Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 34: 34: Kiểm Tra Lại Camera




Trong lúc vẫn còn tập trung vào đám nhân viên, Khương Nhã đã phóng tầm mắt mình tới chỗ Châu Đình Yên phía xa, vừa bắt gặp ánh mắt của Khương Nhã cô ta liền né tránh, vờ ngồi xuống ghế mà uống nước.
Té từ độ cao đó sao Khương Nhã lại không bị thương? Hơn nữa vẫn còn đứng dậy mà diễn tốt như vậy được.

Ngoài mặt thì vờ bĩnh tĩnh, sâu trong thâm tâm Châu Đình Yên đã tức cay tức đắng từ bao giờ.
Đến lúc này thì Khương Nhã đã biết rõ ai làm, đúng vậy, Châu Đình Yên cô ta tham gia vào bộ phim này vốn là vì muốn đẩy cô ra khỏi Ôn Thiệu Phong cơ mà.
Ánh mắt Khương Nhã âm trầm hẳn, khóe mắt lộ ra một tia đáng sợ.

Bàn tay cầm lên sợi dây thừng cùng các vật dụng mà lạnh lùng giải thích.
“Vết của sợi dây thừng này cắt liền mạch, rõ ràng.

Đây chắc chắn là có người cố tình cắt nó đi!”
Theo lời của Khương Nhã, mọi người nhìn lại một lần nữa, sợi dây thừng này rõ ràng là rất mới, làm sao có việc vô tình bị đứt được, trừ khi có người hãm hại thật.
“Kiểm tra lại camera.”
Một câu nói của Khương Nhã khiến đoàn làm phim hơi ngẩn ra.
Thế nhưng Châu Đình Yên lại không quá lo lắng, cô ta thừa biết trước khi làm thì nơi đây không hề có camera.


Bản thân ung dung ngồi, đôi chân vừa vắt vẻo trên ghế, vừa thoải mái nhâm nhi ly nước ngọt.
Một người trong đoàn thấy vậy thì hơi ho khan một tiếng mà trả lời.
“Thưa cô Khương, nơi đây…”
Vốn sẽ định nói là không có camera nhưng Khương Nhã lại ngay lập tức lớn giọng, giọng nói mạnh mẽ áp bức lấy những người xung quanh.
“Tôi nói là kiểm tra lại camera!”
Châu Đình Yên nghe giọng nói có phần đanh thép thì cũng chột dạ vội đặt ly nước xuống.

cuối cùng không nhịn được mà lại gần chỗ mọi người mà cất giọng.
“Tôi nói này, nơi đây không hề có camera.”
Khương Nhã kéo cao khóe môi đi lại gần, hào khí trên người nhất thời khiến Châu Đình Yên hơi sợ hãi mà lùi nhẹ ra sau một bước.
“Ai bảo không có camera? Tôi nói có là có đấy.”
Nói đoạn Khương Nhã quay sang nhìn một nhân viên đang đứng, lớn tiếng nói khẳng định.
“Mau lấy.”
Đạo diễn lúc này đứng bên cạnh dường như hiểu chuyện, thứ không có, chẳng phải chỉ cần làm cho nó có là xong thôi.

Kẻ nào làm ắt hẳn trong lòng sẽ có quỷ.
Thấy nhân viên còn chần chừ, đạo diễn cũng lên tiếng.
“Mau đi lấy camera ra đây, tôi quên nói là còn camera ẩn nữa.”
Châu Đình Yên nghe vậy trợn tròn mắt, nhất thời kinh ngạc.

Theo như cô ta kiểm tra thì làm gì có camera cơ chứ? Thế nhưng lời nói khẳng định này lại đến từ đạo diễn, làm sao có thể là sai được.
Bàn tay bấu chặt vào nhau, trong lòng bàn tay cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Châu Đình Yên lúc này vô cùng hoảng sợ liền cất giọng.
“Kẻ nào làm thì mau đứng ra nhận đi, tại sao lại hãm hại Khương Nhã như thế chứ?”
Ai mà biết khi lôi ra camera, còn phát hiện ra điều gì nữa cơ chứ.

Tốt nhất vẫn nên giấu nó đi.

Khi nói câu nói đó, ánh mắt đã nhìn về phía của nữ quản lý đứng từ xa.

Mắt Châu Đình Yên đảo nhẹ một cái liền biến thành ánh nhìn uy hiếp.

Nữ quản lý trông thấy vậy liền tự hiểu ý, trong lòng không ngừng mắng thầm, nhưng nữ quản lý nào có làm gì được Châu Đình Yên, hiện chỉ có thể làm theo lời của cô ta.
“Là tôi làm.”
Nghe tiếng nói, mọi người theo hướng mà quay đầu nhìn.
“Đây chẳng phải là quản lý của chị Châu sao?” Một vài người nghi hoặc lên tiếng.
Châu Đình Yên cũng vờ làm ra vẻ ngạc nhiên, bồi thêm mấy câu để diễn cùng.
“Chị Hạnh, sao lại là chị? Chắc không phải là nhận nhầm rồi đấy.”
Vừa nói Châu Đình Yên vừa tiến lại gần phía nữ quản lý, vờ sụt sùi.
“Chị mau nói đi, làm việc cho chị rất lâu rồi, em không tin chị làm ra điều đó đâu!”
Nữ quản lý sớm đã quá quen với những màn này, cũng tự biết mà diễn cùng.
“Chị đang bất bình giúp em, Khương Nhã chẳng qua chỉ là một nhân viên mới, làm gì mà có khả năng đóng vai nữ chính của bộ phim này cơ chứ.

Hơn nữa trước đó cũng đã đề cử là em diễn, dựa vào đâu mà bây giờ lại chuyển người?”
Theo một ý nghĩa khác, Khương Nhã đã sử dụng quy tắc để đi lên.
Đám người nghe xong hơi cau mày, ý tứ này sao họ có thể không nhận ra?
Lời quản lý Hạnh vừa xong, Châu Đình Yên đã vội quay mặt lại nhìn Khương Nhã.
“Cô Khương, việc này cũng là do người của tôi sai.


Là lỗi cả chị ấy, nhưng mà chị ấy cũng là vì muốn tốt cho tôi.

Hy vọng cô đại nhân đại lượng có thể bỏ qua việc lần này.

Chắc chắn lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Vừa nói, Châu Đình Yên vừa vờ đưa tay che chắn nữ quản lý, đám nhân viên bên cạnh trông như vậy trong phút chốc mũi nhọn lại hướng ngược về phía Khương Nhã.
Một vài người trong đoàn vừa định lên tiếng thì An Ngọc đã vội chặn lời, bực tức thay Khương Nhã dậm chân mà đòi lại công đạo.
“Chẳng lẽ chỉ vì điều đó mà lại hãm hại chị Nhã như vậy? Hiện giờ chị ấy không sao, nhưng nếu không may chị ấy mà bị ảnh hưởng nặng nề các người có bồi thường nổi không?”
Lời của An Ngọc vừa dứt, đạo diễn người đứng xem xét nãy giờ cũng phải suy nghĩ lại.

Khương Nhã vốn chỉ là một diễn viên mà được hẳn cả vai diễn như thế này, chắc chắn là có quan hệ với người đã đầu tư vào bộ phim.
Thế nhưng khi nhận dự án bộ phim này, người đưa bảng hồ sơ là đích thân trợ lý thân cận của người đứng đầu giải trí Tinh Nghê.

Nếu so đi so lại, người hiện tại ông ta không thể đắc tội là Khương Nhã mới đúng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.