Dĩ nhiên Hạ Vũ Hi có hỏi ý qua ý của cô, có muốn chính thức phát ngôn hay không? Cô không cần suy nghĩ nhã nhặn từ chối, nói với anh: Cô vẫn thích làm thư kí hơn, anh cười gật đầu, nói đó mới là chức vị thích hợp với cô nhất.
Nói cách khác, hôm nay là ngày cuối cùng cô làm model. Từ đó về sau, cuối cùng cô không cần xin nghỉ vì quay phim chương trình mua sắm nữa.
Hàn Dĩ Chân một lòng một dạ nghĩ về công việc ở công ty, thứ nhất là bởi vì cô không có thói quen xin nghỉ, thứ hai là lo không có cô ở bên cạnh Hạ Quang Hi, anh sẽ không biết làm sao, cho nên sau khi kết thúc công việc quay chụp, lập tức bắt taxi về công ty.
Cô tốn khoảng hơn hai trăm đồng tiền taxi mới về đến công ty, lúc tới công ty đã gần ba giờ rưỡi, cách giờ tan tầm chỉ còn hơn hai giờ.
Vốn là cô cho rằng sẽ không thấy một bóng người trong phòng làm việc, dù sao cô cũng chỉ là không yên lòng trở lại xem mà thôi, không ngờ Hạ Quang Hi lại ở phòng làm việc, hai mắt vô hồn nhìn thẳng phía trước.
Hàn Dĩ Chân cảm thấy rất kỳ quái, điểm này không giống anh, bình thường lúc này anh đã trốn làm chuẩn bị party buổi tối, nhưng hôm nay anh chẳng những không đi, còn như bị keo dính cường lực cố định trên ghế, thật sự rất không bình thường.
Cô chậm rãi đến gần Hạ Quang Hi, anh không biết hay là không phát hiện cô hay là như thế nào, ngồi một chỗ không nhúc nhích, nếu không phải cô xác định anh mở mắt, cô sẽ cho rằng anh đã ngủ.
“Tổng giám đốc?” Cô thử gọi anh, hơn nữa đến gần hơn, mới phát hiện tài liệu ném đầy trên đất.
Hạ Quang Hi vốn không nhúc nhích giống như người sáp, sau mới chậm rãi quay đầu nhìn cô một cái, tiếp đó lại xoay đầu trở về.
Hàn Dĩ Chân cau mày, không rõ anh xảy ra chuyện gì? Từ đầu tới đuôi không nói không rằng, tài liệu dùng cho cuộc họp cũng rải rác trên đất, trong đó không ít là tâm huyết tối qua cô thức đêm, cứ như vậy bị ném trên mặt đất.
Hết cách rồi, cô đành phải ngồi xổm người xuống, nhặt từng tập tài liệu rải rác trên đất, lần nữa đặt lên mặt bàn của anh.
“Anh không đi họp sao?” Đồng thời cô thuận miệng hỏi, Hạ Quang Hi cũng thuận miệng đáp.
“Hội nghị hủy bỏ rồi.” Tầm mắt hướng ngay phía trước thủy chung không thay đổi.
“Tại sao hủy bỏ?” Hàn Dĩ Chân nghe vậy sửng sốt một phen. “Hôm nay hội nghị nội bộ rất quan trọng, nó liên quan đến hơn nửa năm mức doanh thu của công ty sang năm, tại sao có thể tùy tiện hủy bỏ?”
“Không liên quan tới cô.” Đến đây, anh mới chịu đem tầm mắt chuyển trở lại nhìn cô, nhưng mà là ánh mắt hung ác.
“Làm sao có thể không liên quan đến tôi?” Hàn Dĩ Chân phản bác. “Tôi cũng là một phần của công ty -- anh uống rượu?” Cho tới giờ khắc này, cô mới ngửi thấy được mùi rượu tản mát trên người Hạ Quang Hi, mặt kinh ngạc.
Hạ Quang Hi nhún nhún vai, bộ dạng không thèm để ý, Hàn Dĩ Chân càng không thể hiểu.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao anh uống rượu ban ngày?” Anh có lẽ hơi phóng đãng chút, nhưng không uống rượu ban ngày, đặc biệt là giờ làm việc.
“Chuyện này dường như cũng không liên quan tới cô.” Anh vẫn kiên trì phủi sạch quan hệ với cô, Hàn Dĩ Chân chỉ đành phải bất đắc dĩ nhìn anh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, nhưng không có đeo cà vạt. Hiển nhiên đề nghị của cô chưa từng xảy ra tác dụng, chỉ là cũng không sao, hôm nay căn bản không có đi họp.
“Tôi đi pha ly trà nóng cho anh.” Bất đắc dĩ nhìn anh một cái, Hàn Dĩ Chân quyết định đến phòng giải khát pha cho anh ly trà, giải rượu kiêm nâng cao tinh thần.
“Không cần.” Chỉ tiếc, anh không cảm kích chút nào.
“Nhưng mà cô nhìn thật tệ.” Hai mắt tràn đầy tia máu, một chút sức sống cũng không có.
“Không cần chính là không cần.” Coi như anh say chết rồi, cũng không phải chuyện của cô.