Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 3-3



"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Cô vừa nhìn thấy Hạ Vũ Hi, lập tức khom lưng cúi người chào anh, luôn miệng nói xin lỗi.

"Cô đã tới rồi." Hạ Vũ Hi không để bụng, hơn nữa lộ ra một nụ cười cực nhạt, xem ra trong lòng Hàn Dĩ Chân, cảm thấy rất ấm áp.

"Tại sao anh lại cau mày?" Cô tò mò hỏi Hạ Vũ Hi, rồi anh nhún vai.

"Không có gì, chỉ là cái bàn chưa lau sạch." Đáp án của anh thiếu chút nữa khiến Hàn Dĩ Chân ngã xuống ngay tại chỗ.

"Anh thật sự rất thích sạch sẽ." Hàn Dĩ Chân cười lên, anh thật sự là người đàn ông thích sạch sẽ nhất đời này cô gặp qua, từ đầu đến cuối đều thích sạch sẽ.

"Cho nên tôi mới hi vọng cô có thể tới làm việc cho tôi, cô là người xứng với chức thư ký nhất tôi từng gặp qua hiện nay." Đây là ca ngợi, cũng là sự thật. Hàn Dĩ Chân thật sự có trách nhiệm người người đều biết, nhưng những lời này từ trong miệng Hạ Vũ Hi nói ra ngoài cũng không dễ, tiêu chuẩn của anh vô cùng cao.

"Cám ơn." Trừ lần đó ra, Hàn Dĩ Chân không biết còn có thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là cảm ơn sự nâng đỡ của anh.

Hạ Vũ Hi hiểu rõ hơn ai khác, cô không có ý định nghỉ việc. Mặc dù vẻ ngoài của anh họ anh tuấn tú, trên thực tế chính là một đầu heo lớn, ngay cả ai thật sự thích anh ấy cũng không phân biệt rõ ràng.

"Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút." Phòng thư kí không phải địa điểm tốt  để nói chuyện, phòng làm việc của anh thoải mái hơn.

"Được." Hàn Dĩ Chân theo Hạ Vũ Hi tới phòng làm việc, phát hiện phòng làm việc của anh thật sự dọn dẹp rất sạch sẽ, dường như không nhiễm một hạt bụi.

Cô dưới chỉ thị của Hạ Vũ Hi, ngồi lên ghế sa lon da trâu màu trắng tuyền. Loại ghế sa lon da trâu màu trắng tuyền này, chẳng những đắt tiền, hơn nữa rất khó thu dọn, thế nhưng anh lại được bảo dưỡng rất tốt, có thể thấy được anh đều rất dụng tâm với mỗi chuyện. Hàn Băng Tâm dienddanleequyydoon

"Cô rất đúng giờ." Trong lúc lơ đãng nhìn thấy đồng hồ giữa cổ tay, Hạ Vũ Hi mỉm cười nói.

"Vẫn chưa đúng giờ." Cô lắc đầu."Vừa rồi trước khi tan việc bị Tổng giám đốc làm chậm trễ một ít thời gian, nếu không có thể đến sớm hơn." Không bắt hịp chuyến xe lúc sáu giờ hai mươi phút, cô đành phải đi lúc sáu giờ rưỡi, thật may là trên đường đến không kẹt xe, nếu không cô sẽ càng trễ nghiêm trọng hơn.

"Anh Quang Hi biết cô muốn tới đây?" Hạ Vũ Hi xem ra có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy a!" Gật đầu, không hiểu vì sao anh kinh ngạc như thế.

"Anh ấy có nói gì không?" Hạ Vũ Hi có vẻ đăm chiêu hỏi.

"Không có." Hàn Dĩ Chân trả lời. "Anh ấy không có nói gì, chỉ là ngược lại vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cảm thấy rất quái lạ."

Có thế chứ.

Anh họ anh không muốn cô phát ngôn giúp anh, lại hoài nghi anh có ý đồ đào góc tường, cho nên mới nhìn chằm chằm cô.

Thật buồn cười.

Hạ Vũ Hi nhún vai.

Anh ấy chủ yếu cho là anh thích cô đi!

"Anh ấy không thích cô làm việc giúp tôi chính là như vậy." Cái nguyên lý này giống đứa bé không muốn bị cướp mất đồ chơi, đều là một loại ích kỷ ham muốn chiếm hữu.

"Tôi cũng không phải là làm việc giúp anh, tôi chỉ là giúp anh phát ngôn laptop, cái này khác biệt rất lớn." Ở trong ý nghĩ đơn thuần của Hàn Dĩ Chân, chuyện gì cũng phân chia rất rõ ràng, Hạ Vũ Hi nhưng lại không nghĩ như vậy.

"Trong mắt anh Quang Hi đều giống nhau, đều sợ tôi cướp mất cô." Anh nhàn nhạt chỉ ra khúc mắc của Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân nhưng không cách nào lĩnh hôi được.

Cô mở to hai mắt, không tiếng động hỏi Hạ Vũ Hi là có ý gì? Hạ Vũ Hi bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra kẻ ngốc không chỉ có anh họ anh, chính cô cũng là một cây cọc gỗ lớn.

