Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 71: Lần đầu giao phong



Chương má má đem chuyện trong điện Thái Hòa bẩm lại cho Liên Mị ; sau khi nghe xong nàng thở dài rồi khoát tay bảo má má lui ra.

Nếu nàng không lầm, chẳng mấy chốc nữa Hiên Viên Thần sẽ qua đây tìm nàng nhanh thôi.

Qủa nhiên, nửa canh giờ sau đã thấy Hiên Viên Thần sải bước tiến vào Cam Lộ điện.

« Đúng là mẫu hậu đang đợi trẫm rồi ! », đôi mắt hắn nhìn nàng đắm đuối, khuôn mặt mang theo vẻ vui mừng không giấu giếm.

Liên Mị khẽ nhíu mày, không vui nói : « Hoàng Thượng, con gái Tư Đồ là dòng chính, lại có tới năm phần giống ta, hôm nay bị Liên quý nhân nhìn thấy, tất sẽ sinh nghi ngờ. »

Hiên Viên Thần vất vả chọn một vị phi tử, trông vẻ ngoài thật giống với Thái hậu đương triều, việc này truyền đi, sẽ khiến quốc thể đồi bại đến mức nào trong mắt thiên hạ đây ?

« Liên quý nhân chỉ là thức thời, ta sẽ không nói với Mị phi đâu. » Hiên Viên Thần ngồi xuống cạnh người nàng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của nàng lưu luyến : « Đúng là khá giống nhau, nhưng ở chỗ nàng ta, thật không thể không nhớ về mẫu hậu được. »

Liên Mị tức giận nhìn hắn, đúng là hắn không hề để việc nàng đang lo lắng ở trong lòng.

Tả Bích Liên mà biết thức thời sao ? Đúng là mặt trời mọc hướng tây mà ! Nàng chỉ sợ giấu giếm việc này thì sớm muộn gì cũng rơi vào mắt Mị phi mà thôi.

Chuyện này nếu lộ ra, Mị phi không có động thái gì, thì Tư Đồ cũng không chịu để yên đâu. Chẳng lẽ Hiên Viên Thần coi đây là chuyện đem ra để đùa sao ?

không đúng, nhất định hắn đang có âm mưu gì đó.

« Thực ra hoàng thượng muốn làm gì ? Mặc dù Tư Đồ chỉ là một văn nhân nhưng mà dưới hắn có không ít đám văn nhân cổ hủ. Nếu hắn khích động triều đình, cũng không phải dễ dẹp. »

« Mẫu hậu không cần phải lo lắng chuyện cỏn con này. » Hiên Viên Thần cầm bàn tay mềm nhỏ của nàng, vuốt ve : « Hôm nay trẫm chưa ăn gì cả, mẫu hậu có món gì ngon ? »

Liên Mị không dùng cơm, biết rõ Hiên Viên Thần bị hai tần phi quay quanh, các nàng tranh nhau bồi hắn ăn, nhưng chắc không biết nam nhân này thích ăn những gì.

Nàng phân phó cho Chương má má làm vài món đưa lên, cùng Hiên Viên Thần dùng cơm, muốn nhắc lại chuyện xưa, lại bị hắn nhấc bổng lên mang sang phòng khác.

Nam nhân này không muốn nói chuyện, Liên Mị luôn không có biện pháp để mở miệng hắn ra.

Nhưng mà, đối diện với một người có cùng dung mạo với mình, Liên Mị luôn cảm thấy không được tự nhiên, tốt nhất tránh được ngày nào hay ngày ấy.

Miễn cho Mị phi thỉnh an, Tả Bích Liên sau giờ ngọ đã tới điện Cam Lộ đứng chờ.

Có thể trông thấy kết cục xui xẻo của Mị phi, nàng ta thấy thật hả hê, tận lòng giúp đỡ Liên Mị giấu giếm.

« Bái kiến thái hậu nương nương. » Tả Bích Liên mặt mày rạng rỡ, làm như thập phần sung sướng.

« Đứng lên đi. » Nghe nói nàng ta đến tìm, mặc dù không muốn gặp, nhưng vẫn phải chờ xem nàng ta lại nói chuyện gì nữa đây.

Qủa nhiên là, sau khi hàn huyên vài câu, Tả Bích Liên liền nhắc đến Mị phi : « Tỷ tỷ có vài phần giống với nét mặt của thái hậu nương nương, thật đúng là có duyên. »

Nàng ta dứt lời, dò xét thái độ của Liên Mị, thấy nàng hờ hững đáp lời, liền có chút thất vọng.

« Đúng là nhìn từ xa có vài phần giống nhau, nhưng lại gần thật không hẳn vậy. Ta cũng nghe nói Liên gia cùng Tư Đồ có tiến cử nữ nhi, chỉ sợ là trùng hợp. »

Tả Bích Liên lung tung gật đầu, không đếm xỉa tới, nói : « nói là trùng hợp, cũng không tránh khỏi có chút dụng ý. Nghe nói hoàng thượng lựa chọn trong bốn nữ nhi của nhà Tư Đồ và Tư không, lựa ra Mị phi tỷ tỷ, Hoàng thượng hẳn là nhìn tỷ tỷ quen mắt mới lựa vậy. »

Liên Mị không nhìn đến nàng ta, cúi đầu nhấp một ngụm trà : « Có lẽ vậy, chuyện của hoàng thượng, không phải ai cũng có thể khua tay múa chân được. »

Tả Bích Liên nhất thời cứng mồm, muốn nói gì nữa chắc sẽ khó giữ được mồm.

Hiên Viên Thần chọn ai, đó là việc của hắn, không có liên quan gì đến người ngoài.

Nhưng mà, hắn chọn lấy một người có nét mặt giống với Liên Mị làm phi tử, đúng là làm cho Tả Bích Liên ghen tị trong lòng. nói cho cùng, Hiên Viên Thần chọn lấy một nữ nhân có dung mạo giống với mẫu hậu, chắc chắn trong nội tâm vẫn còn lưu luyến nàng ấy.

Tả Bích Liên lén nhìn Liên Mị, thấy nàng mặc quần áo rộng thùng thình, ngay cả đai lưng cũng không thắt, chỉ mặc thường phục đơn giản, không biết có phải đã mang thai hài tử của hoàng thượng hay không ?

« Vừa hay tỷ tỷ tiến cung, hay là chúng ta cùng đi săn đi ? » Nàng ta đột nhiên cười cười nói ra : « Ở phía tây là khu vực săn bắn tốt, bên ngoài cũng không lạnh, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, thái hậu nương nương thấy thế nào ? »

Liên Mị ung dung cười, trong lòng biết rõ Tả Bích Liên có lẽ đã đoán ra vài phần nên mới đến đây : « Những ngày này đúng là không lạnh, nhưng gió mạnh khiến thân thể ta không thoải mái. Mị phi lại mới tiến cung, chuyện đi săn để mấy hôm nữa hẵng nói. »

Tả Bích Liên bừng tỉnh nhớ tới hôm nay là ngày Mị phi tiến cung, nên đêm nay nàng ta sẽ thị tẩm.

Phi tử mới tiến cung, có thể được thị tẩm 3 ngày.

Hẳn là, ý Liên Mị là, Mị phi sau 3 ngày thị tẩm, người cũng mệt mỏi, sợ là phải nghỉ ngơi vài ngày mới có khí lực đi săn.

3 ngày ?

Sau 3 ngày ấy, Hiên Viên Thần có còn nhớ rõ ta là ai không ?

Để cho Mị phi nằm kề bên gối, gương mặt lại giống Liên Mị, có khi nào sẽ làm hoàng thượng lưu tâm không ?

Nếu là Liên Mị mang thai, căn bản không thể hầu hạ hoàng thượng, đến lúc đó, Hiên Viên Thần sẽ nghiêng về phía Mị phi, đúng là khả năng này có thể xảy ra.

Nếu là thị tẩm, Hiên Viên Thần được nếm tiếng ngon lời ngọt, mà nàng ta còn có ưu điểm là trẻ trung xinh đẹp.

Tả Bích Liên sít sao nắm quả đấm, Liên Mị không còn là mối uy hiếp nữa, Mị phi mới là kẻ nguy hiểm.

Liên Mị nhìn bóng lưng vội vàng rời đi, không khỏi nén tiếng thở dài.

Liên quý nhân nếu biết ngộ ra điều tốt, cuộc sống sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cứ như thế thoáng châm ngòi vài câu, Tả Bích Liên không thể nhịn hơn để đối đầu với Mị phi, Liên Mị thực cảm thấy vô lực.

Sợ là Liên quý nhân này, bị người ta bán đi, cũng sẽ vui vẻ vì giúp được người ta kiếm tiền.

Chương má má cũng nhìn ra sự việc, cười nói : « Liên quý nhân ngây thơ, thật thà, phúc hậu, cũng không có gì không tốt, làm cho nương nương cũng đỡ phải nghĩ nhiều. »

« Đúng vậy, chỉ e là về sau Mị phi không như thế. »

Liên Mị khẽ mỉm cười, trong cung đang nhàm chán, chờ xem chuyện vui vậy.

« Đêm nay đã thông báo cho Mị phi thị tẩm chưa ? Phi Yên điện đã chuẩn bị chu đáo chưa ? »

« Bẩm nương nương, sáng sớm đã phái người qua, Mị phi đã biết chuyện rồi. » Chương má má không cần Liên Mị nhắc nhở, đã sớm đi làm chuyện thuộc bổn phận của mình.

