Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 78: C78: Bệnh kín của tần lệ



Cẩm Tú phường ở Cẩm Châu và Cẩm Tú phường ở kinh thành đều thuộc cùng một chủ nhân. Mấy người Tần phủ vừa bước xuống xe ngựa đã có một gã sai vặt đến nghênh tiếp. Hắn chào hỏi vừa nhiệt tình vừa am hiểu, mọi người vừa bước vào trong thì chưởng quầy cũng đã chạy ra.

"Ây dô, Tần phu nhân đến rồi, mau ngồi xuống bên này. Người đâu, dâng trà..."

Lâm thị được chưởng quầy mời đến ngồi xuống ghế giành cho khách ở bên cạnh, chưởng quầy lại khen tặng Tần Sâm và Tần Lệ không ngớt lời. Bỗng nhiên chưởng quầy lại nói, "Lần trước Đại thiếu gia đặt bọn ta làm cài đầu Lam bảo thạch, thiếu phu nhân có thích không?". Nha𝓃h mà khô𝓃g có q𝗎ả𝓃g cáo, chờ gì tìm 𝓃ga𝗒 ﹟ trùm tr𝗎𝗒ệ𝓃.𝗏𝓃 ﹟

Tần Sâm nghe thế thì khẽ cười, ngược lại nhìn về phía Tần Hoan, "Cũng không thấy Cửu muội muội đeo nhỉ?"

Chưởng quầy hơi khó hiểu, Tần Hoan đã mím môi nói, "Đồ quá mức quý trọng nên chưa dám đeo."

Chưởng quầy là người tinh khôn, hắn vừa nghe thấy thế đã hiểu được rồi, "Hóa ra là thiếu gia và thiếu phu nhân tặng lại cho người đẹp. Bộ Lam bảo thạch đó phẩm chất thượng hạng, bất luận là được thiếu phu nhân hay được Cửu tiểu thư dùng đều cực kỳ xứng đáng."

Tần Sâm cười rộ lên, "Hôm nay mấy huynh muội bọn ta đến để may đồ mới mùa thu, chưởng quầy an bài người làm đi."

Chưởng quầy nghe thấy thế vội vàng đáp lời rồi ngay lập tức phân phó người làm trong cửa tiệm.

Lâm thị ở bên cạnh cũng nói, "Đo xiêm y xong rồi Sâm nhi đi an bài thuyền du hồ ngày mai đi." Bà nói xong lại nhìn sang Tần Hoan, "Chiều mai Hoan nhi đi cùng Tương nhi đến hồ Lệ Thủy đi, lễ Thu tịch năm nay là lần đầu tiên con được đi chơi rồi."

Tần Hoan không hề biết rằng năm nay Lâm thị lại cho phép nàng cùng ra ngoài với Tần Tương, nàng vội vàng nói, "Tam thúc mẫu, hôm qua đến Hầu phủ, Hầu gia và phu nhân cũng mời Tần Hoan đi, lúc đó con không biết trong phủ đã có sắp xếp nên đã đồng ý rồi."


Lâm thị hơi kinh ngạc, "Hoan nhi sẽ đi du thuyền chung với An Dương Hầu phủ?"

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, chiều mai người Hầu phủ sẽ đến đón Tần Hoan."

Lâm thị đang định gật đầu thì Tần Tương ở bên cạnh nói, "Mẫu thân, người ta đã muốn bò lên Hầu phủ ở trên cao rồi, người việc gì phải tính toán cho nó? Đã có Hầu phủ rồi thì người ta đương nhiên là chướng mắt con thuyền nhỏ của Tần phủ này rồi."

"Tương nhi!" Lâm thị khẽ quát một câu không vừa lòng. Tần Hoan hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.

Lâm thị nhìn Tần Hoan cười gượng, "Nếu đồng ý với Hầu phủ rồi thì phải giữ lời thôi, ngày mai con chuẩn bị sớm một chút."

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, Tần Hoan hiểu rõ."

Lâm thị có vẻ như hết sức hài lòng, cong môi cười mà không nói gì.

Biết Tần Tương không vừa mắt Tần Hoan nên Lâm thị bảo Tần Tương vào trong đo người trước, còn bên này Tần Sâm cũng được mời vào trong phòng giành cho khách nam. Lâm thị ngồi đó uống trà, còn Tần Lệ lại từ từ tiến đến trước mặt Tần Hoan.

"Vừa nãy Cửu muội muội đi đâu thế?" Tần Lệ vừa lên tiếng đã muốn túm lấy Tần Hoan không buông.

Tần Hoan tỉnh bơ, "Đương nhiên là đến kho thuốc lấy thuốc."

Tần Lệ cười cười, đôi mắt nhỏ hẹp hơi nheo lại, "Thật không? Lúc nô tỳ của muội rời đi thì cũng đi rất nhanh, còn lúc muội trở về trên mặt lại đầy mồ hôi. Nếu cả hai đều đi gấp về gấp thì không có khả năng bắt bọn ta phải chờ lâu như vậy."

