Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 150: Vén bùn nghiệm cốt 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đáy mắt Tần Lệ chợt sáng lên, hắn quay đầu nhìn đi chỗ khác, "Điều ta biết muội cũng biết, Cửu muội muội không tin thì thôi vậy."

Tần Hoan chau mày, "Nhị ca nói chính là lời đồn về hung giếng? Nhị ca lại tin tưởng mấy chuyện này à?"

Tần Lệ quay sang nhìn Tần Hoan, "Cửu muội muội cũng biết, ngày trước Nhị di nương nhảy xuống giếng chết, đã nhiều năm như thế Tần phủ không xảy ra chuyện gì, tất cả đều dựa vào trấn yêu thạch phong ấn miệng giếng. Hiện tại trấn yêu thạch đã bị dời đi, Lưu quản gia cũng chết ở trong giếng này, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng mình sao? Cửu muội muội, muội nghe ta khuyên một câu, đừng tiếp tục đi vào trong rừng trúc nữa."

Hai mắt Tần Hoan nheo lại, "Không lừa Nhị ca, ta không tin chuyện quỷ thần, ma quỷ chân chính ở ngay trong lòng mỗi người. Nếu Nhị ca tin vào mấy lời đồn về quỷ thần thì chẳng lẽ trong lòng Nhị ca có quỷ?"

Tần Lệ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn cụp mắt xuống.

"Cửu muội muội không tin cũng không sao." Tần Lệ hơi ngừng lại rồi nói tiếp, "Lần này Liễu thị bị giết, lại tra ra bệnh này nhanh như vậy, không tra đến trên người ta ít nhiều cũng do Cửu muội muội thay ta che giấu. Mà bệnh này của ta cũng hoàn toàn dựa vào Cửu muội muội, chẳng qua là ta không muốn Cửu muội muội xảy ra chuyện không may thôi."

Tần Hoan nghe thấy thế thì đột nhiên nói, "Nhị ca, năm đó ngươi cũng biết vì sao Nhị di nương nhảy xuống giếng à?"

Tần Lệ nhíu chặt lông mày, lắc lắc đầu, "Tám năm trước thì ta cũng mới chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên là không biết đến mấy chuyện này."

Trong lòng Tần Hoan không tin tưởng lắm, thế nhưng nhìn dáng vẻ Tần Lệ cắn chặt răng không tiết lộ lời nào thì nàng tự hiểu có hỏi nữa cũng chẳng được gì. Nghĩ đến đây ánh mắt nàng không khỏi trở nên ủ dột.

"Thôi, Nhị ca không biết thì thôi."

Nói xong Tần Hoan lại xắn tay áo, "Nhị ca đưa tay ra đây."

Tần Lệ vươn cổ tay ra, đầu ngón tay Tần Hoan dò xét mạch của hắn một lúc sau nàng mới chau mày lại.

Tần Lệ thấy được biểu cảm của nàng nên mới hồi hộp hỏi, "Cửu muội muội, như thế nào rồi?"

Tần Hoan nhìn vào mặt hắn, thấy mấy nốt đỏ đã bắt đầu khô lại và se mặt, sau đó nàng lại nhìn xuống cổ hắn, Tần Lệ thấy thế liền nói, "Dùng thuốc của Cửu muội muội, những vết loét này đã bắt đầu liền lại rồi..."

Giọng nói Tần Lệ mang theo vẻ khoan khoái, tựa hồ như tán thưởng phương thuốc của Tần Hoan là hữu hiệu. Thế nhưng vẻ mặt của Tần Hoan vẫn hơi nghiêm trọng, "Có điều Nhị ca vẫn không biết, bệnh hoa liễu này ban đầu sinh ra mấy vết loét cứng, cho dù không cần thuốc thì vẫn có khả năng tự khỏi, thế nhưng đây cũng không phải biểu hiện lành bệnh, bởi vì một khi vết loét cứng liền lại thì tiếp theo đó trên người mới bắt đầu xuất hiện vết loét của bệnh giang mai."

Lông mày Tần Lệ run rẩy, "Ý của Cửu muội muội là..."

Tần Hoan mím môi, "Nóng ẩm trong cơ thể Nhị ca quá mạnh, mấy hôm trước uống thuốc thì có hiệu quả, thế nhưng hôm nay bắt mạch ta lại thấy nóng ẩm lại có xu thế tăng lên. Nóng ẩm quá mức sinh ra độc, độc phát từ trong ra thì sẽ biến thành vết loét giang mai."

Trong mắt Tần Lệ hiện lên vẻ hoảng hốt, "Vậy... vậy ra phải làm thế nào mới được? Đã nhiều ngày nay ta đều dựa theo phương thuốc của Cửu muội muội vừa uống vừa bôi, tuyệt đối không có lúc nào lười biếng. Cửu muội muội..."

