Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 73: 73: Hôn Mê




Vừa về đến nơi, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được chút tin tức từ chỗ Ôn Thiệu Phong, những hành động điên rồ được kể lại cũng không khỏi khiến Ngạo Trần Bách cau mày.
Khương Nhã bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại, vốn định sau khi khỏi sẽ để Khương Nhã rời đi, chỉ là không ngờ Ôn Thiệu Phong yêu đến phát rồ như vậy.
Đó cũng chính là lý do mà ban đầu Ngạo Trần Bách đã nói người như Ôn Thiệu Phong không thể vướng vào những điều đó được, chỉ thêm khiến một người thay đổi bản tính, bởi Ngạo Trần Bách đã từng trải qua, sao có thể không biết.
Nhưng đến cuối vẫn là không thể tránh khỏi!
Ngạo Trần Bách gọi đến cho Ôn Thiệu Phong.
Ôn Thiệu Phong lúc này vẫn nhìn cái xác nằm trên giường bị cháy đen, trong lòng không khỏi cầu mong người đó không phải là Khương Nhã.
Điện thoại vang lên, trông thấy những chữ quen thuộc liền bắt máy.
Ngạo Trần Bách vào thẳng vấn đề, không đôi co, bởi biết hiện tại tâm trạng Ôn Thiệu Phong ảnh hưởng rất lớn.
“Khương Nhã đang ở chỗ tôi.”
Bàn tay Ôn Thiệu Phong siết chặt màn hình điện thoại, gương mặt biến chuyển liên tục, hiển nhiên cảm thấy lời nói có chút kì lạ.
Nhận thấy người bên kia không phản ứng, Ngạo Trần Bách liền gửi thẳng ảnh đến.

Khoảng khắc nhìn thấy bức ảnh, Ôn Thiệu Phong đã không thể suy nghĩ gì nữa, thay hẳn một bộ đồ khác mà nhanh chóng bước đến nơi.
Cảm xúc bây giờ rất hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng gặp cô, nhưng nghĩ đến vết thương qua bức ảnh Ngạo Trần Bách gửi đến, không khỏi quặn thắt lại.

Tại sao Khương Nhã lại bị thương nặng như thế, tại sao ngay cả anh cũng không biết.
Đến nơi, Ôn Thiệu Phong bộ dạng gấp gáp mà bước vào, trên đường bao nhiêu kẻ phải cúi đầu chào, một cái để mắt anh cũng không đặt vào.
Ngước nhìn Khương Nhã gương mặt nhợt nhạt thấy rõ, bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào gò má trắng bệch của cô, không dám chạm mạnh, hiện giờ chỉ cảm giác rằng người con gái tựa như món đồ quý hiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đi.
Ôn Thiệu Phong vòng tay qua đầu, cẩn thận nhấc cô lên ôm chặt vào người, Khương Nhã chỉ hơi nhíu mày không chuyển động, gương mặt có vẻ biểu lộ sự khó chịu, Ôn Thiệu Phong cẩn trọng đưa tay vuốt đến khi dãn ra.

Chỉnh lại cho cẩn thận, ôn nhu từng chút một cho cô dựa vào người mình một cách thoải mái nhất có thể.
Ngạo Trần Bách vẫn đứng ở ngoài, Ôn Thiệu Phong hiện tại muôn vàn câu hỏi, nhưng đến cuối chỉ hỏi đúng một câu.
“Tại sao người lại ở chỗ cậu?”
Ngạo Trần Bách dựa tường nhìn Ôn Thiệu Phong chăm chú, môi hơi nhếch.
“Là tôi cứu vớt cô ấy.

Lần sau có việc gì cậu phải giúp tôi lại.”
Người ở chỗ Ngạo Trần Bách, dù có vì bất cứ mục đích gì Ôn Thiệu Phong cũng biết, hắn sẽ không chạm vào người của anh.

Nghĩ đến đây liền không đề cập đến vấn đề này nữa, nhanh chóng xoay người mà rời khỏi.


Câu cảm ơn cũng nhàn nhạt nói ra.
Trở lại biệt thự, Ôn Thiệu Phong lúc này mới có thể xem xét cẩn trọng lại các vết thương trên người, một vết lõm sâu bên cánh tay phải, một vết nữa ở mu bàn tay, hơn nữa vật dụng tấn công còn là súng!
Từ khi nào mà Ôn Thiệu Phong lại cảm thấy bản thân vô dụng, tự trách.

Người con gái trước mặt, anh chưa bao giờ nắm bắt được.

Chính vì thế mà lúc nào cũng có thể để vụt mất cô.
Nhưng cho dù thân phận hiện tại Khương Nhã có là gì, chắc chắn Ôn Thiệu Phong phải dùng mọi cách giữ cô bên cạnh.
Giờ đây, gò má Khương Nhã lớp mồ hôi vẫn tuôn ra từng chút một, gương mặt có chút ảo não, làn da trắng bệch, trông bộ dạng này tâm trạng Ôn Thiệu Phong cũng theo đó lên xuống.
Vết thương trên người cô rất nhiều, Ôn Thiệu Phong không ngừng tự trách bản thân đã không thể bảo vệ cô, thậm chí tin tức về cô còn biết sau cả Ngạo Trần Bách.
Gọi tìm đến một người bác sĩ khám tổng quát, kết quả tổn thương ảnh hưởng lại khiến anh trở nên trầm mặc rất lâu, hàng lông mày nhíu chặt.
“Cơ thể chịu sức ép rất lớn với việc nhảy từ một độ cao lớn xuống, các cơ quan cũng theo đó ảnh hưởng nặng nề.

Hơn nữa phần tiếp xúc có lẽ là phần đầu, vì vậy não bộ cũng bị ảnh hưởng.


Có thể, cô ấy sẽ phải rơi vào trạng thái hôn mê rất lâu.”
“Vẫn có khả năng tỉnh lại?” Ôn Thiệu Phong giọng lúc này đã khàn đặc, chứa đựng hết thảy sự mong chờ, cả sự lo lắng.
Bác sĩ nhẹ gật đầu: “Có thể một tuần, một tháng, một năm, cũng có thể là… cả đời.”
Ánh mắt Ôn Thiệu Phong sa sầm, quay sang nhìn người con gái vẫn đang nằm trên giường, cô vẫn ngủ, trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.
Căn phòng đóng lại, Ôn Thiệu Phong nhẹ áp gương mặt mình lên cô, chạm vào cảm nhận làn da mềm mịn có chút nóng hổi, đã từ đêm đó đến nay anh vẫn chưa chạm lại vào người cô.
Cảm giác nhịn bao lâu tuôn thành từng đợt xúc cảm, cẩn thận chăm chút lại các vết thương, lau lại cả người của Khương Nhã một cách tỉ mỉ.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Thiệu Phong lúc nào cũng luôn chăm sóc Khương Nhã, chu đáo từng chút, hoàn thành công việc cũng trở về mà ở bên cạnh Khương Nhã.

Mong đợi một ngày cô sẽ tỉnh lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.