Mặt Tần Hoan vẫn không đổi sắc, "Không ngờ Nhị ca lại chú ý đến mấy chi tiết này. Nhị ca nói không sai, có điều không phải vì ta đi chỗ nào khác, mà là khi nô tỳ của ta đến bẩm báo, ta lại chờ một lúc rồi mới chạy về Đinh Lan uyển."

Tần Lệ nhíu mày, nhìn lướt qua Lâm thị ở cách đó không xa, "Trưởng bối cho gọi vậy mà còn dám chậm trễ?"

Trong mắt Tần Hoan có vẻ hơi thờ ơ, "Ta nghĩ cũng không có việc gì gấp, tranh thủ lấy thuốc mới là quan trọng."

Tần Lệ nhíu mày rồi lại nhíu mày, đương nhiên không ngờ được Tần Hoan lại lấy lý do này để thoái thác, vì thế hắn khẽ cười, "Ta còn tưởng rằng muội vẫn muốn đóng giả ngoan ngoãn chứ? Hóa ra cũng không phải là hoàn toàn không oán giận nhỉ?"

Tần Hoan khẽ hất hàm, "Nếu là Nhị ca, Nhị ca cũng không hề oán hận sao?"


Tần Lệ lắc đầu, "Đương nhiên không, ta không chỉ sinh lòng oán hận mà có khi còn sinh lòng trả thù."

Tần Hoan cười cười rồi không nói gì thêm.

Lúc Tần Sâm ra ngoài cũng đúng lúc nhìn thấy Tần Lệ và Tần Hoan đang nói chuyện, hắn nhướn mày, "Nhị đệ, đến lượt đệ rồi."

Tần Lệ có vẻ như không hề sợ sệt gì Tần Sâm, nghe thấy thế liền nhìn Tần Hoan một cái rồi mới rời đi. Lúc Tần Lệ đi vào phòng trong thì Tần Sâm đi đến bên cạnh Tần Hoan, "Vừa rồi nó nói gì với muội thế?"

Tần Hoan cười khổ, "Huynh ấy hỏi vì sao ban nãy muội lại đến chậm."

Tần Sâm trừng mắt, "Vừa rồi? À, bọn ta mới chỉ chờ một lúc, sao nó lại chất vấn muội?"

Tần Hoan lắc đầu, giọng nói ung dung, "Cũng không phải chất vấn, huynh ấy chỉ hỏi muội đi đâu thôi, sau đó muội giải thích, muội nghe được tin tức của Vãn Hạnh thì đợi Tiền đại phu một lúc sau đó mới rời khỏi."

Nàng nói xong thì trên mặt cũng có hơi không được tự nhiên, "Lúc ấy không biết phu nhân tìm muội vì chuyện gì, mà muội lại muốn làm thuốc nhanh một chút..."

Tần Sâm cười cười, "Muội đó..." Nói xong lại liếc mắt về phía Lâm thị rồi khẽ nói, "Có điều trước đây lúc huynh bị mẫu thân gọi đến cũng rất thích kì kèo mè nheo."

Tần Hoan nghe thấy câu này thì trong lòng thật sự có chút ý cười chân thành đối với vị Đại ca này.

Nhưng chớp mắt sau Tần Sâm bỗng nhiên nói, "Ngày thường Nhị ca muội cũng chẳng đứng đắn gì, muội cách xa hắn một chút thì tốt hơn."


Trong lòng Tần Hoan chợt lóe lên một ý nghĩ hơi kỳ quái, thế nhưng còn chưa kịp nắm lấy thì ý nghĩ đó đã biến mất. Nội tâm nàng lại trở nên mờ mịt, không khỏi nhớ đến sáng nay lúc bắt gặp Bát di nương đi từ trong rừng trúc ra, chẳng lẽ ý nghĩ đó có liên quan đến Bát di nương?

"Cửu muội muội, làm sao thế?"

Thấy mặt Tần Hoan đầy trầm tư nên Tần Sâm hỏi một câu.

Tần Hoan vội hoàn hồn, nàng lắc lắc đầu, "Không có gì, Đại ca yên tâm, muội hiểu rồi."

Tần Sâm hài lòng gật đầu, bên này Tần Tương đã đo xong, người làm lại mời Lâm thị, Lâm thị thấy Tần Hoan và Tần Sâm nói chuyện nên bảo Tần Tương đỡ mình đi vào. Lâm thị vừa vào trong thì Tần Lệ đã vừa mặc áo vừa đi ra ngoài.

Tần Lệ vừa mặc áo vừa đi đến chỗ Tần Hoan, nàng nhìn lướt qua hắn trong vô thức, thế nhưng vừa nhìn thì lông mày nàng đã nhíu chặt lại.

Hôm nay Tần Lệ mặc một bộ nam bảo cổ đứng có tà xéo, áo che kín cổ. Thế nhưng lúc hắn vừa đi vừa mặc áo thì Tần Hoan nhìn rõ được mấy nốt sưng đỏ trên cổ hắn, mà trên nốt sưng còn có tình trạng lở loét, cực kỳ giống một loại bệnh mà trước đây Tần Hoan đã từng nghiên cứu đến.

Tần Hoan chau mày nhìn Tần Lệ đi đến đây.

Thế nhưng, sao Tần Lệ lại có thể bị bệnh này được chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.