Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 127: C127 Chương 127



Nước mắt Diêu Tâm Lan ngay lập tức tuôn ra ồ ạt, thế nhưng hiện tại nàng đã mở mắt ra nhìn Tần Hoan với vẻ tràn đầy thống khổ, giọng nói nàng vừa tuyệt vọng vừa thương tâm, "Ta biết, Cửu muội muội nhất định sẽ thầm nói ta không có tiền đồ, thế nhưng Cửu muội muội không hiểu được một khi đặt toàn bộ tâm tử của mình lên trên người một nam nhân mà hắn lại không yêu ngươi thì sẽ đau khổ thế nào."

Tần Hoan cảm thấy trong tim như bị cái gì đó nhẹ nhàng đâm một nhát, thế nhưng nhìn vào con ngươi đầy tơ máu của Diêu Tâm Lan thì Tần Hoan cũng hiểu mình chưa thể hoàn thoàn lĩnh hội được hết toàn bộ đau khổ của nàng, "Ta chưa bao giờ mang toàn bộ tâm tư của mình đặt vào một người nào khác, cho nên mới không hiểu được khổ nhọc và thương tâm của Đại tẩu. Thế nhưng Đại tẩu à, con người sống ở đời vì sao lại phải đặt tâm tư lên trên người khác? Cho dù người đó có là người mình yêu thì đầu tiên cũng phải yêu lấy bản thân mình trước chứ?" Tần Hoan hơi ngừng lại rồi đột nhiên nói, "Đại tẩu có biết một loài hoa tên gọi là dây tơ hồng không?"

Diêu Tâm Lan ngây ngốc, không hiểu sao Tần Hoan lại đổi chủ đề.

Tần Hoan không cần Diêu Tâm Lan trả lời, chỉ tiếp tục nói, "Loại hoa này ngoài dùng để làm thuốc chữa bệnh thận suy khí hư, thế nhưng chắc chắn Đại tẩu không biết loại hoa này chủ yếu sống ký sinh trên các cây đại thụ. Điều đáng buồn ở đây chính là nếu như hoa này chêt thì đại thụ vẫn sẽ sinh sống tươi tốt bình thường, thế nhưng nếu đại thụ chết thì hoa này chắc chắn cũng sẽ héo rũ rồi chết dần theo."

Tần Hoan nói xong thì Diêu Tâm Lan cũng ngây dại, thế nhưng nước mắt nàng cũng đã ngừng chảy. Một lúc sau, ánh mắt vốn tràn đầy tuyệt vọng của Diêu Tâm Lan đã bắt đầu dần dần khôi phục lại sức sống.

Nàng khịt khịt mũi, hai trong mắt nhìn lên đ ỉnh màn, "Muội biết không? Ta có một giấc mơ, mơ thấy hắn có nữ nhân khác, nữ nhân kia mặc váy áo màu hồng đào, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, hắn ôm lấy người đó, trong mắt cũng tràn đầy yêu thương chu đáo. Muội biết không, giấc mơ này quá mức chân thực rồi, ta thấy ánh mắt đó của hắn, hắn chưa bao giờ nhìn ta như vậy cả."

Diêu Tâm Lan nói xong lại tiếp tục khóc, "Ta cũng biết không nên vì một giấc mơ mà canh cánh trong lòng. Thế nhưng cứ coi như là ta mê muội đi, giấc mơ này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu ta, làm cách nào cũng không thể quên được."

Tần Hoan nhíu mày, "Một giấc mơ? Mơ khi nào thế?"

Diêu Tâm Lan lại khịt khịt mũi, "Đêm qua, ta mơ thấy ta đang nằm chợp mắt thì đột nhiên tỉnh dậy nên muốn đi ra ngoài dạo chơi, cho nên mới đi từ cửa hông đến hành lang bên ngoài, ngay chỗ hồ bán nguyệt, ta thấy bọn họ đứng bên trong rừng cây nhỏ."

Tần Hoan âm thầm thở dài, vừa rồi lúc nghe Tần Sâm nói thì trong lòng nàng thấy hơi nghi ngờ, thế nhưng hiện tại nghe Diêu Tâm Lan nói ra thì mới bất đắc dĩ khẳng định lại lời Tần Sâm nói, quả nhiên đúng là vì một giấc mơ. Tần Hoan lắc đầu bật cười, "Đại tẩu, mấy chuyện nằm mơ này đa phần đều là do ban ngày suy nghĩ nhiều quá thì ban đêm mới mơ thấy, đôi khi toàn bộ còn là hoàn toàn vô căn cứ. Có phải dạo này Đại ca bận quá nên tẩu mới có hơi nghi ngờ vô căn cứ, cho nên mới nằm mơ như vậy?"


