Đổng Học Bân không nói cái gì đã mở cửa vào văn phòng của mình, tức giận cầm văn kiện trong tay ném tới trên bàn công tác, ngồi xuống, vỗ ót chửi nhỏ một câu thô tục. Loại sự tình một mình gánh chịu trách nhiệm này có lẽ trong măt người khác rất không bình thường, sẽ nói Đổng Học Bân không biết chính trị, nhưng Đổng Học Bân đã có ý nghĩ của mình, mình là lãnh đạo chủ quản, không có làm nổi chức trách kiểm tra đối chiếu sự thật thẩm tra đối chiếu văn kiện, trách nhiệm này làm thế nào cũng không đẩy xong, hơn nữa nhìn thái độ Chu Quốc An rõ ràng cho thấy đã coi mình là đầu sỏ gây nên, cho dù mình nói văn kiện là Thường Quyên và Đàm Lệ Mai chuẩn bị cũng không còn cái ý nghĩa gì, lại làm liên lụy hai người, cần gì phải làm?
Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Đổng Học Bân nói: “Mời vào”.
Đi vào phòng là Thường Quyên và Đàm Lệ Mai, sau khi đóng cửa thật kỹ, nước mắt Đàm Lệ Mai rơi tí tách xuống đất, đứng ở nơi đó khóc ô ô, trong măt Thường Quyên cũng đầy vụ khí, vẻ mặt cảm kích nói: “Đống Chủ nhiệm, tôi và Tiểu Đàm làm cho ngài phiền toái lớn như vậy, ngài lại còn giúp hai chúng tôi gánh chịu trách nhiệm, điều này làm cho chúng tôi... tôi...”
Đổng Học Bân cười lớn nói: “Thường tỷ, không có việc gì, hai người cũng không phải cố ý, ai cũng có lúc không cần thận, Tiểu Đàm, đừng khóc đừng khóc”.
Thường Quyên chùi chùi khóe mắt ướt át, “Nhưng tôi... nhưng tôi...”
Đàm Lệ Mai co lại cái mũi nhỏ, “Hu hu, thực xin lỗi...”
Đổng Học Bân bây giờ nói chuyện rất có vẻ lãnh đạo, “Có gánh nặng tâm lý, làm sao làm việc được, trở về công tác đi”.
Đàm Lệ Mai vừa khóc lóc trong chốc lát, mới cùng Thường Quyên đi ra.
Bẽn ngoài, lão Nghiêm vô cùng cám khái nói một câu, “Hai ngươi đụng phải lãnh đạo tốt đó, điều này cũng chỉ có Tiểu Đổng chủ nhiệm của chúng ta, nếu thay đổi lãnh đạo khác...” Hắn không nói nữa.
Thung Tử vội vàng đi dỗ Đàm Lệ Mai.
Thường Quyên nặng nề thở dài một hơi, “Trong lòng tôi băn khoán, rõ ràng Đổng Chủ nhiệm không có làm sai, nhưng vì chúng ta.
Lão Nghiêm nói: “Tiểu Đổng chủ nhiệm chúng ta có ngoại hiệu là đội viên cứu hoả, lửa lãnh đạo có thể cứu, lửa của mình khẳng định cũng có thể cứu”.
Thường Quyên ừ một cái, thiệt tình ngóng trông Tiểu Đổng chủ nhiệm có thể gặp dữ hóa lành.
Quách Thuận Kiệt coi như việc không liên quan đã cúi đầu gõ bàn phím, thình lình ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người, trong lòng liên tục cười gằn.
Ba ngày sau.
Thứ năm.
Mấy ngày nay Đổng Học Bân đều chờ Chu Chính ủy bên kia xử phạt, nhưng chờ mãi cũng không tới, cũng làm cho hắn hoài nghi Chu Quốc An có phải là đã quên chuyện này, chẳng lẽ hắn phát giác được hình ảnh chỉ là trùng họp, mà không phải mình cố ý khiêu khích hắn? Ặc, sẽ không xuôi chèo mát mái như vậy chứ? Sắp tan tầm, Đổng Học Bân thu thập gì đó chuẩn bị trở về nhà, còn không đợi hắn đi ra khỏi văn phòng, vài cái quả bom đập tới!
Chu Quốc An sắp nhận chức, tin tức đã xác định.
Nhân tuyền Chính ủy mới không phải Từ Yến và Bàng Bân nóng nhất, phát nổ một cái, lại là Trình Hải Mai đi lại khá gần cùng chu Quốc An, cũng không biết nàng đi đường nào!
Thế cục thay đổi bất ngờ, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy vị trí của mình càng khó xử!
Nhưng mà càng làm cho hắn giật mình còn đang đằng sau, không ít cán bộ khoa cấp đều nhớ thương danh ngạch khu huấn luyện trường Đảng... Lại cho một nhân vật ai cũng không thể tưởng được - Quách Thuận Kiệt!!
Nghe một tin tức như thế, Đổng Học Bân quả thực không thể tin được, làm sao có thể cho hắn?
