Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 153: Mảnh xương kỳ lạ 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Đã từng sinh con?"

Hoắc Hoài Tín tràn đầy kinh ngạc nhìn khung xương hoàn chỉnh mà Tần Hoan bày ra trên mặt đất. Ông không thông thạo y thuật, lại không hề biết nghiệm thi cho nên không hiểu làm thế nào có thể từ dấu vết trên xương để có thể nhìn ra một người đã từng sinh con hay chưa. Thế nhưng lời Tần Hoan nói thì ông hoàn toàn tin tưởng, chỉ có điều không thể tin nổi chuyện Nhị di nương đã từng sinh con.

Lông mày Tần Hoan cũng nhíu chặt, "Khi nữ tử mang thai được khoảng 8-9 tháng thì xương mu sẽ bắt đầu mở ra, khi sinh con thì đoạn tiếp giáp giữa 2 bên xương mu sẽ mở ra hoàn toàn, gân cốt nối liền 2 bên cũng bị kéo căng hoặc là dính luôn vào xương. Sau khi sinh con xong phần gân cốt mềm ở chỗ đó sẽ tiêu biến mất, thế nhưng lại lưu lại một vết hằn rất sâu vào mặt dưới của xương mu, giống như vết sẹo vậy. Vết hằn này chứng minh một người phụ nữ đã từng sinh con hay chưa."

Tần Hoan nói xong thì trực tiếp cầm xương chậu lên, nàng phủi phủi bùn đất ở bên trên đi, nhìn cẩn thận lại lần nữa, vừa nhìn nàng vừa chau mày, "Có lẽ, Nhị di nương còn không chỉ sinh con 1 lần."

Hoắc Hoài Tín trợn trừng mắt, "Không chỉ sinh một lần?"

Tần Hoan lắc đàu, "Không chắc chắn lắm, có điều trên xương mu của nàng ta thì vết hằn lưu lại nhiều hơn so với người bình thường một chút, cũng có thể do thể chất của nàng ta khác thường."

Yến Trì nheo mắt, "Nhưng vừa rồi ngươi đã từng nói, ngày trước người trong Tần phủ ngay cả chuyện nàng ta có thai cũng không biết thì làm sao nàng ta lại có thể sinh ra hài tử được?"

Tần Hoan thả mảnh xương chậu đang cầm trên tay xuống, "Xem ra còn chưa thể hạ táng được rồi." Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, "Tri phủ Đại nhân, phái người rửa sạch xương cốt lại lần nữa đi, ta muốn nhìn cho kỹ xem còn thấy manh mối nào khác nữa không."

Tần Hoan ngừng một chút rồi nói, "Xương cốt đã đầy đủ rồi, bảo người bên dưới leo lên đi."

Tần Hoan đã ghép xong sơ bộ rồi, bởi vị Nhị di nương nhảy giếng mà chết, xương cốt không hề bị vỡ vụn cho nên toàn bộ khung xương đã đầy đủ rồi, còn bên trên tấm nỉ vẫn còn một đống mảnh xương nhỏ chưa ghép lại hoàn toàn, nhưng có vẻ như không còn thiếu gì rồi.

Hoắc Hoài Tín vội gật đầu, "Được, vậy ta cho người mang đi rửa sạch." Nói xong ông lại đi sang bên cạnh giếng hô lớn, "Lên đi, đầy đủ rồi!"

Bên dưới vang lên tiếng trả lời, mấy người bên trên cũng hợp lực kéo nha sai đó lên.

Hoắc Hoài Tín lại chỉ huy mấy người, "Mang đống xương này đến trong viện kia đi, rửa sạch xong rồi tìm một chỗ nào gọn gàng để xuống. Chú ý đừng có làm hỏng!"

Mặc dù là sai dịch nha môn thế nhưng không phải ngày nào họ cũng tiếp xúc với xương người chết. Hoắc Hoài Tín phân phó xong thì mấy nha sai bất chấp khó khăn tiến lên phía trước, dùng miếng nỉ quấn hết toàn bộ xương cốt lại không để rơi vãi ra ngoài rồi mới mang đi.

Tần Hoan đứng dậy, trên tay dính đầy bùn đất, Phục Linh tiến lên lau tay giúp nàng.

Yến Trì nhìn thấy thế thì ánh mắt hơi tối lại, nhưng ngay lập tức đã rời mắt đến rừng trúc, "Thi cốt đã đào ra rồi, lại đi xem xem trong rừng này còn manh mối gì nữa không."

