Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 157



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tần Lệ cụp mắt lắc đầu, "Mẫu thân không cho mấy người bọn ta nói chuyện với Nhị di nương, cũng không cho chạy đến chỗ đó chơi, nên ta không biết." Nói xong Tần Lệ hơi sốt ruột, "Mưa rồi, ta không ở lâu nữa. Trời lạnh thế này Cửu muội muội nhớ chú ý thân thể, ta đi trước đây."

Tần Hoan lẳng lặng nhìn Tần Lệ xoay người rời đi, đợi khi không thấy bóng người nữa thì nàng mới chậm rã khép cửa sổ lại.

...

Mặc dù ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách suốt đêm thế nhưng đêm nay Tần Hoan ngủ vô cùng yên giấc. Sáng hôm sau nàng thức dậy lúc mặt trời đã nhú lên, thế nhưng bên ngoài vẫn chưa ngớt mưa. Vì trời mưa nên nàng không thể đi lại trong viện được cho nên đành phải quay lại giường.

Phục Linh thức dậy theo lẽ thường, cẩn thận bên nước rửa mặt và các loại hương cao đi sang, đến trước cửa phòng thì lắng tai nghe tiếng thở của Tần Hoan, nàng phát hiện ra có điều gì không đúng cho nên mới từ từ kéo màn giường lên.

Màn che vừa được kéo lên thì Phục Linh lại kinh ngạc hít vào một hơi khí lạnh.

"Tiểu thư! Sao người vẫn đang nhìn xương người thế?"

Tần Hoan ngồi dựa dầu vào thành giường, trên tay vẫn cầm mảnh xương kia.

Ban đầu Phục Linh vẫn cảm thấy đâu là điềm gở, thế nhưng hiện tại lại quen rồi. Tần Hoan thở dài, "Vẫn không nghĩ ra mảnh xương này là xương ở đâu. Chẳng lẽ ta nhớ nhầm rồi sao?"

Nàng vừa nói xong đột nhiên đáy mắt sáng lên, "Kho sách trong phủ có sách thuốc hay không?"

Câu hỏi như này nhưng làm khó Phục Linh, "Nô tỳ không biết, có điều Đại thiếu gia nhất định biết, tiểu thư đến hỏi thiếu gia thử?"

Ngày xưa Tần Hoan đã đọc qua kiến thức về xương và mạch trong sách thuốc, ngày đó nàng cũng đã nghiên cứu rất lâu, vốn tưởng rằng dựa vào trí nhớ của nàng thì tuyệt đối sẽ không quên. Thế nhưng hiện tại thậm chí chỉ một mảnh xương nhỏ thôi cũng khiến nàng không nhận ra được!

Lúc này Tần Hoan mới vén chăn lên rồi xuống giường, "Mau thay quần áo, chúng ta đi tìm Đại ca."

Tính cách này của Tần Hoan Phục Linh cũng biết, mặc dù vậy nàng vẫn phải cười khổ một tiếng, "Tốt xấu gì tiểu thư cũng phải dùng bữa sáng đã chứ." Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn hầu hạ Tần Hoan rửa mặt chải đầu cẩn thận ngay ngắn.

Rửa mặt chải đầu chỉnh đốn trang phục xong, Tần Hoan nhìn mâm đồ ăn sáng đã mang đến nhưng chỉ uống một ngụm nước canh rồi thôi. Ngoài trời mưa vẫn rơi, cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại, chỉ lẳng lặng rơi xuống như một lớp rèm tơ trong suốt. Phục Linh mở ra một cây dù màu xanh rồi đi về hướng Lâm Phong viện. Vừa đi đến cửa thì Tần Hoan nhìn thấy Tần Sương đến trước các nàng một bước, đang vào bên trong viện.

Phục Linh thấy thế liền khẽ nói, "Tiểu thư không biết chứ, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư trở mặt, không biết đêm qua phu nhân dã nói gì đó với Lục tiểu thư khiến cho nàng khóc lóc rất nhiều, sau đó lại ở trước mặt hạ nhân nói rằng Ngũ tiểu thư nói xấu nàng."

Tần Hoan lắc đầu, chuyện xảy ra giữa Tần Tương và Tần Sương chính là chuyện ở bên ngoài rừng trúc hôm qua. Tần Tương bảo vệ mẫu thân, còn Tần Sương không cam lòng cho nên mới làm ầm ĩ lên, "Đừng quản những thứ này."

Tần Hoan nói một câu nhưng vẫn đi về phía trước, Phục Linh lại khẽ nói, "Phải, chúng ta cứ mặc kệ, hiện tại địa vị của tiểu thư cũng không thấp, chúng ta chẳng sợ gì bọn họ cả."

