Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 18: Không thể buông qua



Lúc An Mân tỉnh lại, Vệ Lương còn đang say giấc. Không biết tên ngốc này mơ cái gì mà khóe miệng không ngừng mỉm cười. An Mân nhìn khuôn mặt say ngủ của người yêu đắm chìm trong tia nắng sớm, rất thiện lương, rất trong sạch, như một đứa trẻ say sưa mà ngủ, không khỏi bất giác nở nụ cười.

Vệ Lương mở nhỏ ánh mắt, nhìn cái người trước mặt ngốc ngốc nhìn bản thân rồi mỉm cười, Nàng vui vẻ hôn nhẹ một cái.

"Giảng viên An, có một câu tôi rất thích."

An Mân chọt chọt khuôn mặt mềm mại, đàn hồi của Vệ Lương cười hỏi:

"Câu gì?"

"Mỗi buổi sáng thức dậy, có thể nhìn thấy em và ánh mặt trời đều bên cạnh, đó là tương lai mà anh mong muốn "

An Mân nhíu mày, Vệ Lương như vậy, làm cho nàng càng thêm yêu thích, yêu tận xương tủy của chính mình. Quá mức ỷ lại, quá mức dựa dẫm, hình thành một thói quen, rốt cuộc nàng trốn cũng trốn không thoát.

Vệ Lương ôm lấy nàng vào lòng, An Mân, ta không quan tâm cái gì là thanh xuân, ta chỉ cần khi ta vừa mới thức giấc, có thể nhìn thấy ngươi, mỗi ngày ôm chắc ngươi vào lòng, mỗi ngày nhìn thấy ngươi cười, cứ như vậy chúng ta dắt tay nhau tới khi mái đầu đã hoa râm, thật tốt biết bao. Từ nay về sau, cùng ngươi, mãi mãi bên nhau.

Bất phụ niên hoa bất phụ khanh.

Đúng như dự đoán, sau khi An Mân về nhà thì bị An Ngưng không ngừng ép hỏi:

"Mân Mân Mân Mân, thế nào, có đem tiểu Lương Lương áp không?" Đằng sau thấu kính mỏng, một ánh mắt đen sáng đầy tinh thần, khóe mắt óng ánh, đầy tia gian xảo.

Nếu có thể để lộ ra thêm một cái răng nanh, thì đây chắc chắn là một con sói!! An Mân tức giận trừng mắt liếc chị mình một cái, nằm ngã xuống sô pha.

"Ê Ê, sao không nói? Không lẽ em bị tên nhóc kia lừa đảo đẩy ngã sao? Ngao~~~ không cần nha, nếu nói ra chị làm sao có thể ngẩng đầu nhìn người khác đây chứ???" An Ngưng ôm đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhảy vào sô pha.

"Mắc mớ gì tới chị." An Mân lạnh lùng nói, cũng không quan tâm vẻ mặt bát quái lúc xanh lúc hồng của chị gái mà phẩy tay đi vào phòng ngủ. Nàng cần ngủ một chút, tên ngốc kia tối qua quả thật làm nàng mệt muốn chết.

"Ô........" An Mân ôm chặt gối ôm, thật buồn ngủ!!!!

Ngày kỉ niệm thành lập trường kết thúc, mọi chuyện lại khôi phục như bình thường.

Vệ Lương mặc bên ngoài một kiện áo gió, quần bò ôm người, thêm một đôi giày da bên dưới vui vẻ dạo chơi bên trong vườn trường. Gió nhẹ từng đợt, bám vào sợi tóc, phất phơ tán loạn, Nàng vui vẻ mỉm cười.

Bỏ điện thoại vào túi quần, nheo mắt nhìn ánh mặt trời. Cô nàng ngốc nghếch kia chắc còn ngủ, nhắn tin dặn nhớ phải ăn điểm tâm, nàng ta chỉ nhắn lại một chữ "ừ". Thật sự là một chú heo lười!!!

"wow, Vệ thiếu gia của chúng ta đang yêu? Sáng sớm mà cười vui vẻ như vậy rồi." Hà Tự xuất hiện bên trái Vệ Lương, lên tiếng chào hỏi cũng không quen kéo cánh tay của Nàng.

Vệ Lương nhìn nàng ta mỉm cười sau đó có vẻ ghét bỏ mà tặc lưỡi:

"Tôi nói Hà Tự đại mỹ nữ, thật uổng cho ngươi có khuôn mặt đẹp vậy mà lời nói lại khó nghe như vậy."

"Khuôn mặt với lời nói của tôi có liên quan gì chứ!!!" Hà Tự liếc mắt nhìn Nàng.

"Thành thật khai báo, mấy ngày nay cô chạy đi đâu?"

"Không thể báo cáo!!!"

"Hay lắm, cô dám sau lưng tôi yêu đương vụng trộm."

"Ha ha, tôi có lời này muốn nói, thứ nhất cô không phải mẹ tôi, thứ hai càng không phải chị gái tôi, từ khi nào mà mọi chuyện của tôi phải báo cáo cho cô chứ."

"Như thế nào không phải? Chị Đường đem cô giao cho tôi, tôi có nghĩa vụ đối với báo cáo mọi chuyện của cô cho chị ấy biết..."

"Ha ha........"

"Cười cái gì chứ!!" Thật đáng ghét, không có coi ta ra gì, cư nhiên còn dám cười nhạo nữa chứ.

"Tôi nghĩ sao cái tên tiểu tử Liễu Ngạn kia còn không nhanh chóng đem cô thu. Haizzz, tôi nói thật lòng, tiểu tử kia không sai đâu, ngoại hình tuấn lãng đẹp trai, tính tình cũng tốt, quan trọng nhất là rất biết nghe lời. Thế nào, có suy nghĩ gì không?!!!"

