Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 47: Tương xuân đêm trăng



Liên Mị một đêm ngủ không ngon , khi tỉnh lại không biết mình đang ở chỗ nào.

Khắp nơi là một màu đen, bên ngoài yên tĩnh, những truy binh cũng không phát hiện hai người, thật sự là thật đáng mừng.

Nghĩ đến hắn không quan tâm đến nàng, rõ ràng biết nàng không dám phản kháng gây ra tiếng động mạnh ,hắn liền làm tới tấp , vô cùng mạnh bạo , khiến nàng trong lòng buồn bực.

Liên Mị ngồi dậy quần áo chậm rãi trượt xuống, lộ ra cặp ngực căng tròn , nàng đưa tay vội vàng che lại.

Bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới Hiên Viên Thần hai mắt hẳn là không nhìn thấy .

Nhưng khi rơi vào trong nước, cặp mắt hắn rõ ràng là có thể thấy được.

Chẳng lẽ hắn gạt mình ?

Làm cho mình sinh lòng thương tiếc, ngoan ngoãn đi theo Hiên Viên Thần hồi cung ?

Thiếu chút nữa lại bị người nam nhân này lừa gạt rồi, Liên Mị hàm răng cắn môi dưới, không cam lòng.

Nàng lục lọi xiêm y, mặc vào cực nhanh, nhìn bốn phía, thế nhưng không nhìn thấy Hiên Viên Thần, trong lòng không khỏi rùng mình.

Liên Mị, đứng người lên nhìn chung quanh một lần.

Đống lửa địa còn có vài tia lửa, hiển nhiên là vừa dập tắt , Hiên Viên Thần chắc đi không lâu.

Nàng không dám dễ dàng đẩy ra cửa động, tự tiện chạy đi ra ngoài. Dù sao bên ngoài đến tột cùng như thế nào, chính mình căn bản cũng không rõ, vừa rồi không có năng lực tự vệ, chẳng ở lại chỗ cũ.

đã đợi lại đợi, cho đến Liên Mị mau nếu không có kiên nhẫn, muốn không quan tâm xông ra ngoài , cửa động bỗng có tiếng vang, nàng núp ở góc, mắt thấy là Hiên Viên Thần thân ảnh cao lớn đi tới, lúc này mới yên tâm .

"Hoàng Thượng đi đâu ?"

"đi tìm một ít thức ăn, mẫu hậu tỉnh nhanh thật ?" Hiên Viên Thần khẽ cười nhẹ, chỉ tìm được một chút quả dại.

Liên Mị từ từ đi ra, hắn quả nhiên thấy được !

"Con mắt của Hoàng Thượng... Chẳng lẽ là gạt ta?" Nàng cau đầu mày lại, nhìn lại.

Hiên Viên Thần động tác trong tay dừng lại, rốt cuộc vẫn là đem quả dại nhét vào trong tay của nàng: "Ăn đi, ăn xong nói sau, ta cũng vậy đói bụng."

hắn dùng nước rửa qua quả dại, mở miệng ăn nhanh vào , thật sự là đói bụng. Chung quanh đây không thấy dã thú ẩn hiện, trên cây chim chóc cũng liền tốp năm tốp ba, còn chưa đủ hai người bọn họ nhét kẽ răng.

Phí sức lực đi bắt có thể có thể khiến cho những thứ kia truy binh chú ý, không bằng tùy ý chịu chút quả dại lót dạ thôi.

Hiên Viên Thần cũng rất chú ý, không có ở cùng trên một thân cây hái, mỗi một thân cây hái một chút, cũng không tập trung ở một chỗ, cho người ta không nhìn ra đầu mối, nên mới tốn nhiều canh giờ.

Ăn no, Hiên Viên Thần lúc này mới nhìn về phía Liên Mị.

Liên Mị cái miệng nhỏ ăn vài cái, quả dại hương vị thật không ngon , có một chút đắng, đơn giản chỉ nuốt xuống, không có cảm thấy no bụng, trái dại không có hương vị, rất nhanh liền không ăn nữa .

Nàng đang nhìn lại, nhìn chằm chằm hai mắt Hiên Viên Thần, "Ta hai mắt có độc, không nhìn thấy, mang theo mẫu hậu hồi cung thì lại không tiền tiện, nên ta đem độc tố ép xuống , miễn cưỡng có thể duy trì một chút."

"Đem độc tố đè xuống, vì sao không đem độc tố ra bên ngoài cơ thể?" Liên Mị bán tín bán nghi, thực tại không dám hoàn toàn tin lời của Hiên Viên Thần.

