Cô không ngờ rằng tình cảm mà Phó Duẫn Thừa dành cho cô lại sâu nặng như vậy.
Lâm Nhụy đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ có thể dùng sự trầm mặc thay thế.
Phó Duẫn Thừa thấy thế, đôi mắt đen rũ xuống.
Anh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão, em không cần cảm thấy áy náy đối với anh, yên tâm đi, anh không có việc gì.”
“Ân.”
Phó Duẫn Thừa miễn cưỡng cười vui không phải cô không nhìn ra, thậm chí là trái tim của cô cũng đau, vì tình trạng của Phó Duẫn Thừa mà lo lắng, cũng vì quan hệ như người lạ giữa hai người hiện giờ mà bi thương.
Nhưng, tất cả đã qua rồi.
Đã sớm kết thúc.
“Em đi đây, về sau anh đừng như vậy nữa, nhất định phải tự lo cho bản thân thật tốt.” Trên mặt cô hiện nụ cười nhàn nhạt.
Nói xong, cô xoay người, chuẩn bị đi ra cửa.
Một khắc xoay người kia, nước mắt từ trong hốc mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà chảy ra, dừng ở trên má, có chút lạnh lẽo.
Giờ phút này trái tim của cô rất đau.
Tạm biệt, Phó Duẫn Thừa…
Phó Duẫn Thừa đứng ở giữa phòng khách, nghe Lâm Nhụy nói xong sau đó nhìn bóng dáng xoay người quyết tuyệt của cô.
Trong nháy mắt, sự thống khổ như dời non lấp biển đánh úp lại phía anh.
Tuyệt vọng, khủng hoảng, khó chịu…
Anh có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu lần này Lâm Nhụy thật sự đi rồi, kiếp này, chỉ sợ hai người thật sự trở thành người lạ!
Việc này so với đi chết còn làm anh khó chịu hơn.
Trong lúc sấm sét giằng co ở giữa lửa và nước, anh nhanh chóng đưa ra một quyết định.
“Đừng đi…”
Anh tiến lên trước, từ sau lưng ôm lấy eo Lâm Nhụy, kéo toàn bộ thân thể nhỏ xinh vào trong lòng ngực.
Thân hình cao lớn nửa cong, anh chôn mặt chôn trên xương bả vai của cô.
Ngửi hương vị mái tóc quen thuộc của Lâm Nhụy, anh bi thương lẩm bẩm: “Đừng đi có được hay không…”
“Tiểu Nhụy, anh thật sự không thể mất em…Cầu xin em cho anh một cơ hội được không…”
Từng lời nói ra, thanh âm của anh có chút nghẹn ngào. Đàn ông cũng có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi xuống, kiếp này, từ lúc Phó Duẫn Thừa bắt đầu hiểu chuyện cho đến nay, anh chưa bao giờ rơi nước mắt.
Nhưng mà vì Lâm Nhụy trước mặt, từ ngày mất đi Lâm Nhụy cho tới bây giờ, sự chua xót đã khiến cả người anh giống như bị hỏng, cuối cùng không không chế được cảm xúc của mình, anh suýt chút nữa đã khóc ra.
Thân thể Lâm Nhụy hơi run, nhưng cũng chỉ là hơi run.
“Anh buông tay ra có được không?” Cô thanh tỉnh nói.
“Anh không buông!”
Phó Duẫn Thừa lúc này giống như một đứa trẻ vô lại, ôm eo cô sống chết không chịu buông.
“Anh biết, nếu anh buông tay, em liền bỏ đi. Anh không muốn em đi, Tiểu Nhụy…”
“Em biết những ngày qua anh sống như thế nào không? Mỗi ngày đều nghĩ về em, ngay cả lúc ngủ trong mơ cũng đều là em… Anh hận lúc trước tại sao lại làm tổn thương em, anh rất sợ sẽ mất đi em.”
Anh dùng giọng điệu bi ai mờ mịt nói: “Kiếp này, ngoại trừ em, anh đã không thể nào yêu một người con gái khác!”
“Anh….”
Lời nói cự tuyệt đến bên miệng lại không có cách nào nói ra được, thậm chí ngay cả biểu lộ vẻ mặt lạnh nhạt cũng không được.
Lâm Nhụy phảng phất nghe được nữ thần số mệnh thở dài một tiếng bên tai mình.
“Chấp nhận số mệnh đi.” Nữ thần số mệnh nói với cô.
Chấp nhận số mệnh đi, gặp được Phó Duẫn Thừa là kiếp nạn lớn nhất đời này của cô, kiếp nạn mà từ đầu đến cuối cô đều không thể trốn thoát được. Phó Duẫn Thừa đối với cô là tình yêu sâu nặng, từ trước đến nay trong lòng cô làm sao có thể chân chính quên được Phó Duẫn Thừa.
Người đàn ông này, đã sớm gắn chặt với vận mệnh của cô, không cắt đứt được, trốn cũng không thoát.
Không bằng chấp nhận đi.
Nghe theo trái tim của mình, tiếp nhận tất cả những việc này.
….
Lần này, Lâm Nhụy không hề kéo tay Phó Duẫn Thừa ra, mà là khoanh vòng tay của anh lại trên vòng eo của cô.
Bàn tay non mềm trắng nõn của cô, khéo léo lả lướt.
Đốt ngón tay thon dài thuộc về bàn tay đàn ông kia, to rộng hữu lực.
Hai đôi tay đan lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời.
“Tiểu Nhụy?”
Tuy rằng chỉ là một hành động nho nhỏ nhưng lại làm lòng của Phó Duẫn Thừa như nổi lửa vô hạn, anh mừng như điên nhưng lại không dám hy vọng xa vời.
Mắt đen kích động mà lập lòe, anh gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Lâm Nhụy, chờ đời câu trả lời từ cô.
Lâm Nhụy mỉm cười với anh.
Sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Cùng em đi gặp hai người họ đi.”
Hai người họ là ai, không cần nói cũng biết.
Phó Duẫn Thừa nghe được tiếng tim của anh đang đập, mãnh liệt đến không có biện pháp khống chế, đó là tiếng trái tim tĩnh mịch lại một lần nữa được sống lại mà phát ra tiếng đập vui sướng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, giọng điệu của Phó Duẫn Thừa trở nên kiên định.
“Được!”
Kiếp này, gặp được cô, đã là may mắn lớn nhất của anh.
Cuộc đời này, viên mãn!
- ----------------
Thật ra còn hai chương chưa đủ 500 nhưng tụi bù trừ + coi như cảm ơn mọi người ủng hộ nên up luôn ♥️.