Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 10: Bấp bênh



"Vệ Lương, em đi ra ngoài cho cô!!"

An Mân la lớn, thật sự nói chính xác là lúc này nàng đang hét lên. Trong nhất thời cả giảng đường im lặng cực kỳ, mỗi người ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, khuôn mặt ai ai cũng dường như không tin vào chuyện xảy ra trước mặt họ. Giảng viên An, người luôn tao nhã dịu dàng nói năng nhỏ nhẹ từ bao giờ trở nên hung dữ như vậy chứ.

Vệ Lương bị tiếng hét của An Mân làm đứng hình một lúc lâu, sau đó trên mặt không chút biểu tình chỉ có một tia cười khổ nhưng rất nhanh biến mất, Nàng không nói một lời nhanh chóng quay mặt bước ra khỏi giảng đường.

< An Mân, ít nhất chị cũng nên lại đây hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì chứ???>

Liễu Ngạn thấy tình hình như vậy, chạy nhanh đuổi theo. Nói thật, lúc Vệ Lương đánh tên vô sỉ kia hắn thấy cực kì thoải mái. Tên kia nói bậy xúc phạm giảng viên An, bị đánh là xứng đáng! Nếu Vệ Lương không ra tay, hắn cũng không nhịn được đứng lên chửi lại vài tiếng rồi.

"Vệ Lương!!" Vừa đuổi theo Vệ Lương Liễu Ngạn vừa nhìn sắc mặt của Nàng, ánh mắt Nàng thật sắc làm cho hắn cảm thấy càng thêm lo lắng bất an. Đây không phải là khuôn mặt của Vệ Lương trước đây sao. Đừng biến thành như lúc trước nha:

"Thật ra ông nên giải thích với giảng viên An, như vậy cô ấy nhất định sẽ tha cho ông." (tên này không coi Vệ Lương là nữ!!!)

"Giải thích? " Vệ Lương cười đểu

"Không cần, nói cho cô ấy nghe chỉ làm cho cô ấy buồn thêm thôi."

Dừng lại một chút, Vệ Lương nói vọng lại với Liễu Ngạn:

"Ông cũng không được nói."

"Như vậy giảng viên An nhất định sẽ hiểu lầm ông." Liễu Ngạn ấp a ấp úng nói. Trực giác cho hắn biết, giảng viên An rất quan trọng với Vệ Lương.

"Hiểu lầm liền hiểu lầm đi. Dù sao trong lòng mọi người tôi cũng là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp cả ngày gây chuyện lưu manh, không phải sao. Hiện nay bất quá là tăng thêm một chút danh tiếng thôi, có cái gì đáng nói đâu chứ."

Liễu Ngạn đưa mắt nhìn Vệ Lương hút thuốc, hắn cảm thấy đau lòng. Từ lâu hắn đã coi Vệ Lương như một người anh em, hiện tại thấy Nàng bị hiểu lầm, chính hắn lại không có thể giúp đỡ được chút gì, cảm thấy chính mình thật vô dụng. Cúi cúi đầu, hiện tại hắn chỉ muốn đánh cho tên vô sỉ kia một đấm.

"Liễu Ngạn, ông quay lại lớp học đi. Tôi về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi."

Vệ Lương quay đầu cười với Liễu Ngạn một cái, cất bước nhanh chóng bước về phía cổng trường. Hiện tại nàng chỉ muốn tắm một cái, ngủ một giấc sảng khoái, không cần suy nghĩ lung tung bát nháo gì cả.

"Ừ, nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi." Liễu Ngạn lớn tiếng nói vọng theo bóng người Vệ Lương khuất sau cổng trường, Nàng phất tay tiêu sái bước dài không chút câu nệ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cảm thấy dù Vệ Lương chỉ là một cô gái, nhưng hắn thua cô gái này rất xa, rất nhiều.