Tần Hoan nghe thấy thế thì bật cười, nàng đi thẳng vào trong sân Lâm Phong viện. Hầu nô nhìn thấy bọn họ đến thì ngay lập tức đi vào bẩm báo, chẳng bao lâu sau Mặc Thư đã chạy từ trong ra nghênh đón, "Mấy ngày nay không thấy Cửu tiểu thư đến thăm, mời vào..."

Mặc Thư vẫn nhiệt tình như trước đây, Tần Hoan vừa đi vào đến phòng trong thì đã nhìn thấy Tần Sương đỏ bừng mắt đang nói nói gì đó. Tần Sương vừa thấy Tần Hoan đến liền lau sạch nước mắt rồi không nói thêm gì nữa.

Tần Hoan cười, "Đại tẩu, ta đến làm phiền người rồi."

Diêu Tâm Lan ngồi tựa vào giường, "Ta chỉ mong sao muội ngày nào cũng đến đây ấy chứ. Có phải do hôm nay Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ không đến phủ ta cho nên muội mới rảnh rỗi để chạy đến đây?"

Tần Hoan thở dài, "Muội vẫn chưa biết nữa, muội đến đây thật sự là muốn làm phiền Đại tẩu một chuyện. Muội vốn là muốn đến tìm Đại ca, thế nhưng hình như Đại ca không có ở đây."

Diêu Tâm Lan nhìn Tần Hoan hơi kinh ngạc, Tần Hoan cũng không chủ động mở miệng nhờ bọn họ giúp nàng.

"Cửu muội muội nói nhanh lên, là gặp phải chuyện gì rồi hả?"

Tần Hoan liền nói thẳng, "Muội muốn tìm mấy cuốn sách thuốc, không biết kho sách trong phủ có hay không. Bởi vì lần trước muội thấy Hoắc công tử đến đây mượn sách, cho nên muội nghĩ nếu như trong kho Tần phủ có thì tốt quá rồi, đỡ phải ra bên ngoài tìm."

"Thì ra là thế." Diêu Tâm Lan cười cười, "Chẳng phải chỉ là mượn sách thôi sao, sao lại gọi là làm phiền rồi. Đại ca muội đến thăm phụ thân rồi, sáng hôm nay nghe nói phụ thân không khỏe lắm, có điều chuyện kho sách này ta có thể làm chủ, chìa khóa ở ngay trong viện bọn ta, ta bảo Mặc Thư đi lấy chìa khóa đến đây cho muội nhé? Cũng không biết muội muốn tìm sách gì, ta cũng không hiểu gì lắm, thế nên tự muội đi xem nhé?"

Điều này thì không thể tốt hơn, Tần Hoan vội nói, "Đa tạ Đại tẩu."

Diêu Tâm Lan khoát tay, sau đó mới phân phó Mặc Thư, chỉ một lát sau Mặc Thư đã lấy chìa khóa đến dẫn các nàng đến kho sách.

Rời khỏi Lâm Phong viện, Tần Hoan nói, "Xem ra khí sắc của Đại tẩu đã tốt lên rất nhiều rồi."

Mặc Thư cũng thở dài, "Phải đó, mấy hôm nay tâm trạng tiểu thư rất tốt, cả người thư thả hoạt bát hẳn lên, hàng ngày ra ngoài đi dạo thấy tinh thần tiểu thư tốt hơn nhiều so với trước kia rồi. Đại thiếu gia ngày nào cũng bầu bạn bên cạnh, cuối cùng nô tỳ đã được yên tâm rồi."

Mưa bụi róc rách, hoa và cây cảnh sum suê xanh tốt nhìn như được phủ lên một làn sương mỏng ở phía xa xa. Tần Hoan nghe Mặc Thư nói thì trong lòng hơi yên tâm, thế nhưng trước đây Diêu Tâm Lan bị hạ thuốc, còn có ác mộng của Diêu Tâm Lan nữa đều giống như mưa bụi này đang bao phủ tầng tầng lớp lớp mờ ảo trong lòng nàng, xa không thấy rõ, gần cũng không sờ được, thế nhưng nó lại thực sự tồn tại.

Mặc Thư một mình che dù đi ở phía trước, Phục Linh che dù cho Tần Hoan đi ở phía sau, ba người đi thẳng thành một hàng thẳng đến kho sách. Tần phủ là hộ đại phú đại quý, thế nên trong nhà đương nhiên sẽ có lưu trữ nhiều ghi chép. Tần Hoan đi vào trong, nhìn thấy sách được lưu trữ nhiều như vậy lại nằm ngoài dự đoán của nàng, Mặc Thư đứng ở ngoài cửa nói, "Cửu tiểu thư tự mình vào xem đi, sách thuốc là có thế nhưng không biết có loại Cửu tiểu thư muốn hay không."

