Quyến Luyến Vợ Trước Xinh Đẹp

Chương 6-1



Chuyện Tạ Mỹ Tiệp không đồng ý kết hôn, đối với Lê Bách Thuần mà nói là bị chấn động khá lớn.

Anh nghĩ rằng cô nguyện ý cùng anh lên giường, liền bày tỏ đã muốn tiếp nhận anh, vậy hai người bọn họ cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường ngọt ngào như trước kia, nhưng không nghĩ tới Mỹ Tiệp thế nhưng nói không kết hôn cùng anh, điều này khiến anh đau đầu không dứt.

“Đây có cái gì mà đau đầu? Mình lúc trước đã bảo cậu theo đuổi cô a! Để cho cô ấy cảm nhận được cậu thành tâm nhiệt tình a!” Chu Gia Hào vô lại ở một bên trả lời.

“Nhưng mà cái kia quá không thực tế đi...”

Lê Bách Thuần cảm thấy thứ tình yêu này bây giờ thật khó nắm lấy, huống chi, bất kể là nói lời ngon tiếng ngọt hay là đưa quà tặng, anh đều cảm thấy quá mức mơ hồ rồi.

“Nhưng mà phụ nữ chính là thích cái không thực tế này.” Chu Gia Hào đảo cặp mắt trắng dã, nói, rốt cuộc muốn anh (CGH) nói như thế nào, anh (LBT) mới minh bạch a? “Cậu không để cho cô ấy cảm giác được cậu còn yêu cô ấy, cô ấy làm sao đáp ứng đi với cậu lên thảm đỏ đây?”

Tạ Mỹ Tiệp cùng với những bà chủ gia đình thông thường là không giống nhau, cô có công việc cũng có năng lực nuôi sống chính mình, cũng không cần dựa vào Lê Bách Thuần tới chăm sóc, cho nên tình yêu trong lòng cô mới có thể tăng thêm trọng lượng, thành thứ không thể thay thế.

Mà hiện nay, ở trong lòng Bách Thuần, cô giống như một nữ vương cao cao tại thượng, như vậy nghĩ tới phương thức thuần phục cô tốt nhất, chính là theo sau lưng cô a....

Không, là theo tâm ý của cô, cho cô thứ cô muốn, như vậy cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

“..... Nhất định phải như vậy sao?” Lê Bách Thuần lộ ra vẻ mặt khó khăn.

“Nhất định phải như vậy a!” Chu Gia Hào không chút nghĩ ngợi lên tiếng.

“Vậy mình phải theo đuổi như thế nào, mới có thể làm cho cô cảm nhận được tâm ý của mình?”

Ai, suy nghĩ một chút thật đúng là bi ai ai! Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi còn không biết thế nào là theo đuổi một cô gái, cuộc sống đoạn thời gian trước thiệt quả thực là vô ích.

“Rất đơn giản a! Tặng quà, sau đó hẹn cô ăn một bữa cơm lãng mạn a! Tóm lại, khắp nơi cho cô vui mừng, cô ấy tự nhiên sẽ tiếp nhận cậu a”. Đây đối với người thay bạn gái như thay áo như Chu Gia Hào mà nói cũng không phải là chuyện khó, anh hào phóng truyền thụ phương pháp tán gái cho Lê Bách Thuần.

Tiếp nhận anh?

Những lời này nghe rất tốt, cũng làm cho cảm xúc căng thẳng của Lê Bách Thuần bình ổn lại chút.

“Vậy nếu như mình tặng quà cho cô ấy, còn mang cô đi ăn cơm, cô ấy sẽ đồng ý kết hôn với mình?” Anh bắt đầu suy tính mình không phải trước nên thông báo gia trưởng hai bên, sau đó chuẩn bị cho hôn lễ.

“Cậu trước hết cứ theo đuổi đi đã có được hay không? Nhìn chị dâu có phản ứng gì chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu a!” Chu Gia Hào nhìn bộ dáng hốt hoảng của anh, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, anh theo Lê Bách Thuần nhưng chưa từng thấy qua bộ dáng như con lừa này, xem ra Bách Thuần thật yêu chị dâu rất nhiều.

“Cậu không phải nói như thế là OK rồi sao, vì cái gì còn phải nghiên cứu lại?” Lê Bách Thuần mi tâm nhíu lại thành nếp nhăn, nghi ngờ hỏi.

“OK thì OK, nhưng cái này cũng không đại biểu cô ấy đồng ý cùng cậu kết hôn a!”

Cho xin đi, mỗi người phụ nữ tâm tính và kết quả mong muốn đều không giống nhau, anh ta cùng chị dâu lại không quen, nào biết cô ấy cần chính là loại nào.