Hà Tự dừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Vệ Lương:

"Sao tôi cứ có cảm giác như cô đang chào hàng hóa vậy. Để xem xem, nếu tôi quen với Liễu Ngạn, cô được bao nhiêu phần trăm??"

"Ê, tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, cô có cần ăn nói cay nghiệt như vậy không chứ??" Vệ Lương thở dài, bỗng nhiên có cảm giác như có ánh mắt đang nhìn Nàng, nhíu mài.

"Sao vậy?" Hà Tự bị vẻ mặt bất an của Vệ Lương làm cho hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Nàng không buông.

"Hà Tự, đi trước đi, đi đường lớn biết không, tôi sẽ theo sau."

"Vệ Lương có chuyện gì vậy?" Hà Tự nhăn mài, đây là lần đầu tiên nàng thấy Vệ Lương có vẻ hoảng sợ như vậy.

"Đừng hỏi nhiều, cô cứ làm theo lời tôi nói là được." Nói xong liền đẩy Hà Tự về phía trước.

"Đi đường nào chứ???"

Trong lúc Vệ Lương còn bị Hà Tự kéo tay thì từ bên phải khu rừng bỗng nhảy ra mấy người.. Vệ Lương híp mắt, nhanh chóng đem Hà Tự kéo ra phía đằng sau Nàng.

"Ha ha, Vệ thiếu gia cũng có lúc biết sợ hay sao?" Tên thanh niên cầm đầu hất mặt lên tiếng, vài tên phía sau đều nham hiểm cười đểu.

"Ha ha, chắc là vậy. Tao chỉ suy nghĩ lần này có nên bẻ thêm hai cái răng của mày hay không thôi??" Đúng vậy, người này là cái tên đáng khinh mà lúc trước bị Vệ Lương đánh gãy hai cái răng.

"Con quỷ cái, đừng có không biết điều!!" tên thanh niên giận đến xanh mặt, thua một cô gái đã là đủ mất mặt rồi, vậy mà giờ đây lại còn ở trước mặt hắn cười nhạo bản thân nữa.

"Cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói một tiếng xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì.... Hừ, đừng trách tao vô tình.!!!"

Vệ Lương cau mày, Nàng có thể cảm thấy Hà Tự đang run rẩy phía sau Nàng. Hiện tại chuyện cần thiết nhất là kéo dài thời gian, nhưng mà Hà Tự........

"Chuyện người nào làm người đó chịu, mày để cho Hà Tự đi đi......."

"Vệ Lương, tôi không đi!!" Hà Tự lắc đầu, nắm chặt quần áo của Vệ Lương không buông tay, dù gì mà nói, nàng sao có thể bỏ mặc một mình Vệ Lương không lo chứ.

"Khà Khà, thật sự là chị em thắm thiết nhỉ?" Tên thanh niên đáng khinh đi vòng quanh hai người.

"Hà Tự, lúc trước tao theo đuổi mày, con khốn mày còn đem mặt của tao dẫm nát dưới lòng bàn chân.... Hiện tại thì...haha.... Hừ, nhìn xem tao như thế nào xử mày!!!" Nói xong vung tay lên, mấy tên phía sau nhanh chóng ra tay.

Nếu như bình thường, một mình Vệ Lương đánh bốn tên thì chẳng có vấn đề gì, nhưng hiện tại tổng cộng có bảy tên, trong đó còn có mấy tên cầm súng mấy tên cầm đao, hơn nữa bản thân Nàng còn phải phân tâm lo cho an toàn của Hà Tự..... Hoàn toàn không có khả năng thắng, hên là vừa rồi Nàng phản ứng nhanh, đã gọi vào di động của Tiểu Trí. Chắc bây giờ tên nhóc con đó đang đến, nhất định phải kiên trì tới lúc cứu viện tới.

"Mấy tên con trai vây lấy hai đứa con gái, có biết xấu hổ hay không?" Hà Tự đỏ mặt tức giận, lúc này cái tên ồn ào muốn lấy chính mình đem về nhà đang ở đâu chứ!!!!

"Hà Tự, đừng nói nhiều vô ích. Nghe cho rõ đây, tôi có thể kéo dài một chút thời gian, cô nhanh chóng tìm cơ hội chạy tìm người cứu giúp. Nghe lời."

Nói xong Vệ Lương vung tay đánh về phía cổ của một tên, tên nọ lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.

"Con đàn bà này cũng mạnh thật, anh em đánh mạnh cho tao, không cần nhẹ dạ với nó làm gì."

Lại một tên đánh tới, Vệ Lương nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn, sử lực một chút, liền nghe thấy tiếng xương gãy " răng rắc". Nâng chân co gối, đập mạnh vào bụng hắn.

Mấy tên còn lại thấy cách đánh nhau liều mạng của Vệ Lương đều đỏ cả mặt, hướng Nàng đánh tới. Vệ Lương nhân cơ hội đó nháy mắt với Hà Tự. Hà Tự nhanh chóng chạy đi.

"Mẹ nó!! Không được để nó chạy."

"Con quỷ cái!!! Mày đứng lại cho tao..."Tên thanh niên đáng khinh đang định đuổi theo là bị sống dao đập mạnh vào cổ, đau điếng cả người đến nổi khụy chân ngồi trên mặt đất.

"Mẹ nó!!! Mặt mũi đàn ông đều bị tụi mày làm mất hết."

Sau tiếng hét đó, một bóng người xuất hiện, vẻ mặt độc ác nhìn Vệ Lương, bỗng niên khuôn mặt dịu xuống. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thấy được nụ cười đầy ẩn ý.

"Vệ Lương, đã lâu không thấy."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Lương Tử bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.