Tần Hoan gật đầu, một mình bước vào trong kho sách, trong kho không tính là rộng thế nhưng trên mỗi giá đều được bày kín sách các loại. Chưa đi được mấy bước Tần Hoan đã thấy được khu vực của sách thuốc, thế nhưng suy cho cùng đây cũng là mấy loại sách nhập môn, mấy tên sách này Tần Hoan đều đã đọc qua rồi, chủ yếu nói về tính năng các loại thuốc. Muốn tìm sách về xương gân mạch lại không tìm được, nàng đi một vòng quanh các kệ sách, càng đi vào sâu thì càng gặp nhiều bức tranh cổ của các danh họa, một vài trong số chúng còn bị khóa lại. Tần Hoan không khỏi có chút thất vọng rồi.

Cũng may mà nàng không ôm quá nhiều hy vọng, tìm không thấy thứ mình muốn nên nàng đành phải đi ra ngoài. Mặc Thư và Phục Linh nhìn thấy nàng 2 tay trốn trơn đi ra liền biết Tần Hoan không có thu hoạch gì, Mặc Thư cảm thấy hơi áy náy, "Cửu tiểu thư tìm sách gì vậy? Hay là phái người ra bên ngoài mua?"

Sách thuốc chính là bí truyền, huống chi sách nàng muốn tìm chắc chắn giờ chỉ còn lại các bản đơn lẻ. Tần Hoan lắc đầu, "Không cần phiền toái như vậy, cũng không phải nhất định phải tìm thấy. Sau này nếu có duyên được thấy thì tốt rồi."

Tần Hoan nói rất chân thành, Mặc Thư liền thở dài, "Vâng, vậy Cửu tiểu thư có cần phải quay trở lại Lâm Phong viện nữa không?"

Kho sách này nằm ở phía đông phủ, Tần Hoan nghe thấy thế liền nhìn thoáng qua phía tây, "Ta chỉ sợ vẫn còn phải đi qua bên đó xem."

Mặc Thư biết nàng phải giúp Yến Trì và Hoắc Hoài Tín tra án, cho nên nghe thấy thế liền gật đầu, "Vâng, nô tỳ xin cáo lui."

Mặc Thư nói xong liền rời đi, Tần Hoan và Phục Linh đứng trước phòng sách nhìn nàng rời đi rồi mới đi sang bên phía tây, lúc 2 người đi qua con đường nhỏ bên cạnh vườn hoa đã nhìn thấy mấy cây quế.

Hôm qua mới nếm qua bánh quế hoa vẫn còn dư vị thơm ngon trong đầu, Tần Hoan nhìn cây quế ướt nhẹp phủ đầy nước mưa, sau đó lại nhìn thấy mấy nụ hoa vàng nhạt mong manh sắp rụng xuống khiên Tần Hoan hơi chút đau lòng. Dù sao nàng đi qua phía tây cũng chỉ định để nhìn lại thi cốt của Nhị di nương, mà Yến Trì còn chưa nhập phủ nên nàng hoàn toàn không vội, bước chân nàng đột nhiên dừng lại rồi nói, "Mấy nụ hoa này nhìn như sắp rụng xuống rồi, chúng ta cứ dứt khoát hái xuống đi, mang về làm rượu hay làm hương cũng được."

Phục Linh nghe thấy thế liền cười rộ lên, "Tiểu thư cầm dù đi, nô tỳ đi hái."

Tần Hoan cầm lấy dù còn Phục Linh vui vẻ xông ra ngoài, có thể thấy được tính tình Phục Linh rất thích mấy chuyện lý thú này, có điều từ trước đến nay đi theo Cửu tiểu thư nên đã bị bó buộc đi không ít. Do bị mưa tạt cả đêm nên mấy nụ hoa lung lay sắp rụng này bị Phục Linh chạm nhẹ một cái liền rơi xuống luôn. Phục Linh lấy túi hương và khăn trong tay áo ra, hái hoa bỏ vào túi rồi lại lấy khăn tay bọc ra ngoài. Hai người đều không mang theo đồ vật gì để đựng, cho nên thấy Phục Linh cẩn thận như vậy Tần Hoan cũng cảm thấy nàng thật dễ thương, nhất thời nghĩ đến khoảng thời gian trước đây.