Diêu Tâm Lan mím môi, "Ta... không phải thế..."

Tần Hoan nhìn thoáng qua Phục Linh, Phục Linh cũng có biểu cảm giống hệt nàng, đương nhiên chỉ vì một giấc mơ mà tức giận đến mức này thì đúng là chuyện bé xé ra to. Trong lòng Phục Linh cũng cảm thấy cực kỳ oan uổng thay cho Tần Sâm.

Tần Hoan suy nghĩ một lát rồi nói, "Đại tẩu có phải do cảm thấy cảnh trong mơ quá chân thật cho nên mới nghĩ rằng đó là giấc mơ tiên tri? Thế Đại tẩu thử nghĩ lại xem, mấy hôm nay Đại ca đối xử với tẩu thế nào, có quan tâm đầy đủ không? Có gì không giống với trước đây không?"

Diêu Tâm Lan nghe thấy thế quả nhiên tập trung suy nghĩ một lát, Tần Hoan quay đầu lại nhìn Mặc Thư, "Mặc Thư, ngươi nói xem, mấy hôm nay Đại thiếu gia có thay đổi gì kỳ lạ không?"

Mặc Thư lắc đầu, "Không có, hoàn toàn không có, đêm nào Đại thiếu gia cũng ngủ ở đây, ngay cả buổi sáng hay buổi chiều ra ngoài thì cũng đều nói với tiểu thư là đi đâu làm gì, lúc nào về. Hoàn toàn không có gì kỳ lạ."

Tần Hoan lại nhìn Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu nghe thấy chưa? Do Đại tẩu vẫn còn chìm trong cơn ác mộng này thôi, chứ những người ngoài thì lại luôn luôn thấy rõ ràng."

Nói như vậy khiến cho Diêu Tâm Lan sững sờ, Mặc Thư là người thân cận nhất với nàng, là nha hoàn nàng mang theo từ Diêu phủ cho nên đương nhiên không thể lừa gạt nàng. Diêu Tâm Lan ngẩn ngơ nhìn Mặc Thư, "Ngươi nói đúng là như vậy ư?"

Hốc mắt Mặc Thư đỏ lên, "Đương nhiên là thật, nô tỳ thấy tiểu thư gần đây do mang thai tiểu thiếu gia quá vất vả, lại bị biến cố vài hôm trước dọa sợ cho nên lòng dạ tiểu thư mới luôn không yên. Tiểu thư chỉ vì chuyện này mà gây gổ với Đại thiếu gia khiến cho tất cả mọi người cùng lo lắng, tiểu thư và Đại thiếu gia là phu thê, cũng là chỗ dựa duy nhất trong phủ này của tiểu thư, lại càng là người tiểu thư nên tin tưởng nhất. Nếu như tiểu thư và Đại thiếu gia ầm ĩ đến mức chia xa thì cực kỳ không tốt, kể cả Đại thiếu gia có sai cũng không sao cả, thế nhưng theo nô tỳ thấy thì rõ ràng Đại thiếu gia không làm sai cái gì..."

Diêu Tâm Lan vẫn đang ngẩn ngơ, một lát sau nàng tự mình lau lau khóe mắt, "Được, em đã nói như vậy thì ta đây cũng sẽ không nghĩ nữa. Cũng không biết vì sao ta lại thế này, trong đầu cứ luẩn quẩn mãi không thôi, ta đã cố quên nhưng vẫn không sao quên được..."


Diêu Tâm Lan tự trách mình xong lại nhìn sang Tần Hoan, "Cửu muội muội, muội cho ta một phương thuốc an thần có được không?"

Đương nhiên Tần Hoan gật đầu, "Tai nạn lần trước của Đại tẩu đã qua rồi, hiện tại chỉ cần uống thuốc bổ bình thường là đủ rồi. Tẩu muốn uống thuốc thì muội sẽ kê đơn, cũng có thể làm thành thuốc viên cho tẩu, Đại tẩu đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Diêu Tâm Lan gật đầu, "Được, vậy thì tốt quá rồi."

Diêu Tâm Lan nói câu này xong thì nằm xuống không nhúc nhích gì nữa, Mặc Thư tiến lên đắp chăn mỏng lên cho nàng rồi nói với Tần Hoan, "Xin Cửu tiểu thư xem mạch cho tiểu thư nhà ta với."

Tần Hoan chỉ thấy sắc mặt của Diêu Tâm Lan có hơi mệt mỏi nên mới gật đầu rồi bắt đầu xem mạch. Nàng xem mạch xong rồi lại viết phương thuốc mới, đến lúc nàng viết xong thì Diêu Tâm Lan cũng đã nhắm mắt lại, thở đều đều chìm vào giấc ngủ rồi.