"Độc tốrất mạnh , ta đã làm mấy lần cũng không thể giải trừ , thiếu chút nữa độc tố tới tâm mạch." hắn lắc đầu, nếu không phải tình thế khẩn cấp, Liên Mị lại ở trên xe ngựa, mình cũng sẽ không bí quá hoá liều.

Dù sao hôm nay hai người ẩn núp truy binh, nàng còn phải dựa vào Hiên Viên Thần mới có thể vượt qua. Bất kể là tìm thức ăn, còn sống tại rừng núi hoang vắng, tự mình một người tuyệt đối làm không được.

Giống như ăn nhờ ở đậu, không có bản lãnh, vậy thì phải nhu thuận nghe lời, Liên Mị còn không đến mức dám gây ra phiền toái cho hắn nữa .

Trầm mặc một hồi, nàng lại hỏi: "Truy binh đi rồi? Chúng ta khi nào thì rời đi?"

"Ta đã ra bên ngoài nhìn,đợi bọn họ đi xa , nhưng chúng rất cẩn thận, có lẽ sẽ quay lại để xem một chút, tạm thời không thể ra khỏi đây . Mẫu hậu hay là nhịn một chút, chờ mấy ngày nữa sẽ rời đi."

Hiên Viên Thần ngồi ở bên cạnh nàng, cười nói: "Vậy thì hai người chúng ta đơn độc ở trong sơn động, làm mẫu hậu chịu ủy khuất?"

hắn tự tay muốn xoa lên gương mặt của mình, bị Liên Mị nghiêng đầu tránh được: "Ủy khuất cái gì, có thể bình an là đã đủ rồi."

Hai người mặt đối mặt , làm cho nàng cảm thấy lúng túng, Liên Mị cuối cùng chịu không nổi, mở miệng phá vỡ trầm mặc, hỏi: "Hoàng thượng như thế nào phát hiện tỷ tỷ... không phải là ta?"

"Hai người các ngươi hình dáng rất giống, về sau ta mới phát hiện,." Hiên Viên Thần đưa tay tại trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Mặt trái xoan, chân mày lá liễu, khung xương nhỏ xinh, còn có một đôi mắt to."

"Chỉ là so với mẫu hậu, ánh mắt của Đại tiểu thư phần mềm , nhu mì “ .Liên Mị nheo lại mắt, cũng cảm giác đầu ngón tay của hắn đụng vào khóe mắt mình: "Mẫu hậu không biết, mỗi lần thời điểm thỏa hiệp, ánh mắt đều lộ ra một cổ không chịu thua. Ngay cả đại tiểu thư khi bị cổ độc xâm nhập ,nhìn vào ánh mắt ấy , ta liền phát hiện lấy lầm người."

"Cho nên ngươi không có bảo vệ tỷ tỷ, nàng mới bị Lâm tướng quân giết..." Nàng trừng to mắt, người nam nhân trước mắt này mặc dù không có trực tiếp giết tỉ ấy , đúng là cho dù phát hiện âm mưu của Lâm Li Triệt, nhưng cũng không nghĩ qua che chở tỉ tỉ nàng.

"Đối với ta mà nói, nàng ta không phải là nàng , ta không quan tâm ." Cảm giác được dưới lòng bàn tay nàng co rúm lại một chút, Hiên Viên Thần khóe miệng giương lên, cười nói: "Mẫu hậu khả năng không tin, ta mới đầu xác thực không có phát giác được Lâm Li Triệt đã phát hiện. hắn được lòng phụ hoàng , luôn ra vào hậu cung dễ dàng , làm cho người khó lòng phòng bị. Lúc ấy phụ hoàng vẫn còn sống , ta cũng không thể tự tiện ra vào Cam Lộ điện."

Lời này nửa thật nửa giả, Liên Mị không có tin hết, nhưng cũng hiểu hôm nay truy cứu, cũng không thể làm cho chết đi tỷ tỷ sống lại.

Liên Mị ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hiên Viên Thần: "Hôm nay thân thể của Hoàng Thượng đã thật tốt , rất nhanh liền không cần song sinh cổ trong thân thể ta..."

"Mẫu hậu lại muốn bỏ trốn nữa sao ?" lòng bàn tay Hiên Viên Thần vuốt ve trên gáy nàng, Liên Mị không khỏi nhíu mày.

"Mẫu hậu dường như quên mất, muốn song sinh cổ rời đi, cũng không phải là một chuyện dễ."

Liên Mị biết, cổ độc muốn bài trừ , trừ phi có huyết thống tương cận người mới có thể thành công .

Liên gia đi nơi nào tìm huyết mạch người đến thừa kế?

Duy nhất , chỉ có thể là con của mình .