Ngay từ đầu nàng cũng không phải người dịu dàng yên tĩnh như vậy, hồi bé đi theo phụ thân lăn lộn khắp nơi nên không được ma ma giáo dưỡng những chuyện nữ nhi khuê các bình thường, nên nàng càng không tập cầm kỳ thi họa như người khác. Nàng chỉ yêu thích duy nhất hai việc là đánh cờ và xem sách, đơn giản là vì phụ thân cũng thích. Chữ viết và khả năng đánh cờ của nàng là học được từ phụ thân, còn mẫu thân nàng mặc dù thích chơi đàn thế nhưng vì thân thể quá yếu, ngay cả mang đàn ra gảy nhẹ cũng không chứ đừng đừng nói dạy nàng. Còn nói về vẽ tranh, nàng chỉ có thể coi là một tay ngang mà thôi.

Lúc phụ thân nàng nhâm chức Đề hình Tuần tra sứ ở Lương Châu phía bắc 2 năm, trong viện nhỏ của phụ thân cũng có 2 cây quế. Năm ấy vào khoảng tháng 9-10, trên 2 cây quế nở hoa vàng tươi chi chít đầy trên cây. Nụ hoa nho nhỏ thế nhưng mùi thơm ngào ngạt tỏa ra làm lonh động giác quan. Ở phương bắc xa xôi tiêu điều xơ xác hiu quạnh hơn nhiều so với phía nam, có thể nói đây chính là phong cảnh đẹp mắt nhất rồi. Lúc đó nàng mới chỉ là một đứa trẻ, lão bộc trong nhà muốn đi lấy hoa quế làm bánh ngọt cho nàng ăn thế nhưng bị nàng ngăn cản, đôi tay nhỏ bé của càng cứ thế cầm lấy một mảnh khăn, cứ thế đứng ở dưới tàng cây chờ đợi nụ hoa kia rụng xuống. Mẫu thân cười nàng ngốc, phụ thân lại nhấc bổng nàng lên chạm vào đầu cành hoa quế kia.

Đôi tay nhỏ bé tròn trĩnh của nàng, một tay đỡ bên dưới còn tay kia vỗ vỗ lên đầu cành. Cành cây vừa động thì ánh vàng rực rỡ của hoa quế đã rơi vào trong lòng bàn tay trắng như tuyết của nàng. Nàng vùi mặt mình vào trong lòng bàn tay rồi hít một hơi thật sâu, mùi hoa quế ấm áp mà say nồng, suýt nữa khiến cho cả tuổi thơ của nàng đắm chìm trong đó...

"Tiểu thư tiểu thư, chúng ta đi về rồi lấy một cái mẹt thật lớn đến đây đựng đi!"

Giọng nói vui vẻ của Phục Linh kéo Tần Hoan từ trong hồi ức qua ngoài, nàng hồn hồn lại rồi nhìn thấy túi hương của Phục Linh đã đựng đầy rồi, ngay cả trên khăn tay của nàng cũng đã gói lại thành một bọc hoa quế lớn, chính vì chứa không nổi nữa nên mới phải dùng cả 2 tay để cầm khăn.

Khóe môi Tần Hoan hơi cong, "Được, đợi chút nữa bảo mấy người Vãn Đường đến đây lấy đi!"

Phục Linh nghe xong thì cười rộ lên, khẽ khép hờ mắt rồi ngửi một cái, "Thơm thật đấy, muốn ăn bánh quế hoa Lưu đại nương làm ghê!"

Tần Hoan bật cười, thấy Phục Linh vẫn đứng dưới gốc cây quế dầm mưa thì tiến lên che dù cho Phục Linh, "Muốn ăn thì chút nữa lại đi một chuyến, bảo ngày mai bà ấy làm cho ngươi ăn là được, nhớ rõ là phải lấy một chút điểm tâm đem đến đó..."

Tần Hoan vừa nói vừa che dù cho Phục Linh, thế nhưng vừa đưa đến gần vai Phục Linh thì đã nghe thấy xoẹt một tiếng.

Ý cười trên mặt chủ tớ 2 người đột nhiên đông cứng, ngẩng đầu lên thì thấy cây dù xanh đã bị một cành cây thò ra ngoài quẹt rách rồi. Tần Hoan nhíu mày, Phục Linh méo miệng, "A... đây chính là cây dù đẹp mắt nhất của viện chúng ta đó, vì nhìn nó hợp với tiểu thư thế nên nô tỳ chọn đi chọn lại mới được nó..."

Tần Hoan cũng hơi đáng tiếc, "Trách ta, vậy mà cũng không phát hiện ra..."

"Không không không, trách nô tỳ, do nô tỳ đứng ở dưới tán cây này..."

Ngay lúc chủ tớ 2 người còn đang tranh nhau thì có một đoàn người đi đến từ phía bên trái con đường này đến đây. Người đi đầu vừa nhìn thấy Tần Hoan và Phục Linh thì lập tức nghênh tiếp, "Bái kiến Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan vừa quay đầu lại thì thấy hơi kinh ngạc, thật ra đó là Thái Hà, "Sao ngươi lại ở đây?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.