Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 1: 1: Phục Vụ Đêm Cuối




Giao dịch với quỷ dữ là như thế nào? Chết? Hay là sống không bằng chết.

Chỉ sợ là ngay cả hai điều đó, có mong muốn cũng không được.

Với một ánh mắt cũng có thể khiến bạn tê liệt, như lời đường mật dụ dỗ, không cẩn thận sa bẫy lại chết ngay lập tức.
...
Trong căn phòng hạng sang, mọi thứ nơi đây đều rất mới, toát lên mùi tiền.
Khương Nhã chậm rãi mở mắt, đôi mắt như sao sáng lấp lánh cả bầu trời đêm nhưng lạnh buốt đến thấu xương.
Cô đối diện với nam nhân trước mặt mình, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn chứa toàn những tia chết chóc, chỉ hận là không thể gi3t chết cô ngay lập tức.
Bàn tay to lớn nhanh chóng áp lấy chiếc cổ cao trắng ngần, chỉ vỏn vẹn một bàn tay đã hoàn toàn nắm trọn được chiếc cổ nhỏ nhắn của cô.
Lực càng lúc càng mạnh, trong đôi con ngươi đen mù mịt u ám của hắn ánh lên những cái nhìn cao ngạo, và hơn thế nữa là khinh bỉ.
Hắn cất giọng nói tựa thanh âm đ ến từ địa ngục, lạnh lẽo tột độ.

“Lợi dụng tôi? Cái mạng của cô có lẽ không cần nữa rồi.”
Cổ bị bóp chặt, sắc mặt cô dần nhăn lại, muốn nói nhưng lại không thể, cuối cùng nở nụ cười châm biếm, cười một cách đứt đoạn mà khó khăn.
Nam nhân trước mặt nhìn gương mặt của cô dần tím tái, một điều gì đó khiến hắn buông tay.
Khương Nhã vừa được buông, phổi nhanh chóng tiếp nhận từng đợt khí, cô há miệng ra mà thở.
Nương theo chút ánh trăng mờ mịt bên ngoài khung cửa, sắc mặt cô dần hồng hào trở lại, cô nhếch môi kiều diễm, nét đẹp diễm lệ quyến rũ đến mê người.
“Ôn thiếu à, sao ngài lại nói là tôi lợi dụng ngài được? Ngài sử dụng thân thể tôi, tôi lại mượn tay ngài, như thế là cả hai đều có lợi.”
Làm sao nam nhân này lại có thể nói là cô lợi dụng hắn được.

Chẳng qua chỉ là mượn tay hắn thôi.
Cô nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng không ngừng khích bác nam nhân trước mặt.
Chết, cô đã từng nghĩ đến.
Nếu hắn có giết cô, đừng nói đến đi tù, đám cảnh sát ngay cả việc đụng cũng phải nể hắn đến mấy phần.

Ngay khi tiếp xúc với hắn, con đường của cô đã do một tay hắn nắm rồi.
Giữa cả hai chẳng qua chỉ là sự tiếp xúc về thân thể.

Hắn càng hài lòng về cô bao nhiêu, cô càng được đà mà lấn tới bấy nhiêu.
Khi sự việc đã chín mùi, mọi thứ sẽ kết thúc!
Bốn năm rồi, cô đợi ngày này rất lâu.
Nam nhân trước mặt cô, kẻ cầm quyền tài phiệt của Ôn thị, tính khí tàn bạo, cao ngạo và quyết đoán.
Không ai là biết được gia tài của hắn là bao nhiêu, chỉ biết rằng, nếu phải quy lên một con số nhất định thì chắc hẳn phải dùng tới đơn vị thiên văn.

Bên cạnh đó còn nhúng tay vào giới hắc đạo buôn bán vũ khí, mối quan hệ với long đầu lão đại Chử Dịch, người đứng đầu giới hắc đạo rất được.
Đối với hắn, phụ nữ chẳng qua chỉ là món đồ chơi, xài xong thì vứt.
Thế nhưng cô cũng thật có phúc, được hắn để ý, lại còn làm đồ chơi lăn giường cùng hẳn bốn năm.
Từng khớp ngón tay mỏng manh của cô đưa về phía gương mặt hắn, bàn tay nhanh chóng bị hắn nắm lấy, cả hai đều không có lấy một hơi ấm, lạnh lẽo.

Hắn bóp chặt lấy tay cô.
“Nếu đã là giao dịch, vậy thì làm tốt bổn phận của cô đêm nay.

Sau đó, cút khỏi tầm mắt của tôi.”
Có nghe lầm không? Hắn ta vậy mà lại tha cho cô đấy.
Một tay hắn gẩy quai áo của cô, lộ ra khớp xương quai xanh trắng sứ đẹp đến tinh xảo.
Đôi môi cúi xuống mà gặm lấy, là cắn xé, ngấu nghiến, trong miệng hắn tràn đầy hương vị ngọt ngào của cô.
Bàn tay thô ráp len vào làn váy mỏng manh, ngay khi chạm vào làn da ấm áp mà mịn màng, tròng mắt nam nhân dần trở nên mù mịt hẳn.
Không thể không thừa nhận, cơ thể của cô luôn không ngừng quyến rũ hắn đến điên dại.
Động tác lần này không hề nhẹ nhàng, thô bạo xâm chiếm, đoạt lấy từng hơi thở trên người cô, như muốn trừng phạt, như muốn đem cô khắc sâu vào trong tủy.

Đối với một kẻ như hắn, trước giờ chưa từng có bất kì ai lợi dụng hay là nói đến việc mở miệng thực hiện giao dịch với hắn.

Vậy mà bản thân lại bị nữ nhân này dắt mũi.
Sâu trong thâm tâm, nam nhân hơi cười khẩy bản thân một tiếng, hắn thật sự quá mất đề phòng.
Nhìn gương mặt nữ nhân dưới thân mình đẹp kiều diễm đến lạ, vừa muốn gi3t chết cô, vừa muốn dạy dỗ để cho cô biết được bài học thích đáng.
Chỉ trong một khắc khi tiến vào, ấm áp đan xen, cả hai như hòa làm một, cùng rơi vào trầm luân, rơi vào cái bẫy mà cả hai đều không ngờ tới.
Ngoài trời, từng đợt tuyết một dày đặc.
Hôm nay là đêm cuối cùng của mùa đông.
Chỉ ngày mai thôi, sự sống mới sẽ bắt đầu, một năm mới lại bắt đầu.
Một bông tuyết bám lên khung cửa sổ.
Tinh khiết, đẹp đến lạ, xuyên qua ánh trăng vàng nhạt, phảng phất lên tấm kính hai thân thể đẹp như tranh vẽ nhưng lại có chút mờ ảo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.