Quyến Luyến Roussillon

Chương 8-2: Vận mệnh xoay vòng (Trung)



Sau khi ăn bữa tối qua loa, tất cả mọi người không rời bàn ăn, dáng vẻ của mỗi người đều đầy tâm sự, ngay cả Tử An luôn vô tư cũng nhíu mày thật chặt, không nói được một lời.

“Ngụy Minh, con đi lên trông chừng ba con, cho dù ông ấy chưa tỉnh, biết con ở cùng ông ấy, ông ấy sẽ rất vui.” Ngụy Mộng nói.

Anh Hai gật đầu, đứng lên chạy lên lầu. Tử An lập tức đi theo.

Emilio ôm bờ vai của Ngụy Mộng, hôn dì ấy một cái, hai người nói chút gì đó, sau đó ông ấy cũng rời khỏi.

Kỳ thật tôi rất sợ, tôi sợ bọn họ bảo tôi cùng anh Hai lên trông chừng ba, tôi không muốn thấy nhìn bộ dạng kia của ông, tôi sợ tôi sẽ không khống chế được.

Nhưng Ngụy Mộng dường như không có ý muốn tôi lên lầu, mà bắt đầu chậm rãi dọn sạch bàn ăn, còn hỏi tôi muốn ăn thêm gì nữa không.

“Cháu không muốn ăn gì hết…” Tôi ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt lại một chỗ, đặt ở trước người, “Nhưng mà, có thể cho cháu một ly rượu không? Cái gì cũng được…”

Ngụy Mộng nhìn ánh mắt tôi, lộ ra một tia cười hoà ái, sau đó gật đầu.

Chỉ một lúc sau, dì ấy lấy đến hai ly rượu và một chai rượu đỏ đã uống hết một nửa, rót rượu vào trong hai ly rồi đưa một ly cho tôi. Tôi nhận lấy, ngửa đầu uống hết một hơi, rồi lại đưa ly rượu cho dì ấy.

Dì ấy chẳng nói gì lại rót chút rượu vào, đặt ở trước mặt tôi. Lúc này đây, tôi không lập tức đưa tay nhận lấy.

“Dì còn yêu ông ấy không?” Tôi đột nhiên hỏi.

Ngụy Mộng như là không giật mình chút nào, mỉm cười, rồi mở miệng nói: “Yêu, có rất nhiều loại định nghĩa. Nếu cháu hỏi dì còn yêu ông ấy như một người đàn ông, một người chồng, thì đáp án của dì là: không có.”

“…”

“Nhưng nếu cháu hỏi dì, có phải yêu ông ấy như một ‘người’, dì nghĩ là có. Dù sao ông ấy cũng là người cha của con dì, chúng tôi từng là người một nhà.”

“Dì không hận ông ấy sao?” Tôi cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, không biết rốt cuộc là đang hỏi ai, “Ông ấy đã từng…tổn thương dì.”

“Dì đã từng hận,” Ngụy Mộng uống một ngụm rượu đỏ, “Thế nhưng hận một người giống như yêu một người, cũng không thoải mái.”

“…”

“Hơn nữa, thời gian là phương thuốc tốt chữa khỏi tất cả, vết thương mà ông ấy cho dì đã chữa khỏi, dì không muốn hận ông ấy nữa, cũng như sẽ không yêu ông ấy nữa.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Ngụy Mộng, từ trên mặt dì ấy tôi nhìn ra dấu vết của năm tháng, nhưng đồng thời, tôi cũng thấy được vẻ thản nhiên và khoan dung bởi vì trải qua nhiều chuyện. Tôi bỗng nhiên hiểu được, nguyên do tôi cảm thấy dì ấy và mẹ tôi giống nhau, không phải vì diện mạo hoặc cá tính của họ, mà là trong mắt bọn họ đều lộ ra gì đó —— sau khi trải qua thất bại và thay đổi, họ còn có thể đủ tự tin và dũng khí để đối diện cuộc sống.

“Có lẽ ông ấy phát hiện chính mình còn yêu dì,” tôi lộ vẻ xúc động mà nói, “Nếu cháu chết, cháu muốn chết ở bên cạnh người thân yêu nhất…”

Ngụy Mộng lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười hoà nhã, “Cháu không hiểu ông ấy.”

“?”

“Nếu nói, dì có gì đặc biệt đối với ông ấy, đó chính là dì đã từng cho ông ấy một gia đình hoàn chỉnh…” Dì ấy nói, “Có lẽ sau này ông ấy càng muốn tự do hơn, nhưng ở một nơi nào đó trong đáy lòng của ông ấy —— hoặc là nói, trong lòng của bất cứ người nào —— vẫn có sự quyến luyến với gia đình. Đây là bản tính của con người.”

“…”

“Dì và Lộ Thiên Quang,” nói tới đây, Ngụy Mộng dừng một chút, ngọn đèn vàng ấm áp trong nhà ăn chiếu trên mặt dì ấy, giống như một vầng sáng màu vàng, giống như dì ấy đã trở về ngày xưa, lúc bọn họ chân thật và đơn giản nhất, “Tuy rằng không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, nhưng dì và ông ấy vẫn là một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau —— dì nghĩ, đây hẳn là vận mệnh.”

Lời nói êm tai này của dì ấy, trong khoảnh khắc nào đó, lòng tôi bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ: mặc dù giữa bọn họ từng có phản bội, tổn thương, xuyên tạc và đau khổ, nhưng sâu bên trong, vẫn có một lực lượng ràng buộc họ, loại lực lượng này, gọi là sinh mệnh tiếp diễn —— cũng chính là con của họ, Lộ Ngụy Minh.

“Vận mệnh…” Tôi lặp lại lời của Ngụy Mộng, tôi lại nhớ đến câu kia anh Hai nói với tôi, dường như hết thảy của tất cả, ngoại trừ hai chữ “vận mệnh” thì không thể có giải thích nào khác.

“Tây Vĩnh, dì biết bảo cháu đi lên đứng ở cạnh Lộ Thiên Quang sẽ khiến cháu cảm thấy đau khổ,” Ngụy Mộng vỗ mu bàn tay tôi, “Cháu không cần miễn cưỡng chính mình đi làm bất cứ chuyện gì, cháu chỉ cần đi theo dẫn dắt của trái tim là được.”

Nói xong, Ngụy Mộng uống hết ly rượu, lặng lẽ tiếp tục công việc vừa rồi vẫn chưa hoàn thành.

Tôi ngồi trước bàn ăn, ngớ ngẩn hồi lâu, cuối cùng, tôi vẫn quyết định đứng dậy đi lên lầu xem thử. Còn hơn sợ đau khổ, tôi càng sợ bỏ qua bất cứ thời khắc nào có thể khiến tôi hối hận.

Tôi đến lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, anh Hai mở cửa ra, hốc mắt anh rất đỏ, trái tim tôi không khỏi siết chặt một chút.

Tôi đi vào, ba vẫn im lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, nhưng tiếng hít thở rất nặng nề. Tử An đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng nhờ ngọn đèn lờ mờ, tôi thấy rõ ràng hai hàng lệ trên gương mặt của cậu ấy. Bác sĩ và y tá đi theo lặng lẽ quan sát động tĩnh trên giường bệnh.

Tôi nhìn ba kỹ càng, chỉ cảm thấy khó thở.

Tôi xoay người nhìn anh Hai, phát hiện trong một ngày nay, ánh mắt anh giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác. Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc này vào tối qua, chúng tôi ở trên đường phố Madrid, lúc đó trong mắt anh có tinh thần phấn chấn và gợn sóng. Mà hiện tại, anh như hoàn toàn bị bao phủ bởi nỗi đau khổ, anh nhìn tôi, tựa như tìm kiếm một tấm ván để thoát thân trong biển rộng sóng lớn cuộn trào.

Tôi biết, anh muốn sự an ủi của tôi, anh cần tôi.

Nhưng tôi không tự chủ mà sợ hãi, tôi xoay người, thà nhìn ba trên giường bệnh cũng không muốn đối diện với ánh mắt khát khao của anh.

Không biết qua bao lâu, ba từ từ mở to mắt.

Anh Hai từ phía sau tôi đi qua, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cầm tay ông.

“Ba…còn bao nhiêu thời gian nữa?” Giọng điệu của ba lại có chút tự giễu.

“…Con không biết.” Anh Hai nhắm mắt.

“Mẹ con đâu?”

“Ở dưới lầu.”

“… Thay ba nói tiếng xin lỗi với bà ấy.”

Anh Hai hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Tại sao ba không tự mình nói với mẹ?”

