Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 67: C67: Chương 67






Không khí trong phòng tràn đầy vui vẻ yêu thương, chờ đến khi Thái trưởng Công chúa đắp kín chăn rồi thì mấy người Nhạc Quỳnh mới đi vào. Thái trưởng Công chúa nhìn thấy Nhạc Quỳnh đi vào mới nói, "Chờ lát nữa đưa Hoan nhi về như lúc đầu đi, về sau lại có mấy chuyện như này thì phải nhớ tuyệt đối không được để lộ tin tức. Nếu như làm phá hủy thanh danh của Hoan nhi thì đó là lỗi của ngươi!"

Nhạc Quỳnh căn bản cũng an bài cực kỳ cẩn thận rồi, nghe lời Thái trưởng Công chúa dạy bảo liền vội vàng đáp lời, "Mẫu thân yên tâm, lúc đến đây là do Trì Điện hạ tự mình đi đón, lúc nào quay về đương nhiên Hầu phủ cũng sẽ đưa tiễn cẩn thận."

"Hả?" Thái trưởng Công chúa nhìn lướt qua Yến Trì đang đứng đằng sau, "Tiểu Thất, là con đi đón?"

Yến Trì bước lên phía trước, cười nói sang sảng, "Phải, Hầu gia và Tri phủ Đại nhân không tiện ra mặt, con là người từ kinh thành đến, nên khi nói là phụng mệnh Thái trưởng Công chúa đến Tần phủ đón người thì không có ai nghi ngờ gì cả."

Nghe đến đây, Thái trưởng Công chúa không khỏi cảm thấy được Yến Trì suy xét chu đáo. Nếu là Nhạc Thanh hay Nhạc Giá đi, cùng là người Cẩm Châu thì khó tránh khỏi mấy tin đồn nhảm, ngược lại Yến Trì không giống như thế, hắn còn có địa vị rất cao nên đến đón còn có thể làm tăng thanh thế cho Tần Hoan.

Thái trưởng Công chúa lấy lại bình tĩnh, "Tốt lắm, vậy lát nữa con đưa Hoan nhi về đi!"

Thái trưởng Công chúa là người hiểu rõ nhất hoàn cảnh của Tần Hoan ở Tần phủ, đương nhiên bà muốn tìm biện pháp để Tần Hoan có thể đứng vững trong Tần phủ, vì thế bà mới lợi dụng thân phận của Yến Trì. Thế nhưng bà lại không biết Yến Trì đã nắm được đúng tâm tư của bà, hắn thậm chí còn vui mừng để cho bà lợi dụng.

"Được, cô nãi nãi yên tâm, tiểu Thất nhất định đưa Cửu cô nương trở về cẩn thận."

Trong mắt Tần Hoan hơi mờ mịt, "Vâng, mấy ngày trước Đại tẩu về thăm nhà, trên đường về có lẽ do mệt nhọc quá độ nên bị ra chút máu, hiện tại Đại tẩu đang phải điều dưỡng."

Thái trưởng Công chúa nhíu mày, "Nữ nhân sinh hài tử cũng giống như bước một chân vào quỷ môn quan, phải cẩn thận từng li từng tý. Đại tẩu con mang thai là đích trưởng tôn, nghe nói Đại ca con cũng là một người khá tốt, rất có danh tiếng ở Cẩm Châu, tương lai Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành ra chút lực, lại cộng thêm nhà ngoại là Tri phủ Kiến Châu, đương nhiên Đại ca ngươi sẽ có tiền đồ tốt.:


Diêu Tâm Lan là thứ nữ của Tri phủ Kiến Châu, Tần Hoan thật không biết bên Tri phủ Kiến Châu đó có thể ra được lực gì cho Tần Sâm.