Hoắc Hoài Tín đáp lời rồi tự mình dẫn người đi 4 hướng thăm dò.

Suy cho cùng thì ban ngày thuận tiện hơn ban đêm rất nhiều, rất nhanh sau đó toàn bộ khu rừng đều bị điều tra cặn kẽ.

"Điện hạ, không có gì khác thường cả, chỗ này toàn là cành khô lá úa chất thành từng đống, cho dù có dấu vết gì thì cũng bị gió thổi bay rồi." Hoắc Hoài Tín lau mồ hôi trên trán, giọng nói hơi suy sụp.

Yến Trì lắc đầu, "Không sao, cứ đi xem xem."

Hắn vừa nói xong thì mấy người cũng đã đi về phía viện phía tây, Yến Trì lên tiếng, "Nhị di nương không sinh hạ hài tử ở Tần phủ, vậy thì có khả năng sinh con ở nơi khác rồi sau đó mới vào phủ. Xem ra phải đi điều tra thật cẩn thận lai lịch của vị Nhị di nương này."

Hoắc Hoài Tín hỏi lại, "Hỏi ai bây giờ? Chẳng lẽ là lão phu nhân?"

Yến Trì nheo mắt, "Hỏi Tần phu nhân đi, mời Tần phu nhân đến đây."

Tần Hoan đi ở phía sau liếc nhìn Yến Trì một cái, so với Tưởng thị thâm trầm cay nghiệt thì thật sự Lâm thị có khả năng sẽ nói gì đó. Nghĩ đến đây đáy lòng Tần Hoan không khỏi suy nghĩ, mặc dù Yến Trì đầy kinh nghiệm sa trường mà không rành hình luật, thế nhưng hắn lại có một đôi mắt tin tường cực kỳ lợi hại, hắn chỉ cần nhìn một cái đều có thể nhận ra được rất nhiều điều mà người bình thường không thể thấy được.

Bên trong Phật đưuòng, Thái Hà dẫn theo một nam bộc từ bên ngoài bước nhanh vào.

"Lão phu nhân, Hà Hưng đến rồi."

Hà Hưng là gã sai vặt ngày xưa chạy việc trước sau cho Lưu quản gia, cũng tương đương với một quản sự nho nhỏ trong phủ. Lần này Lưu Xuân gặp chuyện không may nên Hà Hưng được thăng cấp, hiện tại nghiễm nhiên là Đại quản sự của ngoại viện rồi.

"Bảo hắn vào đây nói chuyện."

Tưởng thị vẻ mặt nghiêm nghị ngồi khoanh chân trên giường, trong tay vẫn đang lần tràng hạt.

Bên dưới rèm cửa có một bóng dáng bước vào, Hà Hưng khấu đầu 3 cái, "Hà Hưng bái kiến lão phu nhân, bái kiến phu nhân."

Tưởng thị mở to 2 tròng mắt yếu ớt lên nhìn, "Nói đi, đã nhìn thấy cái gì?"

Hà Hưng đứng thẳng người dậy nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Tưởng thị, chỉ khẽ nói, "Tiểu nhân phái người đứng ở bên ngoài quan sát, ban đầu là Thế tử Điện hạ cho phép Cửu cô nương đi theo, ngoại trừ hỏi những chuyện trong phủ thì cũng do Cửu cô nương biết y thuật. Vừa rồi xương cốt Nhị di nương được nha sai đào lên thì Cửu cô nương không chỉ không sợ, mà còn từ trên xương cốt nhìn ra được năm đó Nhị di nương đã từng sinh hài tử. Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân vốn là chỉ muốn xem xem xương cốt có hoàn chỉnh hay không rồi đem đi hạ táng, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy chuyện này hơi kì quái cho nên mới cho người đi rửa sạch chỗ xương đó, hình như là định để cho Cửu cô nương xem kỹ lại một lần nữa."

Hà Hưng dừng lại một chút rồi nhìn thoáng qua Lâm thị, "Mặt khác, Thế tử Điện hạ lại mời phu nhân đến phía tây, chắc chắn là muốn hỏi đến chuyện này, trước mắt tiểu nhân mới chỉ biết được đến đây."

Tưởng thị nhíu mày, một lát sau lại gật đầu, "Biết rồi."

Hà Hưng ngước mắt lên trên nhìn, còn Thái Hà lại nói, "Ngươi lui ra đi."

Hà Hưng khấu đầu một cái rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.