Hai người đối với nhau hoàn tàn không biết đã rơi vào lưới tình?

Cũng thật khó!

Mà anh người ngoài này cũng không nên nhúng tay vào, vẫn là giữ một khoảng cách.

"Tôi là chỉ thời gian; anh ấy sợ tôi sẽ chia sẻ thời gian của cô." Hiện tại nếu nói ra tâm ý thực sự của anh họ anh, cô sẽ bị dọa giật mình, dứt khoát tung hỏa mù, để cô tự mình tìm hiểu.

"A!" Hàn Dĩ Chân bừng tỉnh hiểu ra, thiếu chút nữa nghĩ đến một phương hướng khác. "Anh yên tâm, anh ấy sẽ không hẹp hòi như vậy." Huống chi cuộc hẹn của anh sắp xếp đầy đầy đầy, nào có thời gian để ý đến cô nhân viên nhỏ này.

"Thật sao?" Hạ Vũ Hi nhíu mày, hoài nghi anh họ anh thật sự hào phóng như cô nói, chỉ sợ là chút tức giận đến làm người ta phát điên thôi!

"Không nói về anh Quang Hi nữa, chúng ta tới bàn chuyện. Đối với laptop này, cô có ý kiến gì không?" Tuy nói đây là sản phẩm công ty anh tỉ mỉ nghiên cứu ra, nhưng anh cũng muốn nghe một chút ý kiến của người ngoài, mới biết làm sao cải tiến.

"Về sản phẩm điện tử tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cá nhân tôi rất thích laptop này, rất thực dụng." Cô là phái thực dụng, nếu không dùng không tốt, bề ngoài dù đẹp thế nào cũng không hấp dẫn được cô, cô cũng sẽ không bỏ tiền đi mua.

"Đây chính là điều tôi muốn truyền đạt tới mọi người; vừa đẹp lại thực dụng, đồng thời có cả tính thưởng thức." Hạ Vũ Hi rất hài lòng với đáp án của cô, bởi vì cô bắt được trọng điểm. Truyện chỉ được dịch tại diendanlequydon

"Cái này anh không cần phải lo lắng, khi lần đầu tôi nhìn thấy nó ở phòng họp, liền yêu nó, hoàn toàn bị nó hấp dẫn." Cô không thể không nói, tên này thật sự được đặt rất tốt, hoàn toàn tương xứng với bề ngoài của nó.

"Cám ơn cô." Hạ Vũ Hi mỉm cười. "Vì đạt được yêu cầu của tôi, kỹ sự nhiều lần sửa lại thiết kế, công ty chế tạo vỏ ngoài cũng trải qua nhiều lần thất bại, mới nghiên cứu ra sản phẩm tôi muốn."

Yêu cầu của Hạ Vũ Hi đối với công việc nổi danh là nghiêm khắc, vì vậy người làm việc dưới tay anh rất khổ sở.

"Anh hi vọng tôi làm như thế nào?" Nghĩ đến mình vậy mà muốn phát ngôn sản phẩm, Hàn Dĩ Chân không khỏi khẩn trương. "Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi làm model, thật sự không biết nên làm những gì?"

"Cô cái gì cũng không phải làm, chỉ cần thể hiện bộ dáng bình thường là được."

"Nhưng......" Cô không hiểu ý của anh, Hạ Vũ Hi không thể làm gì khác hơn là nói rõ thêm một chút.

"Hãy nghe tôi nói, Hàn tiểu thư." Anh giải thích. "Làm cho người ta ấn tượng chính là chuyên nghiệp, không phân biệt nam nữ đều có thể sử dụng, không phân biệt rõ giới tính nhưng thanh lịch, bản thân cô liền có phẩm chất riêng của những phương diện này --"

"Cũng chính là trung tính." Cô rốt cuộc đã hiểu, thì ra đây chính là nguyên nhân hanhắn tuyển cô.

"Đúng, trung tính." Hạ Vũ Hi gật đầu."Trung tính là một hình tượng rất mê người, không phải mỗi người đều có thể có, cô rất may mắn mới có hình tượng như vậy, là người phát ngôn tốt nhất."

Giống nhau đều là "trung tính", Hạ Quang Hi chỉ biết dùng không có ngực không có mông hình dung cô, nhưng đến miệng Hạ Vũ Hi, liền đổi thành một cách nói khác, làm cho người ta rất cảm động.

"Cám ơn anh." Tuyệt nhất chính là, anh không phải là vì muốn thuyết phục cô giúp anh phát ngôn mới nói như vậy, mà là xuất phát từ nội tâm.

"Đây là sự thật." Anh thật sự bởi vì hình tượng của cô rất mê người, tuyệt đối là một người phát ngôn xứng chức.

Hai người rất ăn ý nhìn người đối diện một cái, tiếp theo thoại dẫn dắt đề tài đến tiêu thụ laptop này như thế nào. Đối với Hàn Dĩ Chân mà nói, điều này không thể nghi ngờ lại là một loại săn sóc khác, cô thật sự không quen được người đối diện ca ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.