Liên Mị không nghĩ tới Hiên Viên Thần lớn gan như vậy, nếu là có người nghi vấn Hổ Phù trên tay hắn là giả, cũng ném xuống , chỉ sợ cũng lộ ra chân tướng.
Đúng là trên đời này chưa từng có nếu như, , một người là giả, người khác sẽ nghĩ người còn lại là thật .
Hiên Viên Thần biết nắm bắt tâm lý bọn thị vệ nên mới có thể vượt qua kiếp nạn này .
Lâm Li Triệt chạy ra khỏi hoàng cung, Hiên Viên Thần không phái thị vệ đi đuổi bắt hắn, mà lại dẫn đầu chỉnh đốn mọi người trong cung.
"Đại hoàng tử định xử trí như thế nào với những hậu cung phi tần kia ?" Liên Mị biết rõ, rất nhiều cung phi đều đi theo Lâm Li Triệt, có lẽ vì thích, hoặc thân bất do kỷ.
không đi Lâm Li Triệt, rất có thể sẽ theo Hoàng thượng chôn cùng.
Vì sống sót, các nàng ta không thể không ra hạ sách này.
Đều là người đáng thương, Liên Mị không muốn Hiên Viên Thần đối ra tay với mấy này cô gái yếu đuối này .
"Mẫu hậu luôn nhân từ như vậy , chỉ là người cũng thấy đấy, nhu nhược như lệ quý nhân cũng dám đổi đi Hổ Phù, lại đâm Lâm tướng quân. Đừng xem hâu cung phi tần đều là những cô gái yếu đuối, không chừng là người muốn lòng độc ác. Tha thứ cho bọn họ ,chưa chắc bọn họ đã biết ơn người ,đến một lúc nào đó họ lại gan lớn thì phiền phức ... ."
Hiên Viên Thần tiến đến bên tai Liên Mị, thì thầm từng câu nói nhỏ: "- - sống không bằng chết!"
Liên Mị rùng mình một cái, nàng tận mắt nhìn thấy lệ quý nhân đem cất giấu đao trong tay áo tân tay đâm vào vai Lâm Li Triệt . Ngay cả Lâm Li Triệt võ công cao cường nhưng lại khó lòng phòng bị, nói chi đến thân thể suy yếu của Hiên Viên Thần, cùng với hoàng hậu như nàng, tay trói gà không chặt.
Có lẽ, nàng thật sự là lòng dạ đàn bà,có khi đến chết vẫn không biết rõ nguyên do : "Đại hoàng tử nói có lý, là ta nhân từ nương tay ."
"Mẫu hậu như vậy, cũng không phải không tốt." Hiên Viên Thần đưa tay xoa thái dương Liên Mị , kéo tóc mai của nàng vuốt vuốt: "Nếu có thể nhẫn tâm cay độc, cũng không phải là mẫu hậu ."
Liên Mị nghiêng đầu, tóc đen trong tay Hiên Viên Triệt trợt xuống, nàng nghe thấy Hiên Viên Thần thấp giọng phân phó Đan Điệp , đem hậu cung phi tần kia trước hết nhốt vào một chỗ, phân phó Ngự Lâm quân nghiêm trang trông coi, đáy lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là Hiên Viên Thần hạ lệnh lập tức xử tử nhữngphi tần kia, Liên Mị sẽ không thể chịu nổi.
Dù sao hiểu là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác .
Hiên Viên Thần phân phó xong, ánh mắt nhìn Liên Mị , bên môi chứa đựng vui vẻ: "Như thế, mẫu hậu đã hài lòng chưa ?"
Liên Mị ửng đỏ hai gò má, cúi đầu không nói.
Đan Điệp dâng lên một đĩa quả nho đỏ, rồi lặng lẽ lui ra, trong phòng lúc này chỉ con 2 người .
"Đây là nho mới tiến cống , mẫu hậu không ngại nếm thử."
Liên Mị ngẩng đầu, liền trông thấy ngón tay thon dài của Hiên Viên Thần, vê lên quả nho rồi cho vào trong miệng, đầu ngón tay vẽ lên cánh môi, mỏng manh ngậm quả nho xinh xắn, thấy nàng không chớp mắt,.Thình lình Hiên Viên Thần chống lại, không đợi Liên Mị quay mặt, hắn đã đưa tay nắm cằm Liên Mị , cúi người đem trong miệng bồ đào mớm cho nàng .
Quả nhỏ đỏ mọng giữa răng môi lưu chuyển, chỉ chốc chất lỏng ngọt ngào trong miệng hòa vào môi lưỡi dây dưa mềm mại hương vị ,tràn ra khóe miệng, chậm rãi chảy xuống nàng.
Hiên Viên Thần bắt lấy tay Liên Mị đang muốn lau chùi, cúi đầu liếm đôi môi nàng, dọc theo gáy trắng nõn da thịt mềm mại , hôn một chút ,liếm một chút đi xuống.
hắn bỗng nhiên dừng lại, khiêu khích nở nụ cười: "Quả thật là ngon tuyệt , vị ngọt nước nhiều,không cẩn thận làm bẩn xiêm y của người rồi ."
Liên Mị cúi đầu nhìn, gò má nóng hổi, tà áo có vết nhuộm thành màu đỏ tím, hết lần này tới lần khác nước nho rơi xuống cổ cùng trên ngực , chất lỏng đều cho Hiên Viên Thần liếm sạch sẽ, không khỏi thẹn thùng, đứng dậy gọi tới Hương Lam hầu hạ , đi vào tấm bình phong thay đổi quần áo sạch sẽ.
Nàng cởi áo ngoài xuống, đột nhiên nghe thấy Đan Điệp bên ngoài bẩm báo Hiên Viên Thần: " Đại hoàng tử, trong địa lao ám thất tìm được thừa tướng đại nhân."
Nàng chẳng thể quan tâm thay quần áo , Liên Mị lập tức vọt ra, chăm chú nhìn Đan Điệp nói: "Phụ thân ta ... Tìm được rồi?"
"đúng ,nhưng thừa tướng đại nhân bị thương nghiêm trọng, đã truyền ngự y."
Đan Điệp nói không rõ ràng , Liên Mị lại nghe chữ được chữ không , chỉ sợ Liên Hằng không xong.
Nếu như theo lời Hiên Viên Thần, Lâm Li Triệt cùng phụ thân có thù không đội trời chung, chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình?
"Đại hoàng tử, ta nghĩ ta phải đi thăm phụ thân." Liên Mị mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn ,thấy Hiên Viên Thần cầm áo từ Hương Lam khoác trên vai nàng: "Địa lao ẩm ướt lạnh lẽo , mẫu hậu hay là ăn mặc kín để tránh nhiểm lạnh , để cho Đan Điệp dẫn đường, ta sẽ không đi."
Biết rõ Hiên Viên Thần cho nàng cơ hội gặp mặt một mình Liên Hằng, Liên Mị cảm kích nhìn hắn sau đó vội vàng cùng Đan Điệp đi địa lao.
Nàng không ngờ tới địa lao lại là chỗ cơ quan bí mật nằm Vĩnh Thọ điện, khó trách ích người phát hiện được.
Hoàng thượng quả thật là bạo quân, chính mình dùng tẩm thất tạo ra ám thất địa lao, chuyên nhốt quan viên, hàng đêm hành hạ bọn họ, để cho bọn họ sống không bằng chết, ca ngày không thấy ánh mặt trời.
Trong Ám thất thiên có một bức tranh sơn thủy, Đan Điệp đưa tay nhấn một cái ,mặt tường mở ra ,hiện ra lối vào ám thất .
Đan Điệp từ trong tay áo lấy ra một mảng minh châu phát sáng như ngọn đèn nhỏ , vừa thấp giọng hướng về Liên Mị giải thích: "Xuyên qua hành lang, chính là địa lao. Địa lao được xây nhiều năm, người chết bên trong nhiều không kể xiết, nương nương có lẽ sẽ không thích ứng."
Chờ sau khi tiến vào, Liên Mị bị mùi máu tươi đập vào mặt, liền muốn ngất đi, rốt cuộc đã hiểu rõ lời nói của Đan Điệp "không thích ứng" thực ra là cái gì.
Địa lao hai bên đều là lao tù, vết máu loang lổ, bên ngoài trên vách tường treo tràn đầy hình cụ, , không biết có bao vết máu xâm nhuộm qua, mới có thể lộ ra vẻ rùng rơn như vậy .
Sắc mặt Liên Mị trắng bệch, ngây ngô đi đến ở chỗ phía trong, chứng kiến người nằm trên giường đá, ngự y đang chờ đợi bên cạnh, chính bản thân có thể xác định người này chính là Liên Hằng ,phụ thân của nàng .
Nàng tiến lên vài bước thấy rõ trên người Liên Hằngtoàn là vết thương chằng chịt , không khỏi đau lòng , che miệng khóc lên: "Cha, cha..."
Ngự y đứng bên cạnh bẩm báo: "Bẩm nương nương, thừa tướng đại nhân bị thương quá nặng, đặc biệt xương cốt gãy lìa, nội tạng bị thương trầm trong, ty chức cũng đã cố sức “
Liên Mị trong lòng bi ai, không nghĩ tới ngắn ngủi vài ngày, Liên Hằng liền bị trọng thương, nàng mới rời phủ thừa tướng vào hoàng cung có vài ngày , thế mà phụ thân lại .Trong lòng nàng hận Lâm Li Triệt, trong lòng khắc sâu ghi hận .
Lau khô nước mắt, Liên Mị khoát khoát tay, ngự y liền rời đi.
Nàng quỳ bên giường, vô lực nhìn Liên Hằng, cho đến Liên Hằng từ từ mở mắt ra, suy yếu kêu một tiếng: "Mị nhi..."
"Cha - -" Liên Mị dùng khăn cẩn thận lau đi vết máu trên miệng Liên Hằng, miễn cưỡng cười nói: "Cha không cần lo lắng, con sẽ đưa cha ra ngoài, kêu ngự y cứu cha ."
Liên Hằng muốn lắc đầu, lại phát hiện lực bất tòng tâm, trong mắt hắn duy nhất còn lại nữ nhi, hai mắt rưng rưng: “cha xin lỗi hai tỷ muội con ,cha làm liên lụy các con ,là cha không tốt ."
Liên Diễm đã chết , Liêm Mị thì bị chôn vùi thanh xuân ở hậu cung , tất cả đều do cha gây ra, là trước đây cha tao nghiệt, để quả báo lên hai con “ cha biết mình không sống được nữa rồi , nhưng cha không đành lòng bỏ mẹ ,còn cả con nữa “
"sẽ không, cha,con nhất ding95 sẽ tìm thái y giỏi nhất chữa cho cha , cha sẽ không sao ." Liên Mị mắt đỏ lên, muốn cầm tay Liên Hằng, lại sợ hãi làm đau phụ thân , chậm chạp không dám động.
"Thời gian của ta không còn nhiều, hãy nghe cha nói, trong hoàng cung không nên tin bất cứ kẻ nào." Liên Hằng thở phì phò, hận không thể đem tất sự thật nói cho Liên Mị, hắn cảm giác được thân thể càng ngày càng suy yếu, buộc nói ngắn gọn: "Mật chỉ giấu mộtchỗ mà không ai biết , chỉ cần nó còn thì Liên giasẽ an toàn , ai cũng không thể động tới con."
Liên Mị không nghĩ tới, rõ ràng mật chỉ trong tay Liên Hằng. đã thấy cha nói xong,trong lòng hiểu thấu , ngoài miệng đáp ứng nói: "Cha, con đều nhớ kỹ."
"rời hoàng cung, đi càng xa càng tốt, hoàng thượng không phải là... Bệnh..." Liên Hằng thở hổn hển, , đôi môi khẽrun run , âm thanh càng ngày càng thấp, sau đó không một tiếng động .
Liên Mị nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống gò má, vươn tay lau mặt Liên Hằng trừng lớn hai mắt: "Cha, yên tâm đi đi, mẫu thân còn có con ,con sẽ không để mẹ cô đơn."
Liên Hằng hai mắt từ từ khép lại, Liên Mị lên tiếng khóc một hồi, cho đến khi hai mắt sưng đỏ, cổ họng khàn khàn, lúc này mới từ từ ngừng lại.
Phát tiết một trận, nàng rốt cụccũng bình tâm lại .
Phu thân nói với mình, hoàng thượng không phải là bệnh, không lẽ có người đã xuống tay rồi?
Lâm Li Triệt khó khăn lắm mới trốn được, Hoàng thượng bệnh nặng, - -
Chỉ có Hiên Viên Thần!
Liên Mị trong lòng có chút dao động, dù sao vị Đại hoàng tử ngày thường phong nhã thư thái, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi , hàng năm trốn trong cung dưỡng bệnh, rất ít lộ diện, không giống như có dã tâm.
Nhưng là Hiên Viên Thần là người giỏi mưu nghĩ kế, nàng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ cần Đại hoàng tử muốn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Mất đi chướng ngại vật Lâm Li Triệt, Hiên Viên Thần muốn làm vua , quả thực dễ như trở bàn tay!
Nghĩ đến đây, Liên Mị tâm tư rối loạn, nàng cảm giác mình cần phải trốn khỏi hoàng cung, thật tốt đễ yên tĩnh.
Thoáng nhìn chẳng biết lúc nào Đan Điệp đã ở bên ngoài , Liên Mị nói: "Ta muốn tự mình mang thi thể phụ thân về nhà, an táng thật tốt."
Liên Mị đích thân thay quần áo cho Liên Hằng, mắt thấy phụ thân bị thị vệ mang tới quan tài, từ từ khép lại nắp, rốt cuộc thân không nhìn thấy khuôn mặt, không khỏi lại đỏ mắt lên.
Nàng dùng áo choàng che kín nửa bên mặt, , mặt mũi tràn đầy ưu thương..
Liên Mị trong lúc lơ đãng thoáng nhìn trước cửa cung, là Hiên Viên Thần.
hắn căn dặn Ngự Lâm quân, ung dung bắt được Liên Mị, ôn hòa mà nói: "Mẫu hậu, ta chờ ngươi trở lại..."