Giống như đã nhìn ra được vẻ khó hiểu của Tần Hoan, Thái trưởng Công chúa lại nói tiếp, "Tri phủ Kiến Châu cũng sắp thăng chức rồi, trở về kinh thành thế nào cũng sẽ làm quan Tam phẩm, mà hắn có bạn bè thân thiết ở khắp Đại Chu, cho nên tiếng nói của hắn cực kỳ có trọng lượng. Chờ đến sang năm đi, sang năm tình hình trong kinh thành ổn định rồi thì bảo Đại ca con lên kinh, đến lúc đó nếu như cần thiết thì ta viết phong thư gửi về là được."

Cho dù là đã rời xa kinh thành nhiều năm, thế nhưng Thái trưởng Công chúa vẫn là Thái trưởng Công chúa. Hiện tại bà nói lời này cũng chính là nguyện ý giúp Tần Sâm một lần. Tần Hoan vội vàng cảm tạ Thái trưởng Công chúa thay cho Tần Sâm.

Nói thêm vài câu nữa thì Tần Hoan đích thân bón thuốc cho Thái trưởng Công chúa, uống xong thì Thái trưởng Công chúa hơi buồn ngủ. Tần Hoan viết phương thuốc mới rồi cùng Lục Tụ thay thuốc và băng bó lại miệng vết thương, sau đó mới lui ra ngoài.

Vừa đi ra cửa Tần Hoan liền thấy trong sân đã có thêm 2 cái đèn lồ ng, trên mặt đèn cũng không phải những hình vẽ tầm thường mà toàn là chữ viết cực kỳ cương nghị đẹp đẽ. Tần Hoan nhìn thêm lần nữa, phát hiện toàn bộ đều là kinh Phật!

Giang thị thấy nàng nhìn đèn lồ ng liền nói, "Sắp đến lễ Thu tịch rồi, hàng năm cứ đến lễ Thu tịch thì ở thành Cẩm Châu đều có hội đèn lồ ng. Mấy năm trước Hầu phủ đều quyên góp rất nhiều thuyền đèn, còn năm nay... Haizz, năm nay liên tiếp gặp chuyện không may, thân thể mẫu thân cũng không tốt nên Hầu phủ không tiện làm phô trương như mấy năm trước. Có điều quyên góp thuyền đèn cũng là tạo phúc cho dân chúng, năm nay không làm quá sặc sỡ nữa, chỉ quyên hai chiếc để cầu phúc là được rồi. Còn cái này là đèn lồ ng ta đặt làm ở bên ngoài, mẫu thân nhìn thấy rất thích nên mới giữ lại hai cái."

Đừng nói Thái trưởng Công chúa thích, ngay cả Tần Hoan cũng sinh lòng yêu thích.

Giang thị kéo Tần Hoan đi lên trước, Nhạc Quỳnh và Yến Trì không biết vì chuyện gì mà lại muốn đi thư phòng, Nhạc Thanh lại không muốn rời đi.

Yến Trì nhìn lướt qua Nhạc Thanh, cũng không nhìn Tần Hoan mà đi thẳng theo Nhạc Quỳnh.

Nhạc Thanh ở bên cạnh nghe được lời Giang thị nên mới nói, "Ngay cả năm nay không làm lớn thì đến lúc đó cứ đi xem hội đèn lồ ng thôi là được rồi."

Giang thị quay đầu lại lườm hắn, "Đương nhiên, lúc đó phải đi phóng sinh cầu phúc, với đi phát lương thực cứu tế cho lưu dân phía nam, đương nhiên không bắt mấy đứa đi chung. Hôm đó gọi ca ca con đi chung, mấy ngày nay nó cũng quá chán nản rồi."


Nhạc Thanh vội vàng đáp lời, sau đó ánh mắt vội chuyển sang Tần Hoan, "Cửu cô nương có muốn đi chung không?"

Giang thị nghe thấy thế đáy mắt hơi sáng lên, "Phải rồi, hôm đó Hoan nhi đi chung đi? Mặc dù năm nay không thể náo nhiệt xa xỉ như những năm trước nhưng Hầu phủ vẫn có hai chiếc thuyền đèn, nếu con muốn đi xem đèn thả trôi sông thì cũng cực kỳ thuận tiện."