Ngồi ở trong phòng làm việc thất thần nghi một lát, Đổng Học Bân đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, đúng rồi, đây là Chu Quốc An truy cứu trách nhiệm, để cho Quách Thuận Kiệt đặc biệt đi trường Đảng huấn luyện học tập, nắm bắt phần tư lịch này tới tay, sau đó lại đề bạt cho Quách Thuận Kiệt lên cấp khoa là thuận lý thành chương, cộng thêm Chu Quôc.An lập tức sẽ tiếp nhận chức Cục trưởng phân cục, hội nghị Đảng ủy cơ bản cũng do hắn khống chế, như vậy mà nói, muốn điều chỉnh thoáng công tác chủ nhiệm Lý Khánh để cho Quách Thuận Kiệt thay thế hắn, còn không phải dễ như trở bàn tay? Khi đó, Quách Thuận Kiệt làm chính chủ nhất định sẽ thu hồi lại quyền lợi phòng tổng hợp, còn có thể biến đối biện pháp chèn ép mình, làm cho mình vĩnh viễn không trở mình được!!
Xấu!
Chuyện xấu!
Cám giác nguy cơ cực lớn bỗng đè ép xuống! Khiến cho Đổng Học Bân có điểm không biết làm sao!
Quách Thuận Kiệt muốn làm Chủ nhiệm? Muốn làm lãnh đạo chủ quản của mình?
Có người ở trong khốn cảnh, tư duy thường thường sẽ trở nên mười phần nhanh nhẹn, Đổng Học Bân tựa hồ chính là loại người này, nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên lóe lên trong óc, vẻ mặt sững sốt một chút, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại gọi đến văn phòng bên ngoài, “Tiểu Đàm! Kêu lên Thường Quyên! Hai người đến chỗ tôi một chuyến!”
Mười mấy giây đồng hồ sau, Thường Quyên và Đàm Lệ Mai đi vào, “Đổng chủ nhiệm” Hai người bọn họ cũng nghe nói chuyện phân cục điều chỉnh và Quách Thuận Kiệt sấp đi trường Đảng, tất cả đều vẻ mặt lo lắng, hiểu rõ tánh mạng chính trị của Tiểu Đổng chủ nhiệm rất có thể sẽ kết thúc như vậy, chờ Chu Quốc An trở thành người đứng đầu, chờ Quách Thuận Kiệt lên chính chủ phòng tổng họp, Đổng Học Bân đắc tội phân cục một tay và lãnh đạo chủ quàn có thể tốt mới là lạ!
“Tiểu Đàm, Thường tỷ, tôi muốn hai người nói một lời thật” Đổng Học Bân dị thường nghiêm túc.
Thường Quyên tò thái độ nói: “Công tác hai chúng tôi đều là ngài bảo toàn, ngài có cái gì cần hỏi, hai tôi nào dám lừa ngài!?”
Đổng Học Bân thở một hơi, “Ba ngày trước phần tư liệu hội nghị cho Chính ủy, rốt cuộc là ai phạm sai lầm?”
Thường Quyên và Đàm Lệ Mai liếc nhau, cuối cùng Đàm Lệ Mai khẽ cắn môi nói: “Tôi đây không nói cái gì trốn tránh trách nhiệm, nhưng Đống Chủ nhiệm, tôi thề với trời, tôi và Thường tỷ tại trước lúc giao văn kiện cho ngài, đều là đã kiểm tra một lần từ đầu tới đuôi, một tấm hình một trang giấy dậu thẩm tra kiếm tra đối chiếu, tuyệt đối không có sai, tuyệt đối không có khả^năng có hình ánh bánh ngọt!”
Thường Quyên cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự không biết tại sao hình ảnh kia lại xuất hiện!”
Đổng Học Bân dừng lại, “Hon mười phần văn kiện sau khi đưa tới phòng làm việc của tôi, chúng ta đều đi ra ngoài ăn cơm, tôi trở về tương đối trễ, hai người ai về phòng tổng hợp trước?”
Nghĩ nghĩ, Thường Quyên nói: “Tôi trở về sớm hơn so với Tiểu Đàm”.
Đổng Học Bân nhìn xem nàng, “Lúc ấy trong văn phòng có ai?”
“A!? Ngài là nói có người giờ trò quỷ?” Thường Quyên kinh ngạc, “Lúc ấy nhớ rõ... nhớ rõ Quách Thuận Kiệt, Quách Phàn Vỹ và lão Nghiêm đều ở đây”.
“Tốt, gọi lão Nghiêm tiến vào”.
Thường Quyên vui vẻ đi gọi người.
Sau khi Lão Nghiêm vào nhà, Đổng Học Bân hỏi, “Lão Nghiêm, anh hãy cần thận nhớ lại, giữa trưa ngày văn kiện hội nghị phạm sai lầm, có người vào phòng làm việc của tôi hay không?”
Lão Nghiêm chau mày, “Ngày thứ hai đó? Không có đâu, nhưng sau khi tôi từ căng-tin trở về, Quách Thuận Kiệt đang ở trong phòng dùng máy tính”.
Đổng Học Bân nói: “Một mình hắn?”
“Đúng vậy”.
“Được, tôi biết rồi, mọi người trở về đi”.
Đàm Lệ Mai vẻ mặt tức giận nói: “Ngài là nói... Quách Thuận Kiệt thay đổi văn kiện!?”
Thường Quyên và lão Nghiêm cũng có chút ngạc nhiên, nếu như là thật, lá gan Quách Thuận Kiệt cũng quá lớn!
Đổng Học Bân xác thực hoài nghi Quách Thuận Kiệt, không, không thể nói là hoài nghi, hắn cơ hồ nhất định là Quách Thuận Kiệt hãm hại mình!
Ở trên sự kiện này, chỉ có một mình Quách Thuận Kiệt có lợi!!