Tần Lệ thiết tha nhìn Tần Hoan, Tần Hoan thu tay lại vẻ mặt trầm trọng, "Bệnh này quá độc, có lẽ phương thuốc ra kê ra quá nhẹ rồi. Hiện tại Nhị ca cứ về đi, ngày mai vẫn uống thuốc như cũ không được lơ là, đợi đến tối mai lại qua đây, ta đổi phương thuốc mới cho Nhị ca."

Tần Lệ nghe xong thì tràn đầy cảm kích, "Đa tạ Cửu muội muội."

Tần Hoan xoay người, "Nhị ca không cần nói như thế, cho dù có là người ngoài đến cầu thì ta cũng sẽ chữa."

Tần Lệ nhìn bóng lưng Tần Hoan muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn ôm quyền cúi người vái một cái rồi mới rời đi.

Tiếng bước chân đi xa dần, Tần Hoan xoay người lại nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài cửa sổ thở dài.

Bệnh của Tần Lệ có chút khó, thế nhưng cũng không phải là không có khả năng, chỉ là thái độ của hắn đối với rừng trúc tím lại càng quái lạ, càng khiến cho người ta nghi ngờ. Rốt cuộc Nhị di nương là chết như thế nào? Miệng giếng kia vẫn ẩn giấu bí mật gì?

Một đêm ngủ không sâu giấc, sáng sớm hôm sau Tần Hoan đã tỉnh dậy, dùng đồ ăn sáng xong nàng liền đến thư phòng.

Trên bàn bày rất nhiều sách thuốc, Tần Hoan nói Phục Linh mài mực, sau đó nàng bắt đầu viết phương thuốc mới, "Long đởm, địa hoàng, đương quy, mã đề, mộc thông.. hay là thêm chút hoàng cầm và cam thảo đi..."

Tần Hoan vừa lẩm nhẩm vừa viết, Phục Linh thấy thế liền nói, "Phương thuốc của tiểu thư đã khác mấy hôm trước rồi."

Tần Hoan trả lời, "Phương thuốc mấy hôm trước còn hơi nhẹ, mới dùng được mấy ngày đã mất tác dụng rồi."

Nói đến đây thì Tần Hoan lại bổ sung thêm mấy vị thuốc nữa, viết xong nàng lại trầm tư suy nghĩ, một lúc sau nàng mới gật đầu, "Cứ thế này đi, đợi lát nữa em đến kho thuốc một chuyến."

Nói xong Tần Hoan lại chần chờ, nàng đột nhiên đứng dậy nói, "Thôi, đích thân ta đi, chúng ta tiện đường đến thăm Lưu đại nương ở nhà bếp."

Phục Linh trợn mắt, ngay lập tức nàng hiểu được ý của Tần Hoan. Thăm Lưu đại nương là giả, hỏi chuyện về Nhị di nương mới là thật.

"Vâng, tiểu thư, có cần gọi Vãn Hạnh không?"

Phục Linh vừa hỏi thì Tần Hoan lắc đầu, "Không cần."

"Vâng, nô tỳ đi lấy áo choàng cho tiểu thư."

Tần Hoan gật đầu rồi gấp phương thuốc lại nhét vào trong túi áo.

...

Mặc dù mới là đầu tháng 9 thế nhưng năm nay phía nam lại lạnh rất sớm, Tần Hoan siết chặt lại áo choàng rồi đi lên con đường nhỏ dẫn đến phía tây, chẳng bao lâu sau nàng đã đến viện của hạ nhân.

Phục Linh chỉ chỉ vào một dãy phòng ở phía trước, "Lưu đại nương ở gian sát ngoài rìa kia."

Tần Hoan gật đầu rồi cất bước đi đến, còn chưa đến gần thì rèm cửa đã vén lên, một vú già trung niên ăn mặc thanh sam, dáng người hơi đẫy đà bước ra ngoài. Bà vừa thấy người đến là Tần Hoan và Phục Linh thì kinh ngạc giây lát rồi bước đến trước mặt.

"Bái kiến Cửu tiểu thư, sao Cửu tiểu thư lại đến đây."

Phục Linh tiến lên cầm 2 bao điểm tâm ấn vào tay Lưu đại nương rồi cười nói, "Vừa rồi Cửu tiểu thư nói canh sâm mấy hôm nay cực kỳ ngon, khiến Lưu đại nương nhọc lòng rồi, cho nên mới đến thăm đại nương."

Lưu thị sửng sốt rồi nhìn điểm tâm cực kỳ phong phú này mới cười nói, "Ta, ta hổ thẹn..."