Ở Đại Chu, ngày 15 tháng 8 là tiết Thu tịch, bình thường là sẽ tổ chức lễ hội từ 2 ngày trước, dù là kinh thành hay Cẩm Châu thì đều tổ chức hội đèn lồ ng và công viên giải trí. Ở phía nam thành Cẩm Châu có một hồ tên là Lệ Thủy, cứ tiết Thu tịch mỗi năm đều tổ chức hội đèn lồ ng ở bên bờ hồ Lệ Thủy. Khi đó tất cả khu vực hồ Lệ Thủy đều sáng rực suốt đêm, có nhà phú quý quyên góp thuyền đèn, cũng có khu trò chơi giải trí náo nhiệt trên khắp các con phố, người thì ra hồ thả hoa đăng cầu phúc, người thì túm năm tụm ba dạo chơi ngắm đèn. Không chỉ có như vậy, tiết Thu tịch còn là thời điểm thích hợp để những cặp tình nhân bày tỏ tình cảm với nhau, có điều đối với người chưa xuất giá như Tần Hoan mà nói thì hội đèn lồ ng này cũng chỉ là dịp vui chơi ngắm đèn thôi.

Cửu tiểu thư trước đây đã đến thành Cẩm Châu được 4 năm nhưng chưa bao giờ được đi tham dự hội đèn lồ ng tiết Thu tịch.

"Tần Hoan chỉ không biết lúc đó có được phép ra ngoài hay không."

Tuy nói là Tần Hoan hiện tại có thể tự mình đi ra ngoài, thế nhưng nàng thật sự đoán không ra Tưởng thị và Lâm thị có cho phép nàng đi tham dự lễ hội này hay không.

Giang thị vừa nghe thấy thế liền cười, "Đến lúc đó bảo Ngưng nhi đi đón con, không thể có chuyện không cho phép được."

Tần Hoan cũng cười, "Vâng, vậy đến hôm đó làm phiền tiểu Quận chúa rồi."

Giang thị bật cười, "Mấy hôm nay trong nhà bận rộn, ngoại trừ Thanh nhi không lo không nghĩ gì thì Giá nhi và Ngưng nhi lại có nhiều chuyện phiền lòng, hôm đó con đến đây là thêm người thêm vui. Trong phủ có chuyện gì thì chung quy vẫn là chuyện của người lớn, mấy đứa vẫn còn nhỏ nên không cần phải lo lắng mấy thứ này, đến hôm đó ta bảo người làm thêm nhiều đèn trời nữa, cho bọn con thả thoải mái."

Tuy Giang thị vui mừng nhưng trong giọng nói vẫn có chút bất đắc dĩ, nếu như không xảy ra chuyện của Tống Nhu thì bây giờ Hầu phủ vừa có một hỉ sự, lại vừa có thêm một tiểu bối nữa, đến lễ hội thì có cả nhi tử lẫn nhi tức, đại gia đình quây quần hòa thuận mĩ mãn mới là chuyện vui mừng. Mà hiện tại hỉ sự của Hầu phủ bị xáo trộn, Tống Nhu chết không nhắm mắt không nói, mà trong lòng của Nhạc Giá chỉ sợ lại có thêm một bóng ma tâm lý, Giang thị làm mẫu thân đương nhiên sẽ lo lắng.


"Phải rồi, Thanh nhi, con nhớ gọi cả điệt nhi của Tống gia cùng đi." Giang thị nói xong lại thở dài, "Đều là người số khổ, thằng bé cũng không dễ dàng gì, hôm đó bảo nó đi chơi với các con cho khuây khỏa."

Đương nhiên Nhạc Thanh đồng ý, "Mẫu thân không nói thì nhi tử cũng sẽ gọi."

Đi dọc theo hành lang gấp khúc trong phủ về phía đông có một sảnh nhỏ, Nhạc Ngưng đang đợi ở trước cửa phòng.