Thở dài, Liễu Ngạn bước chân quay lại giảng đường. An Mân đang giảng bài, thấy hắn vào chỉ gật đầu chào hắn một cái. Lớp học vẫn như thường ngày, thú vị phấn khích, nhưng trên mặt An Mân không thể che giấu được nét mệt mỏi, cổ họng khàn khàn, những hình ảnh này làm cho Liễu Ngạn cảm thấy đau lòng.

Tên sinh viên đáng ghét kia đã được đưa đi phòng y tế, Liễu Ngạn nhìn vết máu chưa kịp khô trên nền gạch, lại nhìn hướng bục giảng An Mân, rối rắm suy nghĩ. Chờ hắn bàng hoàng thức tỉnh thì lớp học đã kết thúc, giảng đường to như vậy mới lúc nào còn đông đúc sinh viên mà giờ phút này chỉ còn lại hắn và An Mân đang lúi cúi thu dọn dụng cụ dạy học.

Liễu Ngạn đi về phía bục giảng, hắn kêu một tiếng giảng viên An, sau đó như muốn nói gì lại thôi.

"Có chuyện gì à?"

An Mân nhìn hắn, kỳ thật trong lòng nàng đang kêu gào muốn nàng hỏi hắn, người kia sao rồi, nhưng cuối cùng nàng cũng chẳng nói nên được lời nào.

Liễu Ngạn rối rắm một lúc lâu nhưng vẫn không biết nên nói thế nào, cuối cùng cũng lắc đầu bước ra khỏi giảng đường.Việc này để cho Vệ Lương tự giải quyết đi.

Buổi chiều còn có lớp, An Mân ngồi trong căn tin ăn cơm, sau đó lại trở về văn phòng nghỉ ngơi một tý. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại trước mặt nàng lại hiện ra khuôn mặt bi thương ảm đạm của Vệ Lương. Có phải nàng hơi quá đáng không? Chưa nghe Nàng giải thích thì đã đuổi Nàng ra ngoài. Một người kiêu ngạo như Vệ Lương nhất định sẽ rất đau lòng.

Nhưng sao Nàng có thể xúc động như thế? Ở trong lớp đánh người đã là sai rồi, vô luận là lý do gì đi chăng nữa đều không thể tha được. Trước kia sai nhiều sai ít cứ liên tục không dứt, hiện tại lại làm ra chuyện như thế này, nếu như bị xử phạt nên làm sao chứ? Dù Nàng có người chống lưng thì sao, cho dù không bị xử phạt cùng bị người khác nói này nói nọ. Miệng thế gian có gan có thép mà.

Nghĩ như vậy An Mân càng thêm tức giận, người này nếu không nghĩ cho chính mình thì cũng nên vì nàng mà nghĩ chứ? Vậy mà còn nói muốn theo đuổi nàng, chắc chỉ là lời nói lúc hứng khởi, tuổi trẻ mà, nói vậy thôi chứ làm được bao lâu?

Màn hình hiện lên dãy số kia, cứ sáng rồi tắt sáng rồi tắt, cuối cùng cũng là không bắt máy.

Vệ Lương ngủ dậy đã là ba giờ rưỡi chiều. Trong phòng tĩnh lặng không chút thanh âm, nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài mây đen mù mịt, hình như sắp mưa.

Vệ Lương có chút thất thần, ngẩn ngơ nhìn trời, Nàng dường như không cảm giác được gì cả, hình như hết thảy mọi chuyện đều không đúng. Haizzz ai mà tưởng được, tối qua còn ngủ chung giường vậy mà sáng nay liền cãi nhau tóe lửa.

Nàng không cam tâm, Vệ Lương Nàng không cho phép chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà phá hoại tình cảm của Nàng và An Mân, không thể chỉ vì một tên đáng chết vô sỉ mà để An Mân giận Nàng được. Tuy rằng trong giờ học của nàng mà đánh người thì thật đáng trách, nhưng là ít nhất nàng cũng nên hỏi rõ nguyên nhân trong đó chứ?

