“Tớ ngồi ở đây được không?” Bạch Lạc đặt cặp sách lên mặt bàn, “Bạn học, cậu sẽ không thấy phiền đâu nhỉ?!” Cô chớp chớp mắt, tỏ vẻ dễ thương.
Nhưng dù Bạch Lạc có đôi mắt hoa đào quyến rũ, hay khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, mỗi lần chớp mắt giống như có ngàn vạn đoá hoa đào bay xuống, khiến con người ta si mê, thần hồn điên đảo… thì nam sinh kia cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Bạch Lạc thầm nghĩ… con mọt sách này không hề dễ chơi!
Mọi người đều biết Lâm Khải Chi là học thần. Thành tích chưa bao giờ tụt khỏi ngôi vương, cũng vì lý do này mà Bạch Lạc mới ngồi bên cạnh cậu.
Nhưng đừng vội hiểu lầm, Bạch đại tiểu thư trăm triệu lần không phải vì muốn cải tạo thành tích hay muốn hưởng sái ánh hào quang của học thần. Nguyên tắc sống mà cô luôn theo đuổi chính là “Học cũng chết, không học cũng chết, vậy thôi không cần học”.
Thế cô tiếp cận Lâm Khải Chi để làm gì… Bạch Lạc liếc mắt nhìn nam sinh đeo kính gọng vàng ngồi cách đó không xa, chỉ thấy Triệu Nhiễm Tắc nở nụ cười, vẻ mặt khiêu khích nhìn lại cô.
“Bạn học, bài này làm như thế nào?” Bạch Lạc tuỳ tiện chỉ vào một bài tập để hỏi Lâm Khải Chi.
Sở trường của Bạch Lạc là diễn trò, cô chỉ cần liếc mắt nhìn là vô số nam sinh hận không thể đi theo làm tuỳ tùng của cô. Ngay cả khi Bạch Lạc không phân biệt được đâu là số học, đâu là lượng giác thì vẫn có nam sinh kiên nhẫn giải thích từ định nghĩa đến công thức cho cô, mặc dù nghe xong cô vẫn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Có lẽ sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao học thần và học tra lại được phân vào cùng một lớp. Chuyện này lại phải cảm ơn trung học Nhất Trung quản lý học sinh không dựa trên nguyên tắc phân chia thành tích cao thấp. Nói cách khác không quan trọng bạn dùng thủ đoạn nào để vào trường, chỉ cần bạn là học sinh của Nhất Trung thì sẽ được hưởng đãi ngộ bình đẳng.
Cho dù thành tích của Bạch Lạc có nát bét, hoặc có khả năng chẳng lên nổi lớp thì cô vẫn được học ở trường công lập tốt nhất trong thành phố. Hơn nữa cô cũng phải cảm ơn ba của mình, ba cô có một người bạn thân, có thể nói bác ấy là người nhìn cô lớn lên, trùng hợp lại là hiệu trưởng của trường trung học Nhất Trung, vì vậy cô mới dễ dàng được nhét vào trường nhờ mối quan hệ của bố.
Bạch Lạc vẫn luôn tin tưởng vào mị lực của bản thân.
Ai ngờ Lâm Khải Chi lại chẳng giống ai, cậu ta đã không thèm nhìn thì thôi, lại còn lạnh lùng đẩy quyển vở bài tập của cô ra chỗ khác, giống như đẩy một đống rác.
Bạch Lạc là ai cơ chứ??? Cô là hoa khôi giảng đường, đi đến đâu cũng có nam sinh chủ động quỳ gối nâng váy, số lượng lúc nào cũng vượt quá mười đầu ngón tay.
Quả nhiên không hổ danh là hoa khôi, dù tức giận vẫn xinh đẹp rạng ngời!
Rất nhanh có nam sinh chạy tới nịnh nọt: “Bạch Lạc, cậu làm sao vậy? Có phải Lâm Khải Chi bắt nạt cậu không?”
Bạch Lạc không để ý tới nam sinh kia, cô oán giận mắng: “Đồ đáng ghét! Đồ mọt sách!”
Nhắc đến Lâm Khải Chi thì thật sự không hề oan uổng khi đặt biệt danh con mọt sách cho cậu. Mới đầu ban quản lý Nhất Trung đều thống nhất mặc đồng phục suốt cả tuần, chuyện này khiến cho vô số người không ngừng kêu than oán thán, kết quả dẫn đến tập thể học sinh trong trường cùng nhau phản kháng lại quy định này.
Cuối cùng nhà trường đành phải nhượng bộ, cho phép học sinh mặc quần áo tự do vào ngày thứ sáu.
Cho nên cứ đến thứ sáu hàng tuần, nữ sinh sẽ trang điểm trưng diện loè loẹt, ngay đến nam sinh cũng vuốt keo chải chuốt điệu đà, để người trong lòng có thể chú ý đến mình.
Nhưng riêng bạn cùng bàn mới của Bạch Lạc vẫn mặc quần áo đồng phục đúng quy củ, sơ vin gọn gàng, dáng vẻ chuẩn học sinh ngoan.
Cặp kính gọng đen trên khuôn mặt cậu ta khiến vẻ đẹp trai kia hoàn toàn bị che mất.
Một lần bị nhục, vậy thì Bạch Lạc sẽ phục thù lần hai!
Bạch Lạc trừng mắt lườm Lâm Khải Chi, cô thầm nghĩ “Nữ theo đuổi nam cách tầng lụa mỏng”, cô muốn xem lớp lụa này có thể dày đến mức nào!!!