“Bởi vì…” Ba ho một chút, “Ba nói với bà ấy, bà ấy cũng không nhất định cảm kích…”

Anh Hai nhíu mày, cố gắng đừng để mình khóc.

Tôi nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy như là bị người ta bóp cổ, không thể thở nổi. Buổi tối ngày đó là đầu cúng tuần của mẹ tôi, Hạ Ương đã từng ôm tôi đang khóc rống nói:

“Con người luôn phải trải qua những việc này, một trong những sứ mạng của chúng ta khi đi vào thế giới này chính là phải tiễn đưa ba mẹ. Chúng ta nhất định sẽ trải qua, tất cả mọi người sẽ trải qua.”

Đây là một đạo lý mà ai cũng hiểu được, thế nhưng khi bạn thật sự chịu đựng nỗi đau khổ này, ngoại trừ cảm thấy thất bại và bi thương, dường như không còn cảm giác gì khác nữa.

Ba lại cầm lấy tay anh Hai nói chút gì đó, tôi hầu như không có cách nào để tập trung tinh thần lắng nghe ông nói đang nói gì. Sau đó ông lại ngủ, bác sĩ ở bên cạnh vừa truyền dịch cho ông, vừa ra hiệu chúng tôi có thể ra ngoài.

Anh Hai và bác sĩ nói vài câu với nhau, anh chậm rãi buông tay ba ra, anh nhìn ông thật sâu một hồi lâu rồi mới đứng dậy kéo tôi và Tử An rời khỏi.

“Trở về phòng ngủ đi, bác sĩ nói ông ấy tạm thời không có việc gì.” Khoảng không vọng lại tiếng nói khàn khàn của anh Hai tại hành lang.

Nói xong, anh vươn cánh tay, giống như anh cả ôm chúng tôi, rồi đẩy chúng tôi lên lầu.

Hành lang lầu ba là một mảnh tối đen, anh Hai mở đèn, mở cửa phòng của Tử An ra, rồi đẩy cậu ấy vào trong, anh xoa xoa đầu Tử An nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, ngủ ngon.”

Nói xong anh giúp cậu ấy đóng cửa phòng.

Anh đứng ở cửa, làm như cúi đầu mà thở dài, sau đó quay đầu nhìn tôi.

Tôi nghĩ tâm trạng của anh hẳn là nặng nề và đau khổ, nhưng vào lúc này anh còn có thể đưa ra nụ cười như là khích lệ, anh nói với tôi: “Lại đây.”

Tôi đi qua.

Anh mở cửa phòng tôi, giúp tôi mở đèn, rồi đẩy tôi vào:

“Em cũng vậy, tắm nước ấm, muốn khóc thì khóc một lúc, nhưng đừng để quá muộn, đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong anh xoay người muốn đi, tôi thốt lên gọi anh lại: “Anh Hai!”

“?” Anh ngoảnh đầu nhìn tôi, ánh mắt anh trong suốt như thế, tựa như tối qua đứng trước hồ phun nước.

“Anh…”

Anh cúi đầu, cười cười: “Anh không sao, anh cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh đóng cửa lại, biến mất trước mắt tôi.

Tôi cứ như vậy kinh ngạc đứng nhìn, nhìn chăm chú cánh cửa màu trắng. Đó là một màu trắng thuần chất, ngọn đèn chiếu xuống trong đêm toả ra màu vàng óng nhàn nhạt.

Trong đầu tôi chợt không ngừng hiện lên đủ loại hình ảnh, nhưng mỗi khi tôi sắp sửa phục hồi lại tinh thần, thì đều xuất hiện hình ảnh của anh Hai đóng cửa phòng tôi, cái cúi đầu kia mang theo nụ cười chua xót.

Hai tay tôi xoa huyệt thái dương, rồi xoay người hướng đến phòng tắm. Tôi cảm thấy mình không còn cách nào muốn đi xuống nữa, dường như tôi sẽ điên nếu xuống lần nữa…

Tôi vào phòng tắm, mở vòi nước hoa sen, hơi nước nhanh chóng tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, tôi kinh ngạc nhìn mình trong gương, bỗng nhiên rất hy vọng, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Tôi thà rằng lúc này chỉ là một giấc mộng.

Nửa đêm tôi nằm trên giường, lúc chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại của Hạ Ương gọi đến.

“Anh vừa đến sân bay, sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất đi Madrid.”

