Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 50: Chương 50




Trận tuyết đầu tiên của tháng hai đã rơi, tuyết lành báo năm may, tuy nhiên lại làm cô tôi và Đoàn Minh Phong trở nên bận rộn.

Tôi vừa xuống taxi, dưới chân toàn là vũng tuyết chưa tan, giẫm từng bước lên những vũng nước đọng vào nhà ông, hàng rào sắt bao quanh sân vườn bị bao phủ bởi tuyết trắng dày như bông, cô và Đoàn Minh Phong đang vùi đầu dời chậu hoa, cũng không biết tìm đâu ra được hai đôi ủng cũ, size không vừa nên đi lệch xệch như con vịt.
Sắp đến tết, bảo mẫu về quê rồi, ông bà nội lớn tuổi đi lại không tiện, chỉ còn lại hai mẹ con cực khổ dọn dẹp hoa cỏ vào trong nhà thôi.

Tôi thấy xích đu mới đã được treo lên rồi, lần này dùng loại dây xích, dưới ván ngồi còn lót thêm một tấm sắt được hàn liền với dây xích, màu sơn hồng nhạt, dưới trời tuyết mơ mông, tôi nghĩ có ngồi thêm mười người như tôi cũng không đứt được, rất hài lòng.
Hai mẹ con em vẫn chưa nhìn thấy tôi, tôi vào nhà đặt hành lý và máy tính xuống, chào hỏi ông bà nội xong là cởi áo khoác ra đi khuân vác, Tây An ấm áp, Nam Kinh lạnh ẩm, vừa cởi áo khoác ra ra ngoài đúng là lạnh tới mức run cầm cập.

Phòng khách nối liền tới ngưỡng cửa đá, làm hai cánh cửa kéo, bên ngoài sân vườn có một tấm gỗ dài làm bằng gỗ tổng hợp, ước chừng cao khoảng hai mét, bên trái đang treo mấy xâu thịt khô, vịt muối và lạp xưởng.

Bước ra ngoài, ngay ở phía dưới có một tổ yến, có điều mùa đông đều đã bay đi hết rồi, xuống bậc tam cấp là thảm cỏ.

Đoàn Minh Phong và cô tôi mỗi người dời một chậu hoa, cẩn thận đi trên con đường lát đá, vì tuyết rơi sợ đi bị trơn té nên cúi đầu xuống nhìn đường, tôi khe khẽ đi xuống bậc thềm, đợi khi em sắp đến trước mặt tôi để tiếp lấy chậu hoa, Đoàn Minh Phong bỗng thình lình bị tôi làm hết hồn, lùi ra phía sau, tay cũng buông lỏng.
Một tay tôi lôi lại châu hoa sắp bị vỡ tan tành, Đoàn Minh Phong đeo bao tay vải bông màu trắng ướt đẫm vì bị tuyết thấm vào, tay chân luống cuống nhìn tôi, tôi về sớm hơn dự định, em không biết.

Tôi cười với em, em há miệng ra nhưng lại không nói ra được, bèn lo lắng quay đầu nhìn cô tôi.
Tôi nói: "Em về phòng đi, anh dời cho."
Cô tôi khom mình phủi tuyết, thấy tôi là cười nở mày nở mặt trước, sau đó chắc là nhớ lại chuyện tôi đã "hốt" con bà nên lại nổi giận: "Con dọa nó làm gì! Chán sống hả, đổ mồ hôi còn bị dọa nữa thì cảm lạnh mất."
Đoàn Minh Phong thấy bà mắng tôi như vậy thì trái lại thở phào một tiếng, tươi cười hớn hở.

Tôi đặt chậu hoa lên bậc thêm, Đoàn Minh Phong vẫn còn đứng đó, em trù trừ đi về phía cô, liên tục ngoái đầu nhìn tôi.
Tôi nói: "Đoàn Minh Phong làm gì đấy? Mau vào nhà thay đồ."

Cô cũng xua xua tay: "Con vào trước đi."
Giờ Đoàn Minh Phong mới kéo lê đôi ủng chạy bước nhỏ lên bậc thềm, giống một con vịt chơi đạp nước.
Em cởi ủng ra phơi bên ngoài, chạy vù vào trong phòng thay đồ ra rồi lại chạy đến nhìn chúng tôi, cửa kéo chỉ mở một cái khe nhỏ, lộ ra gương mặt trắng trẻo của em, cô cũng đã quay về phòng, chỉ còn lại bốn năm chậu hoa hồng thôi, tôi xách một tay một châu lên, nói:
"Ngài đến đốc công ạ?"
Em gật đầu một cách nghiêm nghị đường hoàng.
Tôi nhanh chóng làm xong, đi vào trong kho tìm giấy dầu lót trong nhà, trải ra ngay ngắn, Đoàn Minh Phong đi theo tôi giống như một cái đuôi, tò mò nhìn tôi làm cái này làm cái nọ, thỉnh thoảng còn giúp một tay, giống như quay về lại với hồi còn nhỏ.
Bà trong nhà bếp gọi tôi: "Lam Lam...!đi mua bình nước tương."
"Dạ." Tôi cao giọng trả lời.
Tôi vừa rửa tay vừa hỏi Đoàn Minh Phong: "Em đi không?"
Em không phản ứng, cụp mắt nhìn vòi nước.

Lâu lắm rồi tôi không được gặp em, đúng là ngứa ngáy tim gan, cụng vai vào em: "Đi đi."
Chân mày Đoàn Minh Phong giật giật, đi lắc lư tới cửa đổi giày.
Tôi dắt em ra ngoài, vừa làm việc xong người rất nóng chẳng thấy lạnh mấy, cả đoạn đường Đoàn Minh Phong và tôi chơi cụng tới đẩy lui.

Mùa đông mặc đồ dày, đụng chạm cũng chẳng thấy đau, Đoàn Minh Phong chơi hăng say lên là chỉ biết cười hi hi không chịu nhìn đường, bất thình lình có một tiếng "tu tu..." chói tai đến từ phía sau.
Tôi vội vàng kéo em vào bên mình.
Đoàn Minh Phong cũng hết hồn, quay đầu nhìn, bên trong cửa kính chiếc xe kia là một người phụ nữ trung niên đang mặc một chiếc áo khoác đỏ, tôi vừa nhìn kỹ xem đó la ai, bà ta lại ấn còi một cách rất nóng nảy, Đoàn Minh Phong đanh mặt lại nhìn vị khách không mời mà đến này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.