Hơn nữa, lời hứa suông như thế anh ta chắc chắn sẽ không nói cho người bạn tri kỷ này, ngộ nhỡ chị dâu đến lúc đó không đồng ý Bách Thuần cầu hôn, vậy anh không phải là tự tìm phiền phức sao? Anh mới không có đần như vậy đâu!

“Vậy cậu còn nói mình tặng cô ấy đồ vậ này nọ, mời cô ăn cơm? Cậu là đang đùa mình sao?” Lê Bách Thuần không vui mà sưng mặt lên.

“...” Chu Gia Hào không biết nói gì.

Thì ra người đàn ông hãm sâu vào tình yêu thì hoàn toàn không có năng lực suy xét, ngay cả anh cho rằng thời gian qua một người thông minh cơ trí như Bách Thuần cũng có một ngày ngu ngốc như vậy, anh còn có thể nói cái gì đây?

Ôi, lực ảnh hưởng của tình yêu thực sự lớn đến khủng khiếp a!

Trong phòng ăn của nhà hàng năm sao lộng lẫy, ánh sáng xinh đẹp, không khí tốt, Tạ Mỹ Tiệp vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Lê Bách Thuần đưa một cái hộp nhỏ đến trước mặt cô.

“Hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì, làm gì mà tặng quà cho em?” Cô tò mò cầm lấy cái hộp xem xét, nhưng mà nhìn trái nhìn phải cũng không đoán ra được bên trong chứa cái gì đây.

“Không phải ngày đặc biệt gì thì không thể tặng quà cho em sao?”

Anh từ chối cho ý kiến mà khẽ cười nói.

Lời nói của Gia Hào ở trong đầu anh cuộn lên sóng to gió lớn, anh thận trọng suy tính hồi lâu, mặc dù không cách nào xác định được cảm giác được theo đuổi mà Mỹ Tiệp muốn, nhưng anh vẫn là quyết định ra tay thử nhìn một chút, anh muốn bản thân cô tinh tường nhìn đến tâm ý vãn hồi lại đoạn hôn nhân này.

Lòng cô dạt dào mong đợi mở ra cái hộp, nhìn thấy bên trong là một cái đồng hồ hiệu Piager Possession. “Oa, cái này cũng rất đắt đi!”

“Giá cả không là vấn đề, quan trọng nhất là em thích.” Anh đem đồng hồ lấy ra, đeo ở trên tay cô. “Cái đồng hồ này, ghi lại thời gian anh yêu em.”

Cái đồng hồ này ghi lại thời gian anh yêu cô?

Trời ạ! Lời nói buồn nôn như vậy hắn cũng nói ra miệng được?

Nhưng mà nghe vào tai cũng rất thoải mái, thật sự dùng rất tốt, làm cô rất cảm động, tim cũng ngọt ngào.

“Anh là từ đâu học được lời nói mờ ám đen tối như vậy a?” Xúc động vẫn xúc động, cô vẫn không nhịn được tò mò đặt câu hỏi.

Chẳng lẽ là các loại sách bách khoa toàn thư linh tinh về tình yêu?

Cô bây giờ rất khó tưởng tượng một người làm kinh doanh như anh, ngồi ở trước bàn đọc sách lật xem bách khoa toàn thư về tình yêu....Chỉ mới nghĩ đến hình ảnh kia đã cảm thấy vô cùng mắc cười.

“Em không thích nghe sao?”

Anh không khỏi cảm thấy thất bại, dù sao những lời này là anh tốn cả đêm mới nghĩ ra được những từ ngữ tuyệt diệu kia, mặc dù nói ra có phần không được tự nhiên, nhưng anh lại cảm thấy rất có sáng ý.

“Sẽ không a! Em chỉ là cảm thấy rất kinh ngạc anh sẽ nói như vậy....”

Ánh đèn chiếu rọi ở trên mặt cô, ánh sáng nhu hòa kia làm cho nụ cười lúm đồng tiền của cô càng lộ vẻ xinh đẹp hơn. “Đây là anh tự mình nghĩ, hay là người khác nói cho anh biết?”

“Đương nhiên là anh tự mình nghĩ.”

Còn là suy nghĩ rất lâu! Thiệt là! Khiến cho anh cảm thấy mình nhỏ bé như vậy.

“Ừ hừ.”

Cô khẽ ừ một tiếng, cảm thấy hài lòng mà vuốt ve trang sức mới mang trên cổ tay cô không lâu kia. “Tâm ý của anh em nhận được, cám ơn anh.”

Chẳng qua là một câu cám ơn thôi, lại làm cho tâm tình Lê Bách Thuần thật tốt.

Nhìn trên mặt cô nụ cười yếu ớt yên tĩnh, cô hẳn là vui vẻ chứ? Vậy đại kế hoạch hôn nhân của anh rất nhanh sẽ có thể thực hiện được đi....

“Bách Thuần? Trùng hợp như thế anh cũng ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.