"Mẫu thân, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi..."

Giang thị quay đầu nhìn Nhạc Thanh cười nói, "Cơm trưa hôm nay chia làm hai, phần của con đã mang đến thư phòng ngoài kia rồi, đi qua đó ăn cơm với phụ thân con đi."

Nhạc Thanh quét mắt về phía Tần Hoan rồi xoay người rời khỏi.

Giang thị cũng nhìn lại Nhạc Thanh một cái rồi kéo tay Tần Hoan đi vào trong.

Đương nhiên Nhạc Ngưng cũng biết sáng nay Tần Hoan đi đâu làm gì, Tần Hoan vừa vào cửa nàng đã hỏi, "Sáng nay có tìm ra manh mối mới không?"

Tần Hoan gật đầu, "Tống tiểu thư không phải là chết bên trong kiệu, có thể Tri phủ Đại nhân sẽ tìm ra hiện trường gây án, cũng cực kỳ có khả năng sẽ tìm thấy đầu của Tống tiểu thư. Nếu như có thể phát hiện thêm manh mối khác thì sẽ dễ dàng tìm ra hung thủ hơn."

Nhạc Ngưng gật đầu nhưng có hơi khó chịu, "Ta vốn định cùng đi nhưng phụ thân và mẫu thân không cho."

Giang thị nghe vậy lườm nàng một cái, "Con còn dám đi? Lần trước đã nôn không ra hình người rồi."

Bị nhắc đến chuyện mất mặt lần trước làm Nhạc Ngưng không nén được giận, nàng hất hàm, "Đó là lần đầu tiên thôi, trước đây chưa thấy qua bao giờ, còn sau này thì đỡ rồi." Nói xong nàng lại nhìn ngược về Tần Hoan, "Vì sao ngươi chẳng có chút khác thường nào thế? Chẳng lẽ trước đây ngươi đã mổ thi nghiệm xác rất nhiều lần rồi?"

Giang thị chau mày, "Ăn cơm, nói mấy chuyện này làm gì?"


Nhạc Ngưng không để ý đến Giang thị, nàng vẫn nhìn chằm chằm Tần Hoan, đây là nghi vấn rất lớn trong lòng nàng nên đương nhiên muốn được giải đáp.

Kỳ thật đừng nói là Nhạc Ngưng, ngay cả Giang thị cũng hơi tò mò.

Thấy cả hai người đều nhìn mình chăm chăm, Tần Hoan khẽ cười, "Đương nhiên là không rồi, có thể là do... thiên phú dị bẩm đi."

"Thiên phú dị bẩm?" Nhạc Ngưng nhíu mày, "Nói kỹ hơn đi?"

Tần Hoan cười yếu ớt, "Thiên phú dị bẩm chính là... cũng giống như lần đầu tiên tập võ, nhưng công chúa múa võ đẹp hơn ta rất nhiều, tiếp thu cũng nhanh hơn ta. Đây gọi là thiên phú dị bẩm."

Nói vậy cũng chính là nàng tuy không giỏi võ công, nhưng học y và nghiệm thi thì nàng rất có năng khiếu.

Nhạc Ngưng đã hiểu, nàng cười nói, "Ăn cơm thôi, mặc dù ta không hiểu y thuật và nghiệm thi nhưng nhìn ngươi tìm kiếm manh mối phá án ta thấy rất thú vị. Đợi cơm nước xong rồi ngươi giải thích thêm cho ta một chút?"

Tần Hoan đành phải thuận theo, "Đương nhiên là được."

Giang thị nghe thấy thế lắc đầu bất đắc dĩ, "Hai đứa các con... Thôi kệ, vốn cũng chẳng giống khuê tú nhà người ta..."

Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhau rồi cùng nở nụ cười, bọn họ một người thích tập võ còn một người lại am hiểu nghiệm thi, đúng thực sự là khác hoàn toàn với các tiểu thư khuê tú của nhà bình thường...








Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.