Hà Hưng vừa đi khỏi thì Lâm thị nhìn sang Tưởng thị nói, "Mẫu thân, phải làm thế nào bây giờ? Nha đầu Hoan nhi kia lại có thể nhìn ra..."

Lời nói của Lâm thị mang theo sự thán phục về y phục cao minh của Tần Hoan thế nhưng lại có vài phần phiền muộn, thêm cả một chút lo sợ không biết phải làm thế nào. Còn Tưởng thị thì cả khuôn mặt vẫn mang theo vẻ trấn định, "Hoảng hốt cái gì? Mời ngươi qua đó chẳng qua chỉ vì Nhị di nương là di nương của Tần phủ, những người khác không biết nàng ta đã sinh hài tử, sinh ra vào lúc nào thôi. Ngươi chỉ cần nói ra chuyện gì ngươi biết, còn không biết thì nói không biết là được. Năm đó do An nhi hồ đồ, nạp vào phủ một người không rõ xuất thân, cho nên ngươi cũng làm gì còn cách nào khác?"

Lâm thị nghe những lời này là hiểu được ý của Tưởng thị, vì thế trong lòng kiên định hẳn, "Vâng, con dâu hiểu rồi."

Tưởng thị gật đầu, "Được rồi, ngươi đi đi, nhân tiện hỏi một chút Tri phủ Đại nhân có còn muốn tiếp tục điều tra miệng giếng ở rừng trúc tím kia nữa hay không, nếu như không tra nữa thì chúng ta phải lấp đất bịt kín lại rồi."

Lâm thị nghe lời, sau đó nhún người chào rồi mới đi ra ngoài.

Tưởng thị thở dài, chậm rãi khép hờ mắt lại, Thái Hà rót cho Tưởng thị một ly trà, đưa đến rồi khẽ trấn an, "Lão phu nhân không cần lo lắng, phu nhân tự nhiên sẽ chu toàn."

Tưởng thị mở mắt ra, nhận lấy ly trà rồi lắc lắc đầu, "Nó không chu toàn đâu, đôi khi hành sự còn không khéo léo bằng ngươi. Cũng may mà Sâm nhi không tệ, tuổi còn nhỏ mà luôn giữ được trầm ổn."

Thái Hà vội lắc đầu, "Phu nhân là chủ, nô tỳ là nô, vạn vạn không dám so sánh với phu nhân. Đại thiếu gia đúng là rất tốt, Tần phủ có Đại thiếu gia thì tương lai đương nhiên phúc khí sẽ kéo dài, gia tộc thịnh vượng."

Tưởng thị buông ly trà xuống, trong mắt tỏ ra vẻ mãn ý, "Phải, Tần phủ có Sâm nhi thì lão thái bà ta đã yên tâm rồi."

...

Trong một tiểu viện ở cách tây hậu viện không xa, Tần Hoan đang sắp xếp lại lần nữa thi cốt của Nhị di nương.

Toàn bộ hài cốt đào lên đều đã được rửa sạch, sau khi bùn đất trôi đi thì hài cốt đã lộ ra màu sắc vốn có của xương người. Phòng này bố trí linh đường, phía trước bày thi thể của Liễu thị và Lưu Xuân, còn Tần Hoan lại thản nhiên đứng trong đó tiếp tục sắp xếp xương cốt.

Hai nha sai khiêng một bàn dài trong kho bên cạnh ra, phủi nhẹ bụi bám bên trên rồi để cho Tần Hoan bày xương cốt Nhị di nương lên. Đầu tiên là đầu lâu, sau đó đến xương vai, xương sống và xương ngực, Tần Hoan từng chút từng chút một sắp xếp lại thành một bộ xương hoàn chỉnh. Ngay lúc nàng đang chuẩn bị xếp xương chậu thì Lâm thị bước vào từ ngoài cửa.

Lâm thị chỉ nghĩ là Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đang ở trong viện này chờ bà, chứ không ngờ rằng vừa bước vào viện đã nhìn thấy Tần Hoan đang chơi đùa với đống xương người. Lúc đó Tần Hoan cũng đã xếp gần xong hình dạng con người, Lâm thị nhìn thấy bộ khung xương kia thì dưới chân mèm nhũn, suýt chút nữa thì thất thố, cũng mau mà hầu nô ở phía sau nhanh tay lẹ mắt nên ngay lập tức đỡ lấy Lâm thị.

Tần Hoan nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, nàng nhún người hành lễ với Lâm thị nhưng trên tay vẫn cầm một mảnh xương người, "Tam thúc mẫu..."