Tôi giật nảy người, không ngờ anh thật sự lập tức bay sang đây.

“Anh…” Tôi vô cùng kinh ngạc, chớp mắt không ngừng, nói năng lộn xộn, “Hành lý của anh đều thu xếp xong rồi sao?”

“Cần hành lý làm gì, mang theo hộ chiếu và tiền là được.” Anh không kiên nhẫn.

“Vậy…thị thực đâu? Anh có thị thực à?” Kỳ quái là, vào lúc này trong đầu tôi lại rất bình tĩnh.

Anh ở đầu dây bên kia thở dài, thẳng thắn nói: “Tuần thứ hai sau khi em đi, anh đã làm xong thị thực rồi.”

“…” Tôi kinh ngạc không biết nên nói gì.

“Không nhiều lời với em, em mau gửi địa chỉ cho anh, qua hai mươi mấy tiếng nữa là có thể tới rồi.”

“…À.”

Trong bóng đêm, tôi ấn nút tắt máy, sau đó ngồi trên giường, hồi lâu không thể bình tĩnh.

Ngoài cửa sổ có chim hót, có ve sầu kêu, lúc này vốn là một đêm giữa hè nhạt nhẽo lại bình thường, đã trở thành một đêm e rằng mọi người không thể bình tĩnh.

Tôi ngồi trong một mảnh tối đen, lẳng lặng lắng nghe tất cả ngoài cửa sổ, thà nói tôi đang nghe chim hót và ve sầu kêu, không bằng nói rằng tôi như là đang nghe âm thanh của đêm tối…

Không biết qua bao lâu, tôi xốc chăn lên, đi chân trần tới cửa, rồi mở cửa phòng, đèn hành lang đã tắt, nhưng ánh mắt của tôi dường như thích ứng với bóng tối. Tôi đi vài bước dọc theo hành lang, mò đến trước cửa phòng của anh Hai, chần chờ một chút, rốt cục cố lấy dũng khí mà gõ nhẹ hai cái.

Tiếng đập cửa rất nhẹ, nhưng tôi biết anh chắc là nghe được.

Nhưng anh không trả lời, bên trong cánh cửa là một mảnh im ắng.

Tôi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Trong phòng tối đen, tôi đi vào trở tay đóng cửa lại. Không ngoài dự đoán, tôi thấy anh Hai. Anh ngồi trên sô pha đơn trước cửa sổ sát đất, vẫn không nhúc nhích.

Anh đang khóc.

Anh cứ ngồi vậy mà lặng lẽ khóc.

Anh không phát ra một chút âm thanh nào, nhưng tôi cách một bức tường cũng biết anh đang khóc.

Ánh trăng chiếu trên mặt anh, bóng mờ có độ nông sâu, giống như pho tượng trong nhà bảo tàng.

Tôi nhìn anh, anh nhìn ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên anh ngoảnh đầu lại nhìn thấy tôi, mặc dù ánh trăng rất lợt, lợt đến mức chỉ gần như có thể chiếu ra hình dáng của anh, nhưng tôi vẫn thấy được nước mắt chảy trên gương mặt không có biểu cảm của anh, ở trong không gian im ắng, hai hàng nước mắt này như dòng nước rét buốt làm đau nhói trái tim tôi.

Tôi đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống nhìn anh.

Anh cũng nhìn tôi, dần dần, anh rốt cục nhướng lông mày, khóc lên như đứa nhỏ.

Tôi vươn tay nâng mặt anh, định dùng ngón cái lau đi nước mắt không ngừng tuôn trào trên gương mặt anh, nhưng làm sao cũng không lau hết. Tôi ôm anh vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa tóc anh, giữa cổ tôi có cảm giác mát lạnh ẩm ướt, tôi biết, đó là nước mắt của anh.

Tôi rất muốn bảo anh khóc thành tiếng, nhưng tôi lại sợ âm thanh này sẽ đánh thức người khác cũng đang đau khổ.

Ánh mắt anh nhìn tôi khi nãy bất lực như vậy, tôi chưa từng thấy anh như thế, cho dù hết sức đau buồn anh cũng muốn bày ra nụ cười để an ủi chúng tôi, dường như ở trong đêm đen anh rốt cuộc biểu lộ ra một mặt chân thật của mình: vẻ yếu ớt dưới vỏ bọc kiên nghị.

Giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu được lúc trước khi Hạ Ương ôm tôi đang khóc rống chảy nước mắt, anh có tâm trạng thế nào. Lúc đó anh đã sớm trải qua nỗi đau mất mẹ, cho nên anh dùng tấm lòng bất đắc dĩ, bao dung, và thương hại đối với tôi, như tôi của hiện tại, nhẹ nhàng vỗ bờ lưng rộng rãi của anh Hai.

Tôi không biết nên nói gì mới có thể làm cho anh dễ chịu một chút, nhưng tôi biết, nỗi đau này có lẽ chỉ dựa vào thời gian để an ủi.

“Anh…anh cho rằng…” Anh khàn giọng, mang theo tiếng khóc nức nở, giống như một cậu bé đau lòng tột cùng.

Tôi vỗ nhẹ anh, gò má dán lên trán anh: “Em biết, em biết…”

“Anh không biết, ông ấy lại…lại bệnh nặng như vậy…Anh vẫn cho rằng…” Giọng anh Hai đứt quãng, hầu như không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tôi xoa tóc anh, nhẹ giọng an ủi: “Suỵt…Đừng nói nữa. Không ai trách anh, việc này không thể trách anh.”

Đột nhiên, tôi phát hiện mình lại vô cùng bình tĩnh, giống như tôi là người ngoài cuộc, có thể thấy rõ ràng yêu thương và đau đớn bí ẩn nhất trong lòng của mỗi người trong gia đình này.

“Quan hệ của anh và ông ấy thực ra rất tệ, vô cùng tệ, anh vốn không hề nói chuyện với ông ấy.”

“…” Tôi hơi kinh ngạc, tôi chỉ cảm thấy hai cha con này không trao đổi nhiều lắm, không ngờ dưới mặt ngoài bình tĩnh lại ẩn chứa nhiều ngăn cách như vậy.

“Nhưng…ông ấy là ba anh…” Anh Hai khóc nói, “Ông ấy là ba anh…”

Tôi ôm anh, không nhìn vẻ mặt của anh, nhưng tôi biết mặt mũi anh nhất định nhăn nhó. Trong nháy mắt, trái tim tôi cũng như co rút lại. Tôi đau khổ với căn bệnh nặng của Lộ Thiên Quang, cũng đau lòng với nỗi bi thương của Lộ Ngụy Minh.

Tôi chỉ có thể ôm chặt anh, an ủi anh: “Còn nhớ lúc chiều anh nói gì với em không? Anh bảo em tin tưởng vận mệnh. Hiện tại em muốn đem những lời này trả lại cho anh, em muốn anh cũng tin tưởng vận mệnh.”

Anh vươn tay ôm chặt tôi, lặng lẽ khóc ròng.

“Mỗi người chúng ta đều phải trải qua những việc này, chỉ là vấn đề sớm hay muộn, là xem anh đã chuẩn bị tốt, hay là chưa chuẩn bị tốt…”

“Anh cho rằng…” Anh ôm chặt tôi, chặt đến mức khiến làn da tôi sinh ra đau đớn.

Tôi biết anh muốn nói gì, anh cho rằng ngày này còn rất xa, cho rằng hiềm khích giữa hai người sẽ theo thời gian trôi qua mà biến mất, cho rằng có một ngày, anh sẽ đẩy người cha già ngồi trên xe lăn ra ngoài tản bộ, đến lúc đó, trong lòng bọn họ có lẽ chỉ còn lại những vặt vãnh trong cuộc sống và khoan dung vô điều kiện…

Phỏng đoán của anh cũng từng là phỏng đoán của tôi.

Vì vậy, tôi càng hiểu được nỗi đau của anh vào lúc này.

“Em biết, em đều biết hết,” tôi hôn trán anh, nhẹ giọng nói, “Nhưng anh phải hiểu, có một số việc đã xảy ra rồi thì chúng ta phải nhất định chấp nhận.”

“…”

“Anh vẫn còn kịp,” tôi cầm nước mắt, “Bây giờ anh vẫn còn kịp.”

Chúng tôi ôm nhau thật chặt, trong đêm tĩnh lặng, ngoại trừ có thể cảm giác nước mắt của anh thì tôi còn cảm nhận được nhịp tim của anh.

Tôi biết nhiều lời an ủi nữa cũng không có cách nào khiến anh dễ chịu, nhưng tôi biết, lúc này, anh cần phải có “một người” ở bên cạnh anh, có lẽ chỉ cần nói với anh tất cả sẽ tốt thôi, có lẽ…không cần nói gì cả.