Phục Linh lắc đầu, "Có cái gì mà xấu hổ, thân thể tiểu thư không tốt, sau này vẫn còn nhờ đại nương chăm sóc rồi."

Tần Hoan cũng nhẹ nhàng nói, "Đại nương cứ nhận lấy đi."

Lưu thị do dự một lát, nhìn vẻ mặt hiền lành vô hạ của Tần Hoan thì đành vỗ tay một cái, "Vậy được rồi, nô tỳ đành nhận vậy, đa tạ Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư yên tâm, sau này thân thể Cửu tiểu thư đảm bảo có thể điều trị tốt lên!"

Phục Linh cười cười, Lưu thị lại nhìn chủ tớ 2 người một cái mới phát hiện ra Tần Hoan không hề có ý muốn đi, vậy nên nghiêng người mời, "Cửu tiểu thư xin đừng chê cười trong phòng đơn sơ, vào đây ngồi nghỉ một lát nhé, vừa khéo mấy hôm nay nô tỳ cũng đang làm bánh quế hoa, người nếm thử xem, đây là hoa quế đầu mùa của năm nay."

Vào mùa thu tháng 9 đúng là mùa hoa quế, Tần phủ cũng có cây quế nhưng trồng ở chỗ hơi khuất. Mà Lưu đại nương thân là bà vú làm trong nhà bếp thì đương nhiên sẽ dâng đồ ăn ngon theo mùa lên cho nhóm chủ tử. Nếu như chủ tử vui lòng thì đương nhiên các chỗ khác không thể so sánh được về khoản tiền thưởng rồi.

Tần Hoan cong môi, "Nếu vậy ta cũng thật sự muốn nếm thử rồi."

Chủ tớ Tần Hoan đi theo Lưu thị vào trong phòng, vừa liếc mắt một cái đã thấy bố trí bên trong quả nhiên đơn giản. Dãy phòng này là giành cho các quản sự trong nội viện ở, Lưu thị thì cực kỳ có thể diện ở nhà bếp thế nên cũng được ở trong một gian. Tần Hoan nhìn sơ qua thì thấy không có nhiều gia cụ lắm, thế nhưng lại cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, nàng không khỏi có ấn tượng tốt về vị Lưu đại nương này.

"Cửu tiểu thư mau ngồi xuống, chỗ này của nô tỳ không có trà ngon, xin Cửu tiểu thư đừng ghét bỏ."

Vừa nói Lưu thị vừa rót trà nóng, sau đó bà đi vào bên trong rồi mang một khay sứ trắng đựng toàn bánh quế hoa đến. Màu sứ trắng sạch hoàn mỹ, bánh quế hoa màu vàng kim mềm dẻo, cả hai điểm tô cho nhau nhìn cực kỳ cảnh đẹp ý vui.

"Cửu tiểu thư nếm thử, bởi vì không muốn làm ảnh hưởng đến đợt hoa tiếp theo cho nên đầu mùa sẽ không dám hái nhiều. Nô tỳ phân ra làm thành 2 lần, đây là lần thứ 2, cuối cùng cũng không uổng phí tay nghề những năm qua. Cửu tiểu thư nếm thử xem."

Lưu đại nương bê khay sứ đến trước mặt Tần Hoan, nàng cười rồi cầm một miếng lên, quả nhiên vừa vào miệng thì vị ngọt lẫn mùi thơm đều lan ra, "Quả nhiên không hổ là tay nghề của đại nương, thật sự là cực kỳ thơm mềm."

Lưu đại nương vui mừng cười rộ lên, bà cầm 2 miếng đưa cho Phục Linh, Phục Linh nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi nói với Lưu đại nương, "Đại nương cũng ngồi xuống đi, kỳ thật lần này đến là có chuyện muốn hỏi đại nương."

Việc mà Tần Hoan muốn hỏi đương nhiên không phải việc nhỏ, Lưu thị vừa nghe đã hiểu luôn rốt cuộc vì sao Tần Hoan đến đây, bà cũng không hề ngoài ý muốn nên mới ngồi xuống ở ghế nhỏ bên cạnh, chi bằng cứt dứt khoát nói rõ một lần.

Tần Hoan nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, "Đại nương ở trong Tần phủ được bao nhiêu năm rồi?"

Lưu thị hơi hồi hộp nên ngồi thẳng dậy, "Hơn 10 năm, tính ra cũng được khoảng 14-15 năm rồi."

Ánh mắt Tần Hoan rất dịu dàng hòa nhã, giọng nói lại càng ấm áp, "Đại nương cũng biết chuyện xảy ra trong rừng trúc tía đêm qua rồi đúng không?"

Nàng hỏi đến đây thì Lưu thị lại căng thẳng, bà đặt 2 tay đè lên nhau, hơi bất an rồi gật đầu, "Đương nhiên biết rõ, động tĩnh đêm qua không nhỏ, hiện tại cả Tần phủ đều biết rõ rồi."

