Lời đồn đại nói Bạch Lạc một tuần đổi bạn trai ba lần, mà tập thể bạn trai cũ của Bạch Lạc đều thuộc dạng trắng trẻo thư sinh, chân dài vai hẹp.
Bạch Lạc không để bụng đến mấy lời nói làm bại hoại thanh danh của cô, dù sao đây cũng là sự thật.
Bạn trai sao? Cũng chỉ là người lên phố xách đồ, sau khi ăn xong thì nắm tay dạo phố mà thôi. Còn muốn làm những chuyện xa hơn, Bạch Lạc chỉ có thể lắc đầu!
Đối với những ánh mắt dâm dục chỉ nhìn xoáy vào người mình, Bạch Lạc thật sự không muốn tiếp tục chơi. Không phải cô muốn giữ gìn cái gọi là trinh tiết, đơn giản chỉ cảm thấy không thú vị.
Sau khi gặp được Lâm Khải Chi, cơ thể cô dường như không còn nghe theo sự điều khiển của chính mình.
Rất nhiều lần cô mơ thấy Lâm Khải Chi, mơ thấy hai chân mình quấn quanh eo cậu, đôi môi cậu nóng vội cắn nuốt cánh môi cô, bàn tay nóng rực vuốt ve trên cơ thể khiến cô có cảm giác mình đang bị từng trận sóng đánh táp vào bờ, đến nỗi cả người cô mềm oặt không thể nhúc nhích. Cô còn mơ thấy cô bé của mình ôm lấy cậu, hai chân gác ở bờ vai vững chắc, thân thể vô lực đung đưa theo nhịp.
Lần đầu tiên Bạch Lạc bị khoái cảm chinh phục.
Khi đó cô ý thức được chuyện này đã sớm không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Thật ra lúc này cô sao có thể không hoảng hốt cho được? Nếu sờ bàn tay cô, chắc chắn sẽ thấy tay cô ướt sũng vì mồ hôi.
Bạch Lạc là người tính toán chi li, cô làm sao trơ mắt nhìn chỉ có chính mình trầm luân, còn đương sự thì ung dung trơ mắt nhìn cô làm việc xấu?!
Cô rất không cam lòng!
Chính vì thế Bạch Lạc chọn một ăn cả ngã về không. May mắn đối phương không thể thoát khỏi ma lực này, cuối cùng Lâm Khải Chi cũng hàng phục dưới váy cô.
Bàn tay trước ngực cô không hề an phận. Mới đầu chỉ là thử vuốt ve giống như lần đầu tiên đụng vào bảo bối quý giá, bàn tay ấy vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi sờ nắn, khiến toàn thân Bạch Lạc nổi da gà.
Cô rất thích cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng như này.
Dần dần loại lực đạo mềm nhẹ này không còn phù hợp với nhu cầu của nam sinh.
Lâm Khải Chi bắt đầu dùng lực.
Dù bàn tay của nam sinh từ bé đến lớn không phải dính nước nhưng vẫn không thể nào sánh được với da thịt tinh tế, non mềm của nữ sinh.
Khớp xương rõ ràng, bàn tay to rộng hơi ráp ôm trọn lấy bầu ngực đẫy đà, khiến bụng nhỏ của Bạch Lạc bắt đầu nóng lên.
Dường như vẫn còn chưa đủ, bàn tay kia còn xoa nắn, vân vê viên anh đào kiều nộn, sau đó không ngừng ức hiếp chà đạp nó, Bạch Lạc sợ tới mức suýt chút nữa thì kêu ra tiếng
Đầu óc Lâm Khải Chi hoàn toàn trống rỗng. Cậu không dám tưởng tượng mình phải làm gì nếu bị người khác phát hiện.
Giống như bố của cậu, bắt đầu từ khi còn nhỏ, mỗi bước đi của cậu đều phải tuyệt đối chính xác. So với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu trưởng thành sớm hơn, không còn vẻ ngây thơ chất phác nên có.
Sự giáo dục của gia đình khiến cậu có thói quen so được và mất, lợi và hại, thắng và bại từ khi còn bé.
Nhưng hiện tại Lâm Khải Chi không thể làm được điều đó. Cậu vuốt ve bầu ngực như xoa nắn cục bột, vì sợ động tác của mình quá lớn, cậu chỉ có thể dùng một tay vừa nắm vừa cọ xát hai đầu v*.
Nữ sinh gục đầu lên mặt bàn, hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt mê li ngập nước, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt mị hoặc giống như âm thầm lên án Lâm Khải Chi.
Tuy nhiên Lâm Khải Chi lại nguyện ý cho rằng đây là một loại khen ngợi dành cho cậu.
Lâm Khải Chi yên lặng cong cong khoé miệng.
Nữ sinh kẹp chặt hai chân chính mình, bụng nhỏ căng chặt khiến cô có thể cảm giác được cô bé bên dưới đã sớm ướt át.
Chuông tan học vang lên không đúng lúc, hai người nhanh chóng thu lại động tác của mình.