Trong đêm đen bi thương này, tôi cảm thấy vui mừng, may mắn, tôi là “người này”.

Tôi vỗ nhẹ lưng anh Hai. Trong một tháng nay, quan hệ giữa tôi và anh, càng là tôi ỷ lại vào anh, mà giờ phút này, anh ở trong khuỷu tay tôi khóc như một đứa trẻ, lòng tôi có một cảm giác khác thường… Chỉ cảm thấy được anh cần cũng tốt lắm.

Anh khóc một lúc, sau đó âm thanh trở nên yên lặng. Tôi biết, sau khi trải qua giây phút yếu đuối ngắn ngủi, anh nhất định sẽ trở lại kiên cường. Bởi vì anh là một người dũng cảm như vậy, sau khi trải qua bất công và đả kích trong cuộc sống, anh còn có thể không hề oán trách.

Đây là Lộ Ngụy Minh mà tôi quen biết.

“Hãy ngủ một lát cho khoẻ,” tôi xoa đầu anh nói, “Vừa rồi chính anh cũng nói, đừng nghĩ nhiều quá, ngủ một giấc thật ngon.”

Đầu anh chuyển động, tôi cho là anh đang gật đầu.

Tôi sợ nếu tôi còn ở đây thì anh sẽ cảm thấy xấu hổ, nên định buông anh ra về phòng mình, nhưng cánh tay tôi vừa mở ra, đã bị anh đè trở lại, sức lực của anh rất mạnh, tôi quả thực không thể động đậy, điều này khiến tôi chợt nhớ tới một màn kia của tối ngày hôm trước trên bậc thang tại đường phố Madrid…

Trong lòng tôi hơi sợ hãi, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng anh ôm chặt tôi nói: “Đừng nhúc nhích… Ở lại với anh thêm lúc nữa, được không?”

Nghe thanh âm của anh, hẳn là không còn khóc, nhưng anh vẫn mang theo giọng mũi dày đặc.

Tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Chúng tôi vẫn duy trì tư thế lúc đầu, không ai nói gì. Trầm mặc hồi lâu, anh Hai nhẹ giọng nói:

“Có phải anh rất vô dụng…”

Tôi cười khổ một cái: “Không đâu. Anh rất dũng cảm.”

Nghe được tôi nói vậy, anh Hai bỗng nhiên buông khuỷu tay của tôi, ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng mà nhìn thấy tôi.

Tôi cũng nhìn anh, mặc dù hơi mơ hồ, nhưng tôi vẫn cố gắng cười khích lệ anh.

Tôi bất giác đưa tay chỉnh lại tóc bay rối trên trán anh, anh lại giữ cổ tay của tôi. Trong bóng đêm, chúng tôi đối diện nhau, trong đầu tôi trống rỗng, anh đến gần nhẹ nhàng hôn tôi một cái.

Tôi mở to mắt, không biết phải làm sao bây giờ.

Anh lại đến gần hôn tôi lần nữa. Lúc này đây, nụ hôn của anh không mềm nhẹ như ban nãy, mà là bá đạo, mang theo ham muốn chiếm giữ mãnh liệt.

Cổ tay tôi bị anh nắm chặt, nắm đến mức da tôi đau đớn, nhưng tôi vẫn dùng hết sức lực đẩy anh ra.

Trong phút chốc tôi đẩy anh, tôi thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt anh, sau đó, ánh mắt anh vốn hỗn độn rốt cục trở nên sáng suốt.

Tôi không nói gì, chỉ là dùng sức rút tay mình về, rồi đứng dậy rời khỏi.

Anh từ sau lưng kéo tôi lại, nhưng bị tôi hung hăng giãy ra, sau đó tôi như trốn chạy trở về phòng mình, khoá then cửa.

Tôi ngã trên giường, không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy, bi thương, ảo não, tủi thân, tất cả đều hướng đến tôi. Tôi cảm thấy thần kinh của mình kéo căng đến nỗi khó mà chịu đựng, không biết đến lúc nào, một khi xảy ra việc gì đó, tôi sẽ hỏng toàn bộ.

Mang theo đủ loại cảm xúc, tôi trằn trọc, cho đến khi trời bắt đầu sáng, tôi mới mông lung ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.