Tần Hoan thở dài, "Chuyện này náo loạn khiến cả Tần phủ đều bất an. Đêm qua lão phu nhân còn nhắc đến chuyện trước đây của Nhị di nương, lúc ấy Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân cũng có mặt, nghe lời lão phu nhân nói xong thì không khỏi thấy chuyện của Nhị di nương có vài điều khả nghi, thế nhưng lại không tiện đến hỏi lão phu nhân, cho nên mới ủy thác cho ta."

Tần Hoan cười khổ, "Đại nương cũng biết tình cảnh của ta, ta cũng không tiện đến hỏi lão phu nhân và Tam thúc mẫu, cho nên mới đến tìm đại nương. Đại nương cũng là lão nhân trong phủ, có lẽ sẽ biết chút chuyện này."

Sắc mặt Lưu thị đột biến, "Chuyện này..."

Thấy trên mặt Lưu thị tràn đầy khó xử, Tần Hoan liền cười cười, "Đại nương đừng căng thẳng, chi tiết bên trong có lẽ đại nương cũng không biết, chỉ nói những điều mà ngày đó người trong phủ ai cũng biết là được."

Tần Hoan nói như vậy thì trong lòng Lưu thị mới buông lỏng, nhìn thấy ánh mắt trong vắt của Tần Hoan cộng thêm vẻ mặt nàng không hề có ý bức bách cho nên Lưu thị thầm vui mừng, bà nghĩ nghĩ rồi nói, "Năm đó Nhị di nương cực kỳ được sủng ái, nàng ta cũng rất xinh đẹp. Lúc nàng chết thì mới vào phủ được khoảng 2 năm, vì sao lại nhảy giếng tự sát thì bọn ta cũng không biết, cũng không có ai tận mắt chứng kiến. Có điều về sau này nghe người ta nói có vẻ như có liên quan đến hài tử của nàng ta. Thế nhưng hiện tại nô tỳ hồi tưởng lại thì lại không nhớ rõ Nhị di nương có thai, có thể là sảy thai đi, lúc nàng vừa mới có thai thì đã sảy luôn, chắc là vì thế nên mới không chịu được mà tự sát."

Tần Hoan nhíu mày, "Lúc ấy đại nương không nhìn thấy nàng ta nhảy xuống giếng, vậy sau này chuyện hài tử là ai nói?"

"Là... có vẻ như là một nha hoàn bên cạnh Nhị di nương, nha hoàn đó chăm sóc Nhị di nương ngày đêm cho nên là người hiểu rõ nhất vì sao Nhị di nương lại nghĩ quẩn. Sau khi Nhị di nương nhảy xuống giếng, lão phu nhân mời pháp sư đến xem, sau đó miệng giếng kia cũng bị đóng lại. Tiếp theo đó nha hoàn kia cũng mắc bệnh rất nặng, chẳng bao lâu sau cũng qua đời." Nói xong Lưu thị thở dài, "Nói ra thì phủ chúng ta như nào, Cửu tiểu thư cũng tự hiểu rồi, tâm tư lão gia thay đổi cũng rất nhanh, ngay khi nha hoàn kia chết đi thì không ai nhắc đế Nhị di nương nữa. Trải qua nhiều năm như vậy, nhiều người mới vào phủ thì căn bản đều chẳng ai biết đến cái chết của Nhị di nương."

Tuổi tác Lưu thị không nhỏ, nói như vậy xong thì trong giọng nói có hơi chút thổn thức.

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Cho nên nói lúc đó Nhị di nương chắc chắn là có hài tử?"

Lưu thị nheo mắt suy nghĩ một chút rồi sau đó gật đầu cực kỳ chắc chắn, "Đúng vậy, ta nhớ rõ ràng nha hoàn kia nói ở trước mặt mọi người là Nhị di nương đau lòng hài tử của mình nên mới tự sát, lời này có vẻ như khiến cho lão phu nhân không vui nên còn đang định phạt nó một trận. Tần phủ là đại phú hộ, mấy nô tỳ hạ nhân không dám nghe nhiều nói nhiều những chuyện này, có nghe rồi thì cũng coi như chưa nghe thôi. Có lẽ chắc chắn là hài tử của Nhị di nương từ sớm đã chết non rồi."

Tần Hoan nghe thấy thế thì gật đầu, Lưu thị càng thấy có lỗi, "Dù sao đã trôi qua được 8 năm rồi, có nhiều chuyện nô tỳ cũng không còn nhớ rõ nữa. Những gì còn nhớ cũng chỉ có như vậy, xin Cửu tiểu thư đừng nên trách tội."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.