việc của tôi là tạo mô hình.”
“Có liên quan đến kiến trúc không?” Tôi biết vấn đề tôi hỏi có chút ngu ngốc, nhưng mà đối mặt với người tôi gần như không biết gì cả, tôi không thể hỏi ra vấn đề khác.
“Ừm, làm mô hình nhà cửa.”
“Mô hình loại nào? Dùng để trang trí bán ra ngoài sao?”
“Không, mô hình do chúng tôi làm là về cơ cấu của kiến trúc, nói đơn giản một chút, mục đích làm vậy là để xây dựng nhà cửa tốt hơn.”
“Ồ…” Tuy rằng tôi không thể nói mình hiểu tất cả, nhưng vẫn hiểu được bảy tám phần, “Nghe ra hình như rất lợi hại.”
Anh Hai kéo khoé miệng, không tỏ rõ ý kiến.
“Phần lớn thời gian trong công việc của em đều rất buồn tẻ,” không biết vì sao tôi thật hy vọng hiểu anh, đồng thời anh cũng có thể hiểu tôi, “Nếu nhận một hoạt động nào đó, hoặc là toạ đàm, hoặc là những việc giống vậy, trước tiên em phải đọc rất nhiều tài liệu của khách hàng, phần lớn đều là thông tin em hoàn toàn không biết, như là y học, thiên văn học, kinh doanh, thuật ngữ của những chuyên ngành này quả thực muốn làm người ta đau đầu.”
Anh Hai cho tôi một ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Được rồi, tôi an ủi chính mình, chỉ cần anh không chán ghét, tôi liền nói tiếp:
“Có đôi khi, lúc tới địa điểm làm việc thì chỉ cần một giờ, nhưng trước đó em phải cần một tuần để chuẩn bị, mà một giờ ở địa điểm kia, em phải tuyệt đối chăm chú lắng nghe để phiên dịch, vì vậy mỗi lần kết thúc em đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Buổi tối về đến nhà, em không muốn làm gì cả, ngay cả cơm cũng lười ăn, chỉ tắm một cái rồi nằm trên giường ngây người xem TV. Cho nên em thường nói, công việc này của em như là ăn tuổi trẻ.”
Nghe tôi nói nhiều như vậy nhưng anh Hai vẫn không nói lời nào, anh quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Thế thì em có thích công việc của em không?”
Tôi suy nghĩ một chút, nói thật: “Không biết, em cảm thấy, thật sự rất khó để nói rõ ràng… Nhưng ít nhất em có thể đảm nhiệm, cũng không chán ghét, điều quan trọng chính là, em có thể dựa vào công việc này để nuôi sống bản thân.”
Gương mặt anh bỗng nhiên có một tia sáng dịu dàng: “Con người cảm thấy thoả mãn sẽ hạnh phúc hơn.”
Nhìn anh như vậy, tôi nhịn không được hỏi: “Anh thật sự bắt đầu cuộc sống tự lập lúc mười sáu tuổi à?”
Tia sáng dịu dàng thoáng tan biến một chút, nhưng dáng vẻ của anh cũng chẳng có gì là không vui, mà thẳng thắn vô tư nói: “Trước năm mười ba tuổi, tôi sống với mẹ, hằng năm có lẽ gặp mặt ba một hai lần.”
“?!”
Anh dường như không kinh ngạc với phản ứng của tôi, ngược lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Lúc mới sinh ra không bao lâu, ba tôi đã nhận được học bổng đến Pháp học, cho nên chúng tôi rất ít gặp nhau. Năm mười ba tuổi, mẹ tôi rốt cục dẫn tôi đến ở bên cạnh ba, nhưng không bao lâu bọn họ liền chia tay. Năm mười sáu tuổi, mẹ tôi tái hôn, lúc ấy tôi được nhận vào một trường nội trú, từ đó về sau tôi bắt đầu cuộc sống độc lập.”
Chỉ vài ba câu sơ sài anh đã nói xong quá trình trưởng thành của mình, giống như những việc này không phải chính anh đã trải qua, giống như là…một câu chuyện xưa, chuyện xưa của người khác. Tôi lại nói không ra mình có cảm nhận thế nào, tôi luôn nghĩ rằng, chỉ cần trong cuộc sống của tôi có nhân vật “người cha” thì tôi có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn —— có người cha yêu thương, nuông chiều tôi, có người mẹ nghiêm khắc nhưng cũng yêu thương tôi, có lẽ bọn họ sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng càng có nhiều thời gian vui vẻ chung sống cùng nhau, gia đình của chúng tôi bởi yêu thương và huyết thống mà liên quan chặt chẽ với nhau…
Nhưng cuộc sống có lẽ không theo ý ai mà thay đổi, xuân đi thu đến, chỉ có sự chân thật của nó kéo dài sinh mệnh của chúng ta.
“Anh có hận ba không?” Tôi theo bản năng hỏi ra miệng.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nói: “Em thì sao? Em có hận không?”