Mặc Thư cất kỹ phương thuốc Tần Hoan đưa cho, thế nhưng hốc mắt vẫn còn hồng hồng.

Phục Linh ở bên cạnh nhìn thấy rồi nói, "Sao Mặc Thư tỷ tỷ vẫn còn thương thâm thế? Chẳng phải thiếu phu nhân đã tốt rồi sao? Uống thuốc của tiểu thư nhà ta vào nữa thì sau này sẽ càng ngày càng tốt lên thôi."

Mặc Thư nhìn Tần Hoan, vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan nhíu mày, Phục Linh lại sốt ruột nói, "Mặc Thư tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng có úp mở nữa."


Mặc Thư nghe câu này xong thì nước mắt cũng rơi xuống, sau đó khóc ròng, "Cửu tiểu thư, ta sợ tiểu thư nhà ta không ổn lắm..."

"Có ý gì?" Tần Hoan chau mày, "Vừa rồi ta đã xem mạch, tinh thần của tiểu thư nhà ngươi chỉ hơi suy nhược với ưu tư quá nặng mà thôi."

Mặc Thư lắc đầu, "Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã mấy ngày nay đều không nhớ rõ những chuyện xảy ra hàng ngày nữa rồi. Hôm trước rõ ràng tiểu thư đã uống thuốc rồi nhưng lại nói mình chưa uống, suýt chút nữa lại uống thêm lần nữa, còn có đi ra ngoài tản bộ vài vòng rồi nhưng vẫn không nhớ là mình đã đi rồi, buổi tối lại đòi ra ngoài đi bộ tiếp. Đêm qua nữa, tiểu thư đã đi ngủ từ sớm rồi thế nhưng lại coi giấc mơ thành sự thật, nói bản thân mình mộng du nên đi ra ngoài..."

Nước mắt Mặc Thư rơi lộp bộp, "Tiểu thư rất không bình thường, thế nhưng người xem mạch lại không thấy cái gì cả. Chuyện này giống với... giống với dì ruột của tiểu thư ngày trước chết vì bệnh điên, ngày đó trong phủ cũng mời rất nhiều đại phu đến, xem mạch xong thì không hề nhận ra chuyện gì cả, thế nhưng người cứ thế phát điên..."

Mặc Thư cũng không nói rõ ràng thế nhưng Tần Hoan hiểu được ý của nàng. Trước đây Tần Sâm cũng đã từng nhắc đến trong nhà Diêu Tâm Lan có người bị bệnh điên, mà bệnh điên này có khả năng rất lớn sẽ di truyền cho nữ nhi thân sinh của mình hoặc những người thân thuộc trong gia đình. Mặc Thư thấy nhiều ngày nay Diêu Tâm Lan có biểu hiện rất kỳ quái thế nên mới lo lắng Diêu Tâm Lan cũng mắc phải bệnh này rồi.

Lông mày Tần Hoan nhíu chặt lại, chẳng trách, chẳng trách Diêu Tâm Lan có thể vì 1 giấc mơ mà cãi vã với Tần Sâm. Hóa ra là vì đã có quá nhiều ký ức bị lẫn lộn rồi!

Nhưng rốt cuộc là vì sao? Có phải biểu hiện sớm của bệnh điên không?

Nhìn nước mắt của Mặc Thư tuôn rơi thì đột nhiên đáy lòng Tần Hoan cũng cảm thấy bất lực. Cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy được y thuật của chính mình không tệ, chỉ cần có cơ hội, người nàng muốn cứu đều có thể cứu được tính mạng trở về. Thế nhưng trước mắt, một người là Tần Lệ, một người là Diêu Tâm Lan đều mắc phải những thứ bệnh ly kỳ cổ quái, nan y khó giải quyết, bất kể là bệnh hoa liễu hay bệnh điên thì ngay cả Dược vương Tôn Hi cũng không thể chắc chắn hoàn toàn sẽ chữa khỏi chứ đừng nói là nàng. Lần đầu tiên trong đời Tần Hoan cảm thấy mình thật bất lực.

"Ngươi trước mắt đừng có nghĩ như vậy, Đại ca cũng đã nói qua với ta rồi, trong nhà tiểu thư nhà ngươi có người..."

Tần Hoan nói đến đây liền dừng lại, nhìn thấy lo lắng trùng trùng trên mặt Mặc Thư nên nàng đổi cách nói khác, "Khi con người sức khỏe quá yếu thì đến lúc mang thai sẽ nhớ nhớ quên quên là chuyện bình thường. Ngươi không cần lo lắng, bệnh điên không phải ai cũng bị đâu."

