Mặt trời sắp lặn xuống, ánh mặt trời chiều dần dần phai nhạt.
Trong phòng khách, nhìn Khương Phương Phương không nói hai lời vào phòng bếp rửa đồ ăn, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy vẻ mặt xấu hổ, tiếp tục đi tới ngăn cản.
"Khương huyện trưởng."
"... Ừm?"
"Thật không được, nhanh để tôi tới."
"Không cần, không quan hệ."
"Không được, sao có thể khiến cho ngài bận việc."
Đổng Học Bân chết sống mặc kệ, giành với cô ấy, nhưng mà người ta là một phụ nữ, còn là lãnh đạo của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng không dám động tay động chân, giành cũng giành không lại, Khương huyện trưởng vẫn là cái loại tính tình rất thanh nhã, dù sao mặc kệ Đổng Học Bân nói như thế nào cô ấy vẫn đều là nói vài câu không mặn không nhạt "Không có việc gì" "Không sao cả" "Không quan hệ", lập lại không biết bao nhiêu lần, tâm tình một chút không nhịn được cũng không có, biểu tình vẫn là cái loại đối với chuyện gì cũng đều rất hờ hững, giống như một cây bông, khí lực lớn bao nhiêu đánh qua thì cái gì cũng không có, Khương Phương Phương thản nhiên ngược lại làm Đổng Học Bân cười khổ không ngớt, cuối cùng không có cách, hắn không thể làm gì khác hơn là mặc kệ Khương huyện trưởng.
Bất quá Đổng Học Bân đương nhiên không dám tùy tiện đi ra ngoài xem TV, mà là đứng ở trong phòng bếp, phía sau Khương Phương Phương nhìn cô ấy rửa đồ ăn.
"Có quen với sinh hoạt bên này?" Khương Phương Phương hỏi.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Cũng được, ở đây rất tốt."
Khương Phương Phương hơi ừm một cái, "Đối với phân công công tác của cậu, còn có yêu cầu gì?"
Đổng Học Bân nói: "Đã không có, tôi tất cả phục tòng an bài của tổ chức."
Khương Phương Phương đem đồ ăn đặt qua một bên, " An bài công tác của cậu đến lúc đó qua cuộc họp thường uỷ một lần là được, Mông bí thư ngày mai hẳn là cũng có thể trở về, bất quá cậu tạm thời còn không tham gia được vào cuộc họp thường uỷ, thường ủy huyện ủy của cậu còn cần thành phố hội nghị một lần, có thể còn phải chờ vài ngày." Đổng Học Bân được bổ nhiệm làm thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy, tuy rằng theo thường lệ là sẽ tiến vào nhóm thường ủy, nhưng danh sách thường ủy huyện ủy vẫn là phải qua thành phố một lần.
Đổng Học Bân đều không sao cả, "Được."
"Có ăn kiêng không? Ăn cay không? Ăn tỏi không?"
"Ặc. Cái gì cũng ăn, chủ yếu vẫn là xem ngài."
"Tôi cũng không có ăn kiêng gì, vậy tôi làm."
Khương Phương Phương động tác rất chậm, rất cẩn thận, cắt thịt một đao một đao, tuy rằng chậm, nhưng trình độ đều quả thật như máy, hình như một centimet cũng không kém.
Hảo đao pháp.
Chỉ nhìn cái này. trù nghệ của Khương huyện trưởng còn kém được sao.
...
Hai mươi phút sau.
Cơm chín, để lên trên bàn.
Đổng Học Bân tự nhiên không dám khiến cho Khương huyện trưởng bận việc, bưng thức ăn đem chiếc đũa là hắn cướp làm, sau đó hai người mới ngồi lên bàn ăn cơm.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Ăn đi."
"A, ngài cũng ăn." Đổng Học Bân cầm lấy chiếc đũa thưởng một ngụm, nhất thời khen: "Ăn ngon ăn ngon. Ha ha, không ngờ rằng trù nghệ của Khương huyện trưởng tốt như vậy."