Liên Mị hài lòng gật đầu : « Đêm nay hẳn là có trò hay rồi. »

« Xem ra mẫu hậu đang cực kỳ cao hứng ? »

Hiên Viên Thần xuất quỷ nhập thần, cũng không biết từ nơi nào tiến vào, Liên Mị cũng không ngẩng đầu lên, đáp : « Xem ra đêm nay hoàng thượng khá vất vả đấy. »

« Được mẫu hậu quan tâm, trẫm rất vui. » hắn cười cười, cúi đầu hôn lên gò má Liên Mị. Mấy ngày nay tĩnh dưỡng, uống thuốc, nàng bớt nôn nghén đi, cũng đã miễn cưỡng ăn được, sắc mặt hồng hào mượt mà trở lại, khiến hắn cao hứng, vuốt ve gò má nàng nói : « Chờ trẫm trở lại ! »

hắn cất bước rời đi, bỏ lại mấy lời.

Liên Mị đưa tay đặt lên nơi hắn vừa hôn qua gò má, nhíu nhíu mày.

Chờ hắn ?

Chẳng lẽ đêm nay Hiên Viên Thần truyền Mị phi thị tẩm, nhưng lại không ngủ tại Phi Yên điện ?

Hoàng đến tiến đến Phi Yên điện, Mị phi đã sớm chuẩn bị, trên người là bộ váy đỏ mỏng làm tôn lên nét đẹp tuyết trắng của nàng.

Hiên Viên Thần nhìn nàng ta co ro trước gió đêm lạnh, cố gắng làm ra vẻ đẹp thư thái, phơi bày ra mị lực của mình trước mặt hắn.

Khóe miệng nhếch lên, quả thật là thú vị.

không như Tả Bích Liên, xem ra Mị phi cũng có chút ý tứ.

« Hoàng thượng, Mị nhi đợi ngài đã lâu. » Mị phi cúi đầu xuống, lộ ra cần cổ trắng ngần. Nàng biết, tư thế này luôn luôn khiến nam nhân phải động lòng. Mà Hiên Viên thần là nam nhân tôn quý nhất, luôn thích sự phục tùng vô điều kiện, nên là, bộ dáng thần phục này của nàng, hẳn là sẽ được hoàng thượng để ý.

Qủa thật, khuôn miệng của hoàng thượng càng tươi hơn, lại khiến Mị phi thêm động tâm, khuôn mặt đỏ hồng, đi theo hắn tiến về phòng trong.

« Mị nhi hầu hạ hoàng thượng. » Nàng tiến lên một bước, vẫy lui cung nữ, tự mình thay cho hắn thường phục.

« không vội. » Hiên Viên Thần đưa tay ngăn nàng ta lại, cười cười ngồi xuống : « Đêm nay ái phi thật là động lòng người. Trẫm vốn tưởng con gái của Tư Đồ cũng chỉ biết đọc sách, không biết chuyện thú khác, hôm nay xem ra, trẫm thật nghĩ sai rồi. »

Được hắn khen ngợi, Mi phi hân hoan cực điểm, xấu hổ nói : « Mị nhi cầm kỳ thi họa đều là 10 năm nay phụ thân hun đúc. không dám nói là đệ nhất, nhưng thực ít người có thể sánh bằng. »

« A ? Nàng không ngại gảy đàn cho trẫm nghe một bản chứ ? »

Hiên Viên Thần đã mở miệng, Mị phi nào dám cự tuyệt. Nàng cho người mang cây Thất Huyền cầm đến thể hiện tài đánh đàn.

Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, tiếng đàn ưu nhã dần vang lên.

Hiên Viên Thần thích thú, con gái của Tư Đồ đúng là tài đánh đàn phi phàm.

Mười ngón tay giống như hồ điệp, tung bay trên dây đàn.

Tiếng đàn thanh lãnh, nhưng lại mang theo vài phần tình ý, Mị phi thoáng đỏ mặt, liếc về phía Hiên Viên Thần. Nhất định hết một khúc, hoàng thượng sẽ thay đổi hẳn cái nhìn về nàng.

Chỉ tiếc là chưa tới một nửa khúc nhạc, ngoài điện truyền đến một hồi huyên náo.

Mị phi mơ hồ tức giận, là kẻ nào đang phá đám đêm thị tẩm đầu tiêng của nàng ?

Chờ Nhũ má má tiến đến nhỏ giọng bẩm báo, nàng nheo mắt lại, khó giấu được lửa giận đang dâng ngập đôi mắt.

Tả Bích Liên. Lại là Liên quý nhân kia !

« Nếu là Liên quý nhân thân thể không khỏe, e là trẫm phải đi thăm một chút. Trẫm sẽ nhanh trở lại thôi. » Hiên Viên Thần nói xong, đứng dậy đi theo người truyền tin của Trầm Hương điện.

Mị phi muốn ngăn cản, nhưng lại không thể, đúng là tâm can u uất đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.