Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 27: Trực diện đấu tranh



Sau khi An Mân buông điện thoại xuống, mặt mày của xám như tro. Hạnh phúc của cả hai vừa mới chớm nở thì cũng là lúc phong ba bão táp cùng nhau kéo tới, thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với nó.

"Chị sao vậy?" Vệ Lương ôm lấy thân mình đang run rẩy của người yêu.

"Ba mẹ chị đến đây." An Mân cuộn tròn thân mình trong lòng của Vệ Lương, nàng cố gắng thu người lại thật nhỏ như một con thú bị thương cần được che chở.

"Vệ Lương, chị định là cuối tuần này sẽ về nhà nói rõ ràng mọi chuyện với hai ông bà, nhưng nghe giọng của chị hai, chị sợ......họ đã biết chuyện."

"Ngoan, không sợ nè, mặc kệ như thế nào, tôi vẫn luôn bên cạnh chị." Vệ Lương hôn lên đôi má của An Mân.

"Ngoan, trước tiên tắm chút nước ấm như vậy cơ thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn. "

An Mân gật đầu, không chút phản đối để cho Vệ Lương ôm mình vào phòng tắm, đem thân thể mệt mỏi ngâm trong dòng nước ấm áp. Những đau đớn ở nơi đó thoáng chốc giảm đi rất nhiều, nhưng trái tim thì.... đau quá đi thôi!! Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của cha mẹ, nàng cảm giác như bản thân bị đè ép đến nghẹn lại không thể thở nổi.

"Vệ Lương, chị sợ." Lúc An Mân ngẩng đầu lên, da mặt nàng tái nhợt, yếu ớt không chút sức sống.

"Ngoan, tôi ở đây."...... "Tôi đang ở bên cạnh chị."

Vệ Lương dịu dàng hôn lên khóe mi thấm đẫm nước mắt, rồi khe khẽ xoa xoa lau đi mọi mệt nhọc trên cơ thể của người mình yêu. Dấu vết yêu thương vẫn còn rất rõ ràng, Vệ Lương nhìn chúng, trái tim đau nhói như có trăm ngàn mũi tên đâm xuyên qua nó. Vì sao chứ, vì sao rõ ràng tình cảm của cả hai chẳng đụng chạm tới ai, cũng chẳng quấy rầy tới ai, vậy mà lại bị người khác kì thị, bị người khác phản đối.?!!

Yêu một người là sai sao?! Nếu tình yêu không có đúng hoặc sai, vậy sao nhất thiết phải phân biệt rõ ràng nam phải yêu nữ, đàn ông phải yêu đàn bà cơ chứ?!!! Tại sao...

Đứng trước cửa phòng trọ, Vệ Lương có thể cảm nhận một cách rõ ràng thân thể của An Mân đang không ngừng run rẩy.. hít một hơi thật sâu, đưa tay lấy chùm chìa khóa trong tay nàng mở cửa, hai bàn tay đan vào nhau, mười ngón tay xen kẽ, thật chặc, không hề có ý định buông ra.

Vừa bước vào phòng đã có thể cảm nhận không khí nặng nè bên trong đập vào mặt cả hai. Hai ông bà ngồi nghiêng người trên ghế sô pha, mặt mày tái xanh, An Ngưng yên lặng ngồi bên cạnh, tâm trạng thấp thỏm lo âu không chút yên tâm.

Nghe tiếng mở cửa, ba người cùng ngẩng đầu nhìn lên, Vệ Lương nắm tay An Mân bước vào, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt như dao sắc có thể giết người của hai ông bà:

"Con chào bác trai, con chào bác gái, chị hai ngày mới tốt lành."

"Ai là bác của cô!" ông An đùng đùng nổi giận, đứng lên, ông chỉ tay thẳng vào mặt An Mân: "Con còn không mau lại đây!."

"Ba, mẹ." Ánh mắt của An Mân đỏ hoe nhìn cha mẹ, lại nhìn Vệ Lương, rốt cuộc nàng cũng không có đủ dũng khí để bước tới.

"Con......Đồ mất dạy!!" Hành động của An Mân không thể nghi ngờ như đổ thêm dầu vào lửa. Ông An đi tới trước, dường như chỉ chớp mắt bàn tay to lớn của ông sẽ rơi xuống khuôn mặt nàng.

Vệ Lương nhanh chóng đứng trước người, che chở cho An Mân, mà cái tát đầy uy lực của ông An không thể nghi ngờ cứ như vậy đánh thẳng lên trên mặt của Nàng. Ông già này thật sự giận điên người rồi, gò má bên trái của Vệ Lương liền lập tức sưng lên.

"Vệ Lương!!" An Mân sợ đến ngây người, mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, mọi thứ đến quá đột ngột, bản thân nàng cũng không kịp phản ứng.

"Tôi không sao!!" Vệ Lương mỉm cười với An Mân, khi tầm mắt của Nàng chuyển hướng nhìn về phía khuôn mặt của ông An vẫn còn đang giận đến đỏ bừng, sắc mặt liền lập tức lãnh đạm đi:

"Bác An, cho dù bác có là ba ba của An Mân, con cũng không cho phép chú được quyền đánh chị ấy!."

"Vệ Lương....." An Mân giật nhẹ tay áo của Nàng, lắc đầu lo lắng. Vệ Lương nhìn nàng với ánh mắt: "Mọi việc để tôi lo.", ý bảo nàng cứ yên tâm.

"Cô......" Ông An giận đến run người, ông không nghĩ tới Vệ Lương lại dám nói chuyện với ông một cách hỗn xược như thế:

"Cô là ai chứ? Đây là chuyện trong nhà của chúng tôi, mời cô ra ngoài dùm!!"

Vệ Lương mỉm cười một cách gượng gạo không nói tiếng nào, đỡ An Mân ngồi xuống bên cạnh An Ngưng, sau đó mới đứng thẳng lưng nhìn sâu vào hai ông bà.

"Bác trai bác gái, trước tiên con xin được giải thích thái độ vừa rồi của mình. Mọi chuyện là do con trước tiên yêu giảng viên An, mọi trách nhiệm là ở con, nếu các bác muốn đánh muốn mắng gì thì cứ tìm con là được."

Ông An thở phì phò hắng giọng không nói lời nào, bà An thì đâm chiêu đánh giá Vệ Lương

"Bác trai bác gái, con thật sự rất yêu giảng viên An, con có thể thề với hai người rằng cả đời này, con nhất định sẽ đối xử tốt với chị ấy, làm cho chị ấy thật hạnh phúc."

"Hạnh phúc?" Ông An nghiêng người liếc An Mân một cái, đi tới trước mặt Vệ Lương cười một cách coi thường:

"Cô không thể cho nó một đứa con, không thể cho nó một gia đình đầy đủ toàn vẹn, thậm chí còn làm cho nó phải chịu đựng sự kỳ thị của người khác. Cô nói thử xem, như vậy là cái cô gọi là hạnh phúc sao?"

Vệ Lương không cam lòng yếu thế:

"Muốn có một đứa con, sau này chúng con có thể nhận nuôi, chúng con có thể cho nó một gia đình thật đầm ấm, hạnh phúc. Còn về ánh mắt của người khác, con không quan tâm."

"Cô không quan tâm nhưng An Mân nó quan tâm! Nó là một giảng viên đại học, nếu việc của hai người bị trường học biết, cô muốn nó phải đối mặt như thế nào! Sau này còn có thể ngẩng cao đầu nhìn thẳng người khác không?"

Vệ Lương nghe xong cúi đầu, không nói lời nào. An Mân đứng lên, nắm chặt lấy tay Nàng, nói ra thanh âm chỉ đủ hai người các nàng nghe thấy: " Đừng lo, cùng nhau đối mặt."

Xoay mặt nhìn thẳng về phía cha mẹ, ánh mặt kiên định không chút tránh né:

"Ba, mẹ, người khác nghĩ con như thế nào con không quan tâm, nếu không thể làm giảng viên thì con sẽ kiếm một công việc khác. Nhưng con muốn có được sự thông cảm và chúc phúc của ba mẹ."

Bà An đứng lên đi tới gần An Mân, từ nãy tới giờ bà không nói một câu nào, Vệ Lương nghiêng người có chút đề phòng. Bà An trừng mắt liếc Nàng một cái, kéo tay An Mân đi theo bà, ngồi xuống bên cạnh.

"Mân Mân, từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ba mẹ chưa bao giờ phải vì con mà lo lắng bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ, sao con lại có thể làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như thế này?

Con làm cho ba mẹ rất hổ thẹn, thật sự không dám nhìn mặt hàng xóm láng giềng. Con gái ngoan, nghe mẹ nói một câu, Đình Tri là một chàng trai tốt, hai đứa bên nhau, kết hôn sinh con mới là đúng đạo lí!." Vệ Lương chăm chú nhìn chằm chằm An Mân, hồi hợp đến độ trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

An Mân cắn chặt môi, một lần nữa đứng lên nắm chặt lấy cánh tay của Vệ Lương, giọng nói kiên quyết:

"Con xin lỗi ba mẹ. Trừ Vệ Lương ra, con không cần bất cứ ai cả!!"

"Con!........" Ông An giận đến run cả người. Trong thâm tâm của ông, Vệ Lương giống như một con yêu quái xấu xa không thể tha thứ, chính cô ta đem đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời của ông đi lầm đường lạc lối.

"Ba mẹ." Vẫn đứng ngoài cuộc bàng quan theo dõi từ nãy giờ bỗng An Ngưng đứng bật dậy đi đến bên cạnh cha mẹ mình:

"Lương Lương là một cô gái tốt, con tin rằng Mân Mân ở bên cạnh cô ấy thì sẽ không chịu chút oan ức nào!"

"Từ khi nào mà chỗ này đến phiên con nói chuyện chứ!!" Ông An đỏ mặt kích động:

"Bản thân con làm hại chúng ta mất mặt còn chưa đủ, còn muốn kéo theo em gái con cùng cãi lại hai ông bà già này nữa hay sao??!!!"

"Ha ha." An Ngưng mỉm cười chua chát.

"Việc con ly hôn khiến cha mẹ cảm thấy mất mặt sao? Ba luôn có thói quen điều khiển cuộc sống của hai đứa con, mặc kệ tụi có có thích những người đó hay không, mặc kệ tụi con có thích cuộc sống đó hay không, ba chưa bao giờ hỏi chúng con một tiếng nào. Trường hợp của con còn chưa đủ để ba mẹ thức tỉnh hay sao, không lẽ ba còn muốn em gái con cũng từng bước rập khuôn chịu khổ giống như con? Ba à, ba có bao giờ bình tĩnh mà chịu khó lắng nghe lời nói của hai đứa con hay không? Ba tức giận chỉ làm cho Mân Mân nó đau lòng hơn thôi!!"

Bà An nhìn khuôn mặt chăm chú của ba đứa nhỏ, khe khẽ thở dài một hơi. Ông An thì cúi đầu không nói lời nào, nhưng hai nắm tay của ông nổi đầy gân xanh cho thấy ông đang cực kì tức giận.

"Bác trai bác gái, xin hai người hay cho con thời gian để chứng minh con mới là người thích hợp nhất với giảng viên An!! Con biết cả hai chê con còn con nít, lời nói của con chẳng đáng tin, nhưng con sẽ cố gắng hết sức làm cho cả hai cùng nhìn thấy, con có năng lực làm giảng viên An hạnh phúc, cho chị ấy một gia đình đầm ấm, cho chị ấy một tương lai tốt đẹp!."

"Cố gắng, dù cô có cố gắng như thế nào thì cô cũng không thể thay đổi việc cô là một cô gái!! Tôi sẽ không để cho con gái của mình sống bên cạnh một cô gái cả đời, chúng ta không phải loại người dễ dãi, sẽ không thay đổi quyết định của chính mình, tôi khuyên cô nên bỏ đi cái suy nghĩ này đi!!"

Tại sao trên đời này lại có một ông già không chịu nói lý lẽ như vậy, quả thực muốn làm Vệ Lương tức điên lên được:

"Muốn mạng sống của con dễ thôi, nhưng muốn con hết hy vọng, không bao giờ có khả năng!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại tiếp tục lần thứ hai chín tiếng ~~

Boss xuất ngoại, vì thế ta có một đống thời gian để rãnh rỗi. Rống rống ~oo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.