Nhưng Liên Mị không đành lòng , cho một con sâu độc trong thân thể của hài tử mình ?

Nàng không phải là Lâm Li Triệt, , vì sống sót, không tiếc hy sinh rơi còn chưa ra đời, không chút tiếc nuối .

"Mẫu hậu nên biết rõ, làm sao có thể làm cho cổ trùng rời đi. Cho nên, có phải nên nghĩ để cho chúng ta có một đứa bé?" Hiên Viên Thần bàn tay từ cổ của nàng bên cạnh đã rơi vào Liên Mị trên bụng, cách quần áo nhẹ nhàng vuốt phẳng, làm nàng toàn thân nổi lên một mảnh nổi da gà.

Hài tử? Hai người bọn họ? nói đùa gì vậy!

Liên Mị hung hăng đẩy tay của hắn, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng không cần nghĩ nhiều, không nhất định là con của người , chỉ cần là máu mủ của ta ,ta cũng có thễ giải độc ,không phải sao ? ."

Tay của Hiên Viên Thần lại nắm chặt nàng, kéo nàng vào trong lòng, sắc mặt lạnh dần: "không phải là con của ta, chẳng lẽ mẫu hậu còn muốn cùng người khác?"

Liên Mị bị hắn cho làm đau, giãy giụa nói: "Chỉ cần ta giao ra mật chỉ, làm cho Hoàng Thượng khoẻ mạnh , Hoàng Thượng còn giữ ta làm cái gì? Tam cung lục viện, còn nhiều , Hoàng Thượng muốn bao nhiêu con mà không được ."

"Mẫu hậu ghen tị?" Hiên Viên Thần lại lần nữa nở nụ cười, hai tay sít sao đem nàng ôm vào trong ngực: "Yên tâm, trừ nàng ra, không có tam cung lục viện ."

"Nếu là mẫu hậu không thích,ta sẽ đem tần phi đuổi ra hậu cung, cũng không có gì đáng ngại ."

Liên Mị hoảng sợ , Hiên Viên Thần mở miệng nói ra, xưa nay đều không phải là nói đùa, chẳng lẽ hắn thật muốn dẹp hết hậu cung?

Nếu là như vậy, hậu cung không có một bóng người, lại thường xuyên cùng với mình , ai có thể đoán không ra quan hệ của hai người?

Vừa nghĩ tới Hiên Viên Thần cả gan làm loạn, Liên Mị liền không nhịn được sợ hãi: "Hoàng Thượng muốn không phải là mật chỉ sao? Chỉ cần có mật chỉ, cũng không có người có thể uy hiếp được đế vị, Lâm tướng quân cũng không thể!"

"hắn cho tới bây giờ cũng không thể uy hiếp được ta, nếu không phải mẫu hậu len lén chạy ra ngoài cung, ta củng không phải đi theo nàng ?" Hiên Viên Thần dịu dàng nói, lại gọi Liên Mị trong lòng run lên.

Người nam nhân này nói cái gì vì chứ , rốt cuộc là vì chính hắn thôi!

Nhưng Hiên Viên Thần không thèm để ý chút nào về mật chỉ, Liên Mị thực đang phiền não.

Đối với người nam nhân này mà nói, cái gì mới là hấp dẫn nhất khiến hắn nguyện ý trao đổi tự do cho nàng ?

Liên Mị đang suy nghĩ, cái cằm bị hắn nắm, bị buộc ngưỡng mặt lên.

"Mẫu hậu đang suy nghĩ gì, nghĩ tới nam nhân khác sao?"

Hiên Viên Thần lạnh lùng nói, gần sát đến,mặt 2 người gần sát vào nhau : " nữ nhân của Hoàng đế, ai dám tư thông , chu vi củ tộc ( là chém 9 dòng họ ) , mẫu hậu chẳng lẽ không biết sao?"

Liên Mị sắc mặt trắng bệch, chém cửu tộc là tội lớn, ý hắn quá rõ ràng ,mình phải sống với hắn cả đời , không còn lựa chọn nào khác .

Hồi nhỏ , thời điểm tuổi dậy thì, nàng liền đỏ mặt len lén nghĩ tới về sau phu quân sẽ là bộ dáng thế nào.

không cần quá tuấn mỹ, lại muốn đầy bụng tài hoa, săn sóc tinh tế, không cần quá giàu có, thuộc bậc trung gia đình liền đã đầy đủ .

Chỉ là, hôm nay, đều bị Hiên Viên Thần chặt đứt ý nghĩ !

"Ngoại trừ ta, ai dám đụng ngươi, như vậy ta liền làm cho hắn... Chết không có chỗ chôn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.