Lâm thị nhìn Tần Hoan, rồi lại nhìn thoáng qua bộ xương ở đằng sau, bà mím môi một cái, "Hoan nhi, sao con lại làm việc này..."

Tần Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, "À... lúc Hoan nhi tập luyện y thuật thì cũng có nghiên cứu về cốt và mạch trên sách thuốc, hiện giờ vừa tiện phát huy tác dụng, có thể hỗ trợ Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ cũng không hề gì, có thể phá án sớm một chút thì càng tốt rồi."

Lâm thị muốn cười mà không cười nổi, bên nnooriyt và Hoắc Hoài Tín từ trong chính đường đi ra, hắn và Hoắc Hoài Tín vốn đang nhìn thi thể của Lưu Xuân, nghe được tiếng nói chuyện mới biết Lâm thị đã đến. Lâm thị vừa nhìn thấy Yến Trì thì lập tức hành lễ.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Tri phủ Đại nhân..."

Yến Trì hờ hững, "Tần phu nhân không cần đa lễ."

Nói xong Yến Trì đi sang chỗ bàn dài, tiếp tục lạnh nhạt nói, "Đây là thi cốt của Nhị di nương."

Lâm thị nghe thấy thế thì sắc mặt khẽ biến, bà cẩn thận nhìn lướt qua phía trên bàn dài rồi lại không dám nhìn nhiều nữa. Yến Trì lại tiếp tục nói, "Cửu cô nương am hiểu y thuật, theo như vết tích trên xương để lại thì vị Nhị di nương này đã từng sinh con rồi, có việc này hay không?"

Lâm thị lúng túng, "Chuyện này, dân phụ không biết."

Yến Trì híp mắt, ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh. Lâm thị vội nói, "Không phải dân phụ viện cớ, thật sự là năm đó... năm đó lúc lão gia dẫn nàng ta từ bên ngoài về thì bọn ta ngay cả tên nàng là gì cũng không biết. Mặt mũi nàng rất xinh đẹp, chính vì thế mới khiến cho lão gia yêu thích, sau này cũng chỉ biết nàng mang họ Dương, lão gia nâng niu nàng trong lòng bàn tay, mặc dù dân phụ là chủ mẫu thế nhưng ngay cả lễ của nàng cũng chưa hề nhận được. Chính vì điều này mà lão gia đã tranh cãi ầm ĩ với mẫu thân, sau đó Dương thị cũng tách khỏi bọn ta, trong viện của nàng ta có nhà bếp nên ngày thường cũng không ra khỏi viện. Thế nên trước giờ ta cũng chưa bao giờ nghe thấy nàng có thai hay là sinh hài tử gì cả."

Lâm thị hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Có điều... lúc nàng vào phủ thì không phải là tiểu cô nương mười mấy tuổi, mặc dù xinh đẹp thế nhưng nhìn tuổi tác thì ít nhất cũng phải ngoài 20 rồi. Bọn ta hỏi lão gia thân nhân của nàng ta nhưng lão gia không nói, về sau dân phụ lại cùng với mẫu thân suy đoán qua, có lẽ nàng là góa phụ ở đâu đó cũng không chừng. Sau này tận cho đến lúc nàng nhảy xuống giếng thì dân phụ cũng vẫn chưa hề nhận được lễ của nàng ta."

Yến Trì nhíu mày, "Nói như vậy, lai lịch vị Nhị di nương này chúng ta chỉ có thể hỏi Tần lão gia thôi hả?"

Lâm thị nghe thế liền cụp mắt xuống có vẻ hơi chua xót, "Bệnh tình lão gia nguy kịch, Thế tử Điện hạ có thể hỏi được ra thì đương nhiên tốt rồi."

Yến Trì lại chau mày, bệnh tình của Tần An nguy kịch? Nghĩ đến đây hắn nhìn sang Hoắc Hoài Tín, ông thở dài rồi gật đầu nói, "Sáng hôm nay lúc vào phủ thì hạ quan cũng đến thăm, Tần lão gia đã thần trí không rõ rồi, tựa hồ như có chút ngây ngốc rồi."

Tần Hoan đang ở bên cạnh xếp xương, nghe thấy thế lại hơi sững sờ, bệnh hoa liễu đích xác làm cho người ta trở nên ngu ngốc, thế nhưng cũng phải đợi đến sau khi sinh ra lở loét giang mai. Nói như vậy nghĩa là ít nhất cũng phải đợi khoảng 2 tháng nữa mới trở nên như vậy, sao Tần An lại chuyển biến đến giai đoạn ngây ngốc nhanh như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.