Diêu phụ vừa trò chuyện cùng Đổng Học Bân kinh ngạc nhìn con gái mình và Đổng Học Bân một chút "Thúy nhi, hai người nhận thức?"
Diêu Thúy bất ngờ qua đi lập tức bước nhanh tới "Đâu chỉ là nhận thức, đây là bạn học đại học của con Đổng Học Bân, bọn con lúc trước cùng một lớp."
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Điều động công tác, an bài cho tôi ở chỗ này."
"Cậu làm công tác gì? An bài tại huyện chúng tôi? Cậu có phải là đắc tội người?" Diêu Thúy hỏi, khẩu khí giống ba cô ấy vừa rồi như đúc.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói tôi đắc tội với người nào chứ.
Diêu Thúy thấy thế, có thể lý giải sai, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện nói: "Không có việc gì, tới cũng tốt, bên này thật ra cũng không sai, không khí tốt hơn so với kinh thành." Nói xong thì quan sát Đổng Học Bân trên dưới vài lần "Chúng ta sau khi tốt nghiệp cũng không gặp lại, thoáng cái đã ba năm? Cũng được, cậu vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi, được rồi, bên ngoài gió lớn, đừng ở chổ này nữa, đi vào nhà của tôi rồi nói."
Diêu Thúy cũng nói: "Không phiền phức, hai ta bạn học cũ vất vả gặp mặt, ở nhà tôi ăn đi."
"Chị, vậy chị đưa chén cho em đi. Em đi rưa." Đứa trẻ da ngăm đen đi tới nói.
Diêu Thúy cầm chén đặt vào trong tay nó."Được rồi còn chưa có giới thiệu, đây là ba tôi, đây là em tôi Diêu Lực, mẹ tôi ở phía sau luộc trứng gà, một hồi giới thiệu cho cậu."
Diêu Lực cười hàm hậu.
Đổng Học Bân cũng gật đầu, chào hỏi.
...
Phía sau.
Sát đường vài mét cũng là nhà của Diêu Thúy, không lớn.
Bên ngoài đường cái còn có đường nhựa miễn cưỡng, bất quá vừa vào hẻm nhỏ cũng là đường đất đá, sườn núi liên tiếp, không yên ổn. (Ý nói là ổ gà ổ voi nhiều)
Diêu Thúy nghiêng đầu cười nói: " không cách nào so sánh với kinh thành? Chúng tôi ở đây là như vậy. Trong huyện nghèo, dân chúng cũng nghèo."
"Cũng được." Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên mặt Diêu Thúy, nói: "Cô sau khi tốt nghiệp đại học sao không ở kinh thành làm việc?"
Diêu Thúy lắc đầu, nói: "Bên kia cạnh tranh quá lớn, hơn nữa tôi không muốn ở xa ba mẹ tôi, bọn họ tuổi cũng lớn, sau này ai chiếu cố bọn họ?"
"Cũng phải."
"Tới rồi, vào nhà đi."
"Được, quấy rối."
"Trong nhà có chút loạn, cậu tùy tiện ngồi, tôi đi rót ly nước cho cậu."
Ở đây có thể là phòng của Diêu Thúy, diện tích không lớn, khoảng bảy tám mét vuông. Thế nhưng rất sạch sẽ.
Ngồi ổn trên cái giường màu hồng phấn, Đổng Học Bân nhìn Diêu Thúy đi rót nước, lúc này mới bắt đầu chăm chú quan sát cô ấy. Cô ấy tóc không dài, vẫn là tóc ngắn như thời đại học, vóc người thon dài, tựa như còn thon thả hơn so với trước đây, lúc này trên người mặc một quần dài hoa, dài đến mắt cá chân, áo là một cái sơ mi trắng nhỏ, có vẻ vô cùng có phong cách tây.
Diêu Thúy.
Đổng Học Bân đối với cô ấy có ấn tượng rất sâu.