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: "Sống một mình, từ từ cũng luyện ra."
Đổng Học Bân lại ăn vài đũa, khen không dứt miệng nói: "Đã lâu không ăn qua đồ ăn ngon như vậy."
Khương Phương Phương gật đầu, cái gì cũng không nói, nhẹ nhàng nâng chén cơm ăn từng ngụm, cô ấy ăn rất từ tốn, mỗi ngụm không lớn, còn nhai hơn nửa ngày mới nuốt xuống.
Thấy cái tốc độ này. Đổng Học Bân cũng không dám ăn nhanh, cũng cố ý đem tốc độ chậm lại, sau đó chờ Khương Phương Phương nói, bởi vì hắn luôn cảm thấy Khương huyện trưởng có thể làm cơm cho hắn, phỏng chừng là có chuyện, mặc kệ là mượn hơi mình cũng tốt hay là chuyện khác cũng được, hắn đều có chuẩn bị tâm lý, cũng nghĩ được lý do, nếu như Khương huyện trưởng mượn hơi hắn. Đổng Học Bân cũng tạm thời không làm quyết định. Có lệ một chút là được.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Nhưng mà cơm đều ăn xong rồi, Khương huyện trưởng cái gì cũng không nói.
Cô ấy không nói chuyện. Đổng Học Bân ngược lại rơi vào tình huống khó xử, trong lòng bồn chồn suy nghĩ Khương Phương Phương ngày hôm nay đây là ý gì, thật sự không có chuyện tìm mình?
Đổng Học Bân thẳng thắn hỏi, "Khương huyện trưởng, ngài tìm tôi có việc?"
Khương Phương Phương kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, "Có chuyện gì?"
Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Không có gì, khụ khụ, tôi đi rửa chén."
Khương Phương Phương gật đầu, nhìn bên cạnh nói: "Phòng vệ sinh ở đây?"
"Đúng vậy, là cánh cửa kia." Đổng Học Bân thấy Khương Phương Phương đi qua WC, hắn cũng vào phòng bếp, vừa tự hỏi vừa rửa chén.
Chờ Đổng Học Bân rửa chén xong đi ra phòng bếp, cửa phòng vệ sinh mới nhẹ nhàng mở ra, lộ ra dáng người thành thục của Khương Phương Phương, đang rửa tay.
Hiện tại cái bầu không khí này, hai người thật có chút giống như hai vợ chồng.
Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng không nhịn được nhìn vài lần trên người Khương Phương Phương, Khương huyện trưởng động tác rất ổn, khí chất cũng rất ổn, cái này tựa hồ là thành một thứ cơ bản trên người, Đổng Học Bân càng nhìn càng nghĩ Khương Phương Phương quá có mị lực, cũng vô cùng có mùi vị thành thục. Nhưng đang thưởng thức Khương huyện trưởng, Đổng Học Bân ánh mắt thoáng nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy cái gương trên bồn rửa tay, cái góc độ này của hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Khương Phương Phương, thế nhưng từ trong cái gương trực tiếp nhìn thấy mặt của cô ấy. Lúc này Khương Phương Phương đang khom lưng, hạ thấp người như thế, cổ áo sơmi trước ngực cũng hung hăng nghiêng xuống, hiện ra một khe thật sâu, cái bóng khe thịt đầy đặn trong góc tối, có chút sâu không thấy đáy, thậm chí hình như ngay cả sát biên giới áo ngực đều đi qua cái gương đập vào trong mắt Đổng Học Bân.
Màu xanh?
Đường viền hoa màu xanh?
Đổng Học Bân con mắt mở thật to, hình như hận không thể đi lại gần một ít để hưởng thức, nhưng cũng biết không có khả năng, chỉ có thể đứng cách đó không xa trộm nhìn.
Khