Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 21: Thu Nhị Hương dẫn



Liên Mị cuối cùng ngất đi, Hiên Viên Thần đòi hỏi không dừng, nàng còn cho là mạng nhỏ của mình sẽ chết trên giường .

Nhưng khi thân thể hai người kết hợp thành một , có một cổ nhiệt lưu thông bên trong hai người , làm cho thân thể Liên Mị dần dần nóng lên, tiếp theo sắc của mặt Hiên Viên Thần ngày càng hồng hào ,sức lực như càng ngày càng tăng không ngừng .

Tác dụng của song sinh cổ tốt hơn nàng nghĩ rất nhiều .

Có lẽ không còn bao lâu, Hiên Viên Thần sẽ không cần đến nàng?

Liên Mị miễn cưỡng mở mắt ra, tối hôm qua ,càng về sau càng khóc cầu xin tha thứ, đôi mắt khóc đến sưng đỏ.

Toàn thân bủn rủn, nhưng thân thể không có khó chịu như trong dự liệu của nàng,nàng cảm thấy tuy trong chỗ kín đau in ỏi nhưng thân thể lại thấy sảng khoái .

Cánh tay hắn ôm eo nàng , khiến nàng nằm trong ngực Hiên Viên Thần , sau lưng có thể nghe được hô hấp, Liên Mị thân thể cứng đờ, không biết có nên hoạt động, đánh thức Hiên Viên Thần.

"Tỉnh?" Hiên Viên Thần thanh âm trầm thấp, bàn tay lại bắt đầu sờ soạng ..

Hơi lạnh lòng bàn tay lướt qua da thịt, lưu lại vết tích. đêm qua còn sót lại xúc cảm vui thích, Liên Mị cắn môi dưới, mới có thể đè nén nước mắt sắp tràn ra.

Hiên Viên Thần động tác nhanh lẹ , bàn tay lướt qua ngực nàng ,ngón cái vân vê nhủ hoa chà sát, lại từ từ xuống phía dưới, bước vào u cốc ướt át, đầu ngón tay chậm rãi đâm vào, xoay vòng khuấy đão, làm cho Liên Mị cả người kéo căng , hai chân kẹp chặt, lại làm cho đầu ngón tay vùi sâu, hắn không khỏi cười nhẹ .

"Xem ra mẫu hậu rất thích?" Hiên Viên Thần ngậm lấy nàng vành tai vừa liếm vừa thì thầm : " quan tài của Phụ vương đang ở cách vách ,ta cho rằng , Mẫu hậu đừng lên tiếng thì hơn,tiếng rên rỉ hôm qua của nàng thật đọng lòng người ."

Liên Mị nghe vậy, cảm thấy thêm khẩn trương, cắn vào góc chăn mặc cho bàn tay hắn quấy rối.

Nàng mới nhớ tới nơi này là Vĩnh Thọ điện, Hoàng thượng nằm cách vách, trước khi chết không biết có hồi quang phản chiếu mà tỉnh táo lại, nghe thấy động tĩnh không ?

Liên Mị cảm thấy xấu hổ ,giận dữ muốn chết, sát bên cạnh có không ích quan nhân túc trực bên linh cữu, nàng dùng sức cắn môi dưới,đến khi ra máu .

Hết lần này tới lần khác Hiên Viên Thần đều buông tha nàng, cười nhẹ nói: "cái miệng nhỏ của mẫu hậu rất yêu ta , ta không rút ra được."

Nàng cố gắng thả lỏng bản thân để hắn rút ra , thình lình hắn từ sau lưng nàng vùi phân thân vào . Liên Mị một tay che miệng lại, nuốt xuống tiếng thét, hận không thể đem mặt đều vùi sâu vào trong chăn, chỉ có âm thanh khẽ nức nở nghẹn ngào.

Hiên Viên Thần một tay Kéo chân Liên MỊ ra sau , ôm nàng eo nhỏ nhắn, cố định Liên Mị, đi vào đằng sau rồi từ từ tăng thêm lực, u cốc bởi vì trước đó có sự ma sát nhẹ mà trơn ước, hắn đến chỗ sâu kính nhất, cho đến nàng thân thể khẽ co quắp rốt cục không nén được thét lên , cảm giác như đang trên mây ,dường như sức càng ngày càng mạnh hơn hôm qua, hắn lúc này mới thở dốc , bàn tay từ phía sau ôm chặt ngực nàng duy trì hành động .

"Điện hạ, giờ đã đến ." Đan Điệp đứng trước cửa, thấp giọng nhắc nhở.

Liên Mị thân thể cứng đờ, không biết Đan Điệp đứng ở đây bao lâu, nghe được bao nhiêu, nhìn thấy bao nhiêu. Nghĩ đến mình chịu xấu hổ , trong tình cảnh này lại bị người khác trông thấy, nàng hận không thể đâm đầu vào cột .Càng lạ là Kỳ Hiên viên thần còn vùi trong cơ thể nàng, hai người vẫn tiếp tục kết hợp , chăn mỏng khó khăn lắm mới che lại.

Liên Mị đưa tay muốn kéo đệm chăn, che lấp dấu vết thân thể, chỉ là này vừa động đậy , dưới thân vùi sâu lại cứng cương lên , không để cho nàng bỏ chạy.....

Hiên Viên Thần cười nhẹ , giật chăn mỏng ra, một tay ôm nàng ngồi trên chân mình, tự mình thúc lên.

Nàng kìm lòng không được um um ... vài tiếng , Hiên Viên Thần cũng thản nhiên nói: "Để cho bọn họ chờ là được."

đã không có Lâm Li Triệt, trên đời này người ngồi trên ngai vàng chỉ còn một mình hắn .Những các quan viên kia không có cậy già lên mặt sao?

Hiên Viên Thần chính là không muốn cho bọn họ mặt mũi, bọn họ lại có thể làm được gì ?

Dây dưa gần nửa canh giờ, đôi môi Liên Mị đều bị cắn nát, Hiên Viên Thần vừa hôn vừa liếm máu tươi,hắn không cảm thấy mùi máu tanh mà là đang thưởng thức sắc vị ngọt ngào.

Cựu thần ước chừng quỳ hai canh giờ, Hiên Viên Thần mới mặc xiêm y xanh nhạt đi tới.

không có ai lộ ra bất mãn, tuy Đại hoàng tử thân thể từ nhỏ gầy yếu, nhưng có thể đường đường chính chính ngồi ngai vàng ,cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Bọn họ cung kính khấu đầu hành lễ Hiên Viên Thần, cho dù hắn còn không có đăng cơ, mọi người đã cam chịu để Hiên Viên Thần làm nhiếp chính vương.

Hiên Viên Thần đứng quan tài trước, không có quỳ lạy, chỉ là lược lược mắt nhìn thánh nhân thanh bạch giao thoa sắc mặt.

Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng nhìn sắc mặt người trong quan tài , Hiên Viên Thần liền không nhịn được khóe miệng khẽ giơ lên.đại quan trong triều liền cúi đầu xem như không thấy gì .

Hoàng thượng luôn luôn khoẻ mạnh, đặc biệt là giỏi võ , không rỏ ràng liền ngã bệnh, sau còn bị chết thê thảm như thế.

Nghe nói thái y chửa trị cho Hoàng thượng , đã sáng nay sợ tội tự sát.

Như thế xem ra, Hoàng thượng chết cũng không đơn giản.

Bọn họ trung thành với Hoàng thượng , là vì hắn ngồi trên ghế rồng, nắm mọi người sinh tử quyền hành.

Hôm nay hoàng thượng này đã chết rồi, ai còn dám điều tra rõ sự việc , đắc tội Hiên Viên Thần?

Hoàng thượng có thể nói là đem Đại hoàng tử nhốt hoàng cung, không để cho hắn xuất cung xây phủ, không cho hắn rời hoàng cung nửa bước, không coi trọng Hiên Viên Thần ,thậm chí ngay cả nô tài cũng không bằng.

Dầu gì nô tài có lệnh bài có thể xuất cung, nếu không phải hoàng thượng đã chết, chỉ sợ Đại hoàng tử nửa đời sau cũng đừng mong rời đi.

"cẩm thẩn đem thi thể phụ hoàng , chôn cất vào Ngự Long đầm , thông cáo thiên hạ."

Quan viên hai mặt nhìn nhau, cũng có thể nhìn ra hai bên khiếp sợ.

Ngự Long đầm cách hoàng cung trăm dặm, nghe nói là long mạch, xưa nay là hoàng thất cấm địa. Đúng là cho tới bây chỉ nghe hoàng đế chôn cất vào lăng mộ, nhưng lại chưa bao giờ chôn cất vào trong đầm nước, đây quả thực là làm cho hoàng thượng chết không có chỗ chôn!

Đại hoàng tử, thực quá độc ác!

Trong lòng mọi người lạnh cả người, cũng không dám nghịch ý tứ hắn, vâng dạ đáp ứng.

"Hậu cung tất cả phi tầng theo hoàng thượng hạ táng, hoàng hậu sắc phong làm Hoàng thái hậu..."

"Điện hạ, tổ tông có quy củ, phòng ngừa họ hàng bên ngoại tạo phản .không thiết lập thái hậu." Rốt cục ngự sử nhịn không được, kiên trì mở miệng. Nếu là hắn không nói, về sau xảy ra chuyện người thứ nhất chết chính là mình.

Hiên Viên Thần dường như nhìn lại ngự sử, khiến hắn thấy da đầu tê dại: "Liên Hằng đã chết rồi, Liên phu nhân mất tích, tỷ tỷ của hoàng hậu nương nương qua đời, không có con nối dòng, tại sao còn sợ ngoại thích?"

"Đúng là điện hạ..." Ngự sử còn muốn tranh cãi, dù sao theo lệ cũ chưa từng có sắc phong Hoàng thái hậu l.

Hiên Viên Thần nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Nếu đã không thể sắc phong Hoàng thái hậu, vậy sắc phong làm hoàng hậu? Dù sao ta vương phi ta đã chết, vị trí này còn trống ."

Ngự sử nghẹn đỏ khuôn mặt, lập tức một hơi nghẹn cổ họng, không nói nên lời .

Cái gì gọi là vương phi vị trí trống không, phong hoàng thái hậu ?

không làm Hoàng thái hậu, cứ tiếp tục làm hoàng hậu?

Điện hạ cho rằng hoàng hậu vị trí là ai cũng có thể ngồi lên sao? Cũng quá là trò đùa !

Hai chọn một, ngự sử tình nguyện cho Liên Mị làm Hoàng thái hậu , nếu không thì hoàng hậu, vậy còn gì là Hoàng gia uy nghiêm, chỉ sợ trà dân chúng chê cười.

Khi Liên Mị tỉnh lại lần nữa, mới biết mình bị sắc phong Hoàng thái hậu.

Nàng mỉa mai cười cười, là Hoàng thái hậu, lại sớm cùng Hiên Viên Thần quan hệ xác thịt .Nếu là các Ngự sử mà biết , còn không nguyên phải một đám muốn chết muốn sống làm cho Hiên Viên Thần xử tử mình sao?

Là trói dìm lồng heo, năm ngựa xé xác, hay là diễu phố thị chúng bị người ném trứng gà?

Đan Điệp lúc đi vào , trông thấy Liên Mị ôm lấy chăn mền ngồi trên giường mỉm cười tình cảm, chỉ là nụ cười lạnh lẽo.

" nương nương quá ít cung nữ, điện hạ làm chủ cho nương nương thêm người."

Liên Mị gật đầu nhẹ, dù sao Hiên Viên Thần quyết định ,nàng cho tới bây giờ không cách nào phản đối.

"Nương nương, " quỳ trước giường có một cung nữ áo hồng phấn, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, nhưng lại quen thuộc.

"Liên Thúy?" Liên Mị mặt tràn đầy sợ sệt, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc, không khỏi cười khổ: "Ngươi cần gì phải vào cung ?"

"Chương má má lớn tuổi, vẫn không thể đứng dậy, nô tỳ thay thế chăm sóc cho người ,cho má má yên tâm " Liên Thúy cũng không yên tâm để Liên Mị một thân một mình trong cung, không chỗ nương tựa, ích ra có thêm tri kỷ cùng bầu bạn .

Chỉ là khi Liên Thúy ngẩng đầu, thoáng nhìn Liên Mị đầu vai còn lưu lại một chuỗi dấu vết mập mờ.

rõ ràng tối hôm qua thánh nhân băng hà, làm sao có thể cùng nhau làm chuyện vợ chồng , duy nhất có thể ..có thể, chính là Liên Mị lên giường cùng nam nhân khác.

Hoàng thượng chết vào ban đêm cùng lúc Liên Mị làm chuyện đồi bại , nếu là người ngoài biết , tất nhiên là tử tội!

Liên Thúy trợn mắt há hốc mồm, thoáng nhìn Liên Mị trên môi tự giễu nụ cười, lại vội vàng cúi đầu.

Nàng cùng tiểu thư cùng nhau lớn lên, tiểu thư là người ra sao, mình hiểu, nhất định là bị người bức bách: "Nương nương, cần phải tắm rửa?"

"Ừ, " Liên Thúy thật biết điều , làm cho Liên Mị ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù chuyện này đã rõ rành rành, Liên Thúy sớm muộn sẽ biết. Nhưng là trong mắt nàng ngoại trừ kinh ngạc cùng lo lắng, cũng không có khinh bỉ cùng khinh thường, Liên Mị trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Liên Thúy hầu hạ tắm rửa, làm nàng nhớ lại chuỗi ngày trước kia ở Liên phủ , Liên Mị cả người trầm tĩnh lại.

Nàng đổi lại quần áo màu trắng, hoàng thượng vừa rồi băng hà, hoàng hậu không thích hợp mặc y phục tươi đẹp., thật sự là châm chọc đến cực điểm.

không đợi Liên Mị hưởng thụ nước nóng ấm áp ,tẩy sạch dơ bẩn trên người, Hiên Viên Thần liền cười bước vào, phá vỡ hết thảy sự yên bình .

"Mẫu hậu, có muốn xem Lâm tướng quân bây giờ ra sao không?"/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.