Mặc Thư lau nước mắt, "Nô tỳ chỉ lo lắng tiểu thư cứ thế này mãi thì sau này cũng không biết sẽ trở nên thế nào nữa. Nếu cứ tiếp tục náo loạn thì sẽ mất đi tình cảm với Đại thiếu gia, đến lúc đó..."


Lo lắng của Mặc Thư đúng là rất có lý, những lời Tần Hoan nói với Diêu Tâm Lan ban nãy về dây tơ hồng mặc dù là thật lòng nhưng chính bản thân nàng cũng hiểu thói đời này. Những câu nói đó chỉ có tác dụng với bản thân Tần Hoan mà thôi, còn những người khác đều là xuất giá tòng phu, vị hôn phu chính là chỗ dựa duy nhất của mình, cũng chính là tính mạng của mình.

Tần Hoan nhất thời không biết nên trấn an thế nào, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Có ngươi ở bên cạnh nhắc nhở rồi, tiểu thư nhà ngươi chắc sẽ tự biết nặng nhẹ. Hai người sống chung với nhau rất quan trọng, mà Đại ca cũng không phải người vô tình như vậy."

Mặc Thư mím môi, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt có vẻ thống khổ, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không nói xấu Tần Sâm, chỉ là nói, "Đại thiếu gia cũng là người, sẽ luôn luôn... Nô tỳ đương nhiên sẽ nhắc nhở tiểu thư, kỳ thật những lời này nô tỳ cũng đã nói rất nhiều rồi nhưng tiểu thư luôn không chịu nghe, có lúc lại vừa nghe xong đã quên luôn, nô tỳ rất sợ..."

Tần Hoan thở dài, "Thực ra thì Đại tẩu cũng đã mang thai con của Đại ca, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Đại tẩu cũng vẫn còn có đứa nhỏ."

Tần Hoan không hề có ý nghĩ đến những chuyện tồi tệ, cái khác không nói, nhưng Lâm thị chính là ví dụ điển hình. Tần An phong lưu thành tính, nhưng chẳng phải Lâm thị vẫn khá ổn sao. Bất kể đúng hay sai, bất kể lúc nào thì con người cũng phải luôn khiến cho bản thân mình sống thật tốt mới là đúng đắn.

Mặc Thư lại lau nước mắt, "Vâng, nô tỳ biết rõ, nô tỳ sẽ cố gắng khuyên giải tiểu thư. Tiểu thư... từ nhỏ đã được lão gia và phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, tiểu thư thấy lão gia và phu nhân tình ý sâu nặng nên luôn muốn vị hôn phu tương lai của mình cũng sẽ yêu thương mình. Lúc gặp được Đại thiếu gia, thấy Đại thiếu gia yêu thích mình, tiểu thư cũng yêu thích Đại thiếu gia nên ngay lập tức đặt toàn tâm toàn ý lên người Đại thiếu gia. Thế nhưng thời gian dần trôi đi, khó tránh khỏi có chút khiếm khuyết, mà tiểu thư lại là người cố chấp, trong mắt không chứa nổi hạt cát."

Kỳ thật Tần Hoan hiểu được cách nghĩ của Diêu Tâm Lan, nhưng chuyện này nàng chẳng có quyền gì mà đi quản, nàng chỉ thương tiếc Diêu Tâm Lan đơn độc gả vào Tần phủ, lại đối xử với người khác vừa hiền hậu lại còn đang mang thai, "Ngươi cứ khuyên nhủ Đại tẩu thật tốt, phải nghĩ thoáng ra thì mới là điều quan trọng nhất."

Mặc Thư gật đầu, cực kỳ biết ơn tiễn Tần Hoan ra cửa. Lúc này Tần Hoan mới dẫn Phục Linh đi về hướng Đinh Lan uyển.

Phục Linh thở dài, "Ai ai cũng hâm mộ thiếu phu nhân, nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ thiếu phu nhân thật sự khiến cho người ta đau lòng. Kỳ quái thật, đã tìm được vị hôn phu tốt như Đại thiếu gia rồi sao còn có thể thương tâm đ ến như vậy chứ?"

Tần Hoan ngước mắt, "Có thể là... Bởi vì trên đời này vốn không có tình yêu hoàn mỹ. Cho dù có yêu nhau sâu nặng đến đâu thế nhưng qua từng ngày từng ngày sống chung, chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện gì đó không vừa ý."

Phục Linh gật đầu, "Đúng là như vậy."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.