An Mân thà tin người khác chứ nhất định không chịu tin Nàng, đây chính là lý do khiến cho Vệ Lương đau lòng hơn cả, nhưng Nàng quyết định đánh cược một lần. Đánh cược xem trong lòng An Mân rốt cục có sự hiện diện của Nàng không chứ?

Lúc Vệ Lương ra khỏi nhà, trời ngày càng tối, có chút mưa bụi lất phất bay trong không khí. Vệ Lương cúi đầu chậm rãi bước đi, mỗi bước như nặng ngàn cân, giống như Nàng đang bước những bước chân cuối cùng lên pháp trường vậy, mà Nàng lúc này đây là tên tội phạm tội ác ngập trời đang chờ bị xử trảm. Nếu thật sự như vậy thì An Mân chắc là người hành quyết.

Lúc Vệ Lương tới trường mưa đã lớn, gió lớn kèm theo hạt mưa ào ạt đánh vào người rát buốt. An Mân muốn về nhất định phải đi ra theo cửa phía tây, Vệ Lương đứng ở hành lang chính dẫn ra cổng phía tây, tìm cái ghế ngồi xuống. Có rất nhiều người đi qua đều chỉ tay vào Nàng xỏ xiên này nọ. Vệ Lương chẳng thèm để ý, người Nàng chờ đều không phải là đám người này.

Cho đến khi một đôi giày cao gót quen thuộc xuất hiện, Vệ Lương mới giật mình tỉnh lại, Nàng ngẩng đầu lên. Mưa xối xả làm quần áo đầu tóc nàng trở nên ướt đẫm, hai mắt mông lung, hơi nước che kín tầm nhìn, thân ảnh trước mặt thật xa lạ.

An Mân kinh nhạc nhìn người ngồi ở băng ghế chờ nàng, cái bộ dạng lôi thôi lết thết này là Vệ Lương sao.

Vệ Lương đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm An Mân. Tóc ướt đẫm giọt nước rũ xuống che kín nửa khuôn mặt. quần áo mỏng manh dán chặt vào người thật làm cho Nàng cảm thấy khó chịu, như con cá bị mắc câu.

"Giảng viên An, tôi làm cho chị thất vọng lắm đúng không?" Vệ Lương nói rất nhẹ, thanh âm leng keng.

An Mân cau mày không ý kiến.

"Ha ha, tôi biết tôi là kẻ mà không người nào không ghét, tính tình kém, thích đánh nhau, người như vậy có ai thích được chứ?"

"Vệ Lương?.... "

"Tính chiếm hữu của tôi rất cao, nếu thích một ai đó, sẽ không cho bất cứ ai tổn thương nàng dù chỉ là một chút, dù chỉ là chửi bới, tôi cũng không cho phép, bất cứ ai tới gần nàng, dù chỉ là đùa giỡn cũng không. Tôi chỉ muốn nàng thuộc về một mình tôi, hoàn toàn của tôi mà thôi."

"Tôi biết lần này tôi cố tình gây sự làm cho chị rất bực mình, cho nên hiện tại thừa lúc chị còn chưa thật sự thích tôi, tôi cho chị một cơ hội rời khỏi tôi. Có thể chị đang nghĩ những gì tôi nói với chị bây giờ thật buồn cười."

"Không cần vội trả lời, trước 12 giờ đêm mai, nếu như tôi không nhận được điện thoại của chị, vậy coi như tôi đã hiểu quyết định của chị, chúng ta không là gì nữa."

"Ở bên cạnh tôi hoặc là hai ta chỉ là người xa lạ, tất cả phụ thuộc vào chị, tôi cho chị quyền quyết định"

"Giảng viên An" Vệ Lương cười lạnh vun tay mà đi: "Hẹn gặp lại." Nàng nói nhỏ, thanh âm dường như chỉ cho chính một mình nghe thôi.

Cho tới lúc bóng lưng đơn bạc của Nàng biến mất giữa màn mưa An Mân mới giật mình. Cây dù cầm trong tay nhưng dường như lại không thể che hết được những giọt mưa ào ạt kia, cái nhói buốt trên da hay là trong tim........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.