Lúc trước ở đại học, trường học bọn họ cũng không có chú ý gì về giáo hoa hay không giáo hoa cả, bất quá thật sự muốn bình chọn, Diêu Thúy của lớp bọn họ tại tướng mạo và vóc người tuyệt đối là nổi tiếng trong trường học, đây là được mọi người công nhận, Đổng Học Bân cũng cho rằng như thế. Khi đó cha Đổng Học Bân qua đời, trong nhà rất nghèo, con người cũng không có đặc điểm gì, Giống như thời trung học cơ bản thuộc về cái loại không nổi bật trong lớp, có nhiều bạn học có đôi khi đều gọi không ra tên của hắn, nhưng dù vậy, Đổng Học Bân cùng Diêu Thúy có thể nói là rất thân, hơn nữa quan hệ còn không tồi, nguyên nhân cũng là điều kiện gia đình của Diêu Thúy cũng không phải tốt, bên ngoài trường học có có vài quán cơm nhỏ, người bình thường cũng không muốn đi, nhưng bởi vì rẻ, Đổng Học Bân và Diêu Thúy bình thường hay đến, có đôi khi gặp nhau, hai người nhìn nhau cười một cái, sau đó bình thường ngồi cùng một chỗ ăn.
Thoáng cái đã vài năm.
Diêu Thúy vẫn là Diêu Thúy kia, cảm giác không có gì thay đổi.
"Nước tới." Diêu Thúy đưa cho hắn "Nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?"
Đổng Học Bân tiếp nhận ly nước cười cười "Hoài niệm cuộc sống đại học, lúc trước hai ta cùng ăn, nhớ kỹ cô thích ăn nhất là cá hương hấp thịt."
Diêu Thúy vừa nghe, cũng cười "Đúng vậy, hoàn cảnh tiệm cơm trước trường chúng ta không được tốt lắm, nhưng mùi vị đồ ăn không tồi, cơm ở đó, một tuần tôi đều đến ăn một lần, hiện tại ngẫm lại chút hoài niệm cái mùi vị kia, không ở đâu có cả."
"Cái này dễ làm, chờ hôm nào trở về tôi mời cô ăn."
"Được đấy, tôi cũng muốn rảnh rỗi quay về nhìn một chuyến, được rồi, công tác của cậu tại huyện Trinh Thủy chuẩn bị bao lâu? Là ngắn hạn hay là lâu dài?"
"Lâu dài, ít nhất cũng nửa năm đến một năm."
Diêu Thúy cười nói: "Được, vậy hai ta có thể liên hệ, chổ ở của cậu xa không?"
"Không biết, còn chưa có định, qua vài ngày nữa mới đi đưa tin, tôi tới sớm."
"Vậy cậu không có chỗ ở, ở nhà của tôi cũng được, để em trai tôi đi đến phòng ba mẹ, cậu ngủ ở phòng em tôi là được."
"Không cần, tôi tùy tiện tìm một khách sạn là được."
"Khách sạn? Cậu uổng phí làm gì? Hơn nữa khách sạn của huyện Trinh Thủy chúng tôi... Ở kinh thành tùy tiện lôi ra một nhà trọ nhỏ phỏng chừng đều mạnh hơn nó."
"Không phải chứ?"
"Sao không phải? Không tin cậu đi xem sẽ biết, không nói cái khác, nói nhà khách của chính phủ huyện chúng tôi, vậy đều là những tòa nhà cũ kỹ, dù sao cậu ở đây công tác lâu dài, cũng phải làm chuẩn bị tâm lý đi, trình độ tiêu phí và xây dựng hiện đại hoá ở đây, đều là đếm ngược toàn quốc." Diêu Thúy đưa tay chỉ chỉ TV bên cạnh bàn "Chỉ là loại TV hai mươi mốt inch này thôi, trong thị trấn cũng không nhà ai cũng có, càng không nói dưới hương trấn."
Đổng Học Bân nhìn cô ấy "Nghe nói cô thi đậu nhân viên công vụ?"
Diêu Thúy nói: "Ừm, hiện tại làm việc ở phòng làm việc chính phủ huyện."
"Thế nào?"
"Có thể thế nào? Một khoa viên nho nhỏ, tôi hiện tại phụ trách đóng dấu văn kiện, viết bản thảo cùng các loại công tác, à, bưng trà rót nước cũng là chuyện của tôi."
Đổng Học Bân trấn an nói: "Vừa đến đều như vậy."
"Đúng vậy, chậm rãi làm." Diêu Thúy thở dài "Đều nói nhân viên công vụ dễ sống, nhưng đi vào mới biết được căn bản không phải như vậy, không nói công tác, nhắc tới cái này tôi liền phiền muộn."
"Được rồi, cô kết hôn chưa?" Đổng Học Bân chớp mắt nói.
"Chưa đâu, còn chưa có gặp phải người thích hợp, còn cậu?" Diêu Thúy nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân nói: "Năm kia tôi vừa kết hôn xong."
Nhiều năm không gặp, hai người nói chuyện thật vui, hàn huyên đủ một tiếng.