Nhìn đôi mắt giống như ánh sáng có chứa khả nghi, khóe miệng co giật sắp thành tên ma túy bị bệnh thần kinh, Lê Bách Thuần thầm thở dài, bất đắc dĩ cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“Cậu có thể bật cười, không sao.” Uống một hớp rượu mạnh, hơi liếc nhìn vẻ mặt khổ sở của tên kia, Lê Bách Thuần không nhịn được nói.
Chu Gia Hào nghe ‘thánh chỉ’ tới, một giây kế tiếp lập tức thả ra riêng cười to, thiếu chút nữa đã cười đến lạc giọng
“Có phải cậu khoa trương quá hay không?” Lê Bách Thuần cảm thán lần nữa, không biết được chính mình sẽ bị cười bao lâu.
“Không phải… tôi thật đúng là bội phục cậu, lại dám chỉa ngũ trảo vào vết thương của mình? Phốc…” Chu Gia Hào cười không được yên, tựa như đồng tình lại tựa như thương hại vừa cười vừa nói.
Chớ hoài nghi, trên mặt Lê Bách Thuần quả thật có treo dấu năm bạt tay, cái này rất rõ là ấn ký ‘kỳ cảnh’ lưu lại, dám ‘sửa chữa’ thẳng mặt người này, thật đúng là cực kỳ bội phục.
Dọc theo đường không biết được bao nhiêu người chăm chú hành lễ với anh, thậm chí ngay cả hiện tại ngồi trong quán rượu mờ tối, cũng có hơn vài người quăng ánh mắt tò mò và quỷ dị về phía Bách Thuần, để cho anh ngồi tại chỗ cười đến thắt cả ruột lại rồi.
“Đã như vậy, có cái gì tốt mà không dám?” Lê Bách Thuần ngược lại không thấy cái này có gì quá mất mặt, dù sao anh nói chuyện cũng có điểm quá đáng, đã vậy còn vẽ linh tinh trên lịch tóm tắt công việc quan trọng của cô, hại Mỹ Tệp đang giận lại thở hổn hển, cho anh một cái tát….
Mặc dù bạt tay này nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng là cái anh thiếu Mỹ Tiệp mấy năm qua, so ra cái bạt tay này không đáng kể, Mỹ Tiệp chịu khổ nhiều hơn cái này không biết bao nhiêu lần, cho nên anh tuyệt đối không có xen vào.
“Nói thì nói thế không sai, nhưng cậu nói đây là vợ trước của cậu ra tay? Tôi nhớ trước kia cậu chưa từng đề cập tới, cậu đã từng kết hôn một lần.”
Anh nhớ anh luôn đi theo Bách Thuần, ở bên cạnh anh ta làm một thư ký nhỏ rồi thăng chức làm trợ lý, tình toán cũng đã hơn mấy năm rồi, nhưng cũng chưa từng nghe Bách Thuần nói qua chuyện này, vì vậy mới vừa rồi biết được Bách Thuần có một người vợ trước, là anh cảm thấy hết sức giật mình.
“Cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, làm sao phải đi nói khắp nơi?” Anh cũng không muốn đem chuyện riêng của mình phơi bày dưới ánh mặt trời.
“Nói thật, nếu như vợ trước của cậu thật sự là bởi vì chuyện có liên quan đến Từ Tĩnh Phương mà rời đi, cô ấy đúng thật là yêu thương và suy nghĩ cho cậu!” Một người phụ nữ có thể làm như vậy, không phải là người mà tất cả đàn ông điều mơ ước sao, thật hâm mộ Bách Thuần dễ dàng có được người như thế.
“Là cô quá đần mới có thể làm như vậy đó chứ?” Nói đến đây anh cũng có chút cảm thán, nếu như Mỹ Tiệp có thể cho anh thêm chút thời gian nữa, để cho anh chứng minh mình cũng có thể chăm sóc cho cuộc sống của cô, như vậy hiện tại bọn họ sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.
“Mặc dù tôi không biết vợ trước của cậu, nhưng tôi cảm thấy cái người này nói gì cũng không phúc hậu.” Chu Gia Hào lắc đầu một cái, không nhịn được nên nói vài câu tốt đẹp cho người vợ trước kia của anh. “Nếu không phải cô ấy rất yêu thương cậu, ai nguyện ý đem chồng mình tặng cho người khác? Cậu phải hiểu cô ấy làm được một loạt động tác như thế, nhưng mất một người chồng, thì chẳng có nửa điểm tốt đẹp đúng không?”
“Tớ hiểu rõ, nhưng có lẽ cô ấy nên thương lượng với tớ…”
“Thương lượng? Làm ơn, nếu cô ấy thật sự thương lượng với cậu, cậu đáp ứng mới là chuyện lạ đó!” Chu Gia Hào không khách khí chút nào cắt đứt lời nói của anh, anh cũng không tin có người đàn ông nào sẽ đồng ý yêu cầu như thế.
“…” Lông mày Lê Bách Thuần đánh lại như bánh quai chèo, phiền não nâng ly rượu lên hớp một ngụm.
Đương nhiên anh biết đạo lý này, nhưng… anh chính là tức giận Mỹ Tiệp năm đó tự suy nghĩ, nếu không quan hệ của bọn họ hiện tại làm thế nào cũng không phải là vầy, anh còn phải thấy cô và người đàn ông khác nói anh anh em em trong điện thoại, nghĩ đến đã buồn nôn muốn chết!
“Haiz! Cậu đừng chỉ uống… uống…!!! Rượu vào sẽ phá hư tất cả, khiến vợ trước của cậu bị người khác theo đuổi đó!” Chu Gia Hào thấy dáng vẻ không cần gấp gáp của anh, hoàng đế còn chưa vội thám giám đã vội, nhưng anh là vì muốn cho Bách Thuần lo lắng mà chết….
“Cô… tớ cũng không biết nên nói như thế nào.” Trời sáng là điện thoại cô ấy không ngừng reo, anh thật sự rất khó nói chuyện với cô, những năm gần đây bên người cô không có nửa tên đàn ông để cho cô động lòng.
Không ngờ hai người tách ra lâu như vậy, anh còn có thể bởi vì người đàn ông khác ước mơ có được cô mà sinh lòng không vui, đây nên xem là một loại dây dưa như thế nào?
Anh cho là mình đã sớm để xuống, trên thực tế anh căn bản chưa bao giờ buông.
“Cái gì mà nói thế nào? Cậu còn cảm giác đối với cô ấy hay không?” Đây là chuyện mà chỉ có một mình anh mới biết, anh làm sao có thể nói không biết? Chu Gia Hào trăm mối vẫn không có cách nào giải thích.
“Vậy có sự khác biệt sao?” Hiện tại anh chỉ cảm thấy trong lòng rối tung, phiền đến muốn đem ly thủy tinh trước mắt đập vào trong bụng.
“Dĩ nhiên rồi! Nếu như cậu còn cảm giác với cô ấy, chỉ bằng điểm này có thể ra sức theo đuổi lại cô ấy! Đạo lý đơn giản như vậy, làm sao cậu không hiểu thế?” Trời ơi, Bách Thuần nhìn như thông minh thế mà trở thành như vậy sao? Xem ra anh phải đánh giá lại sự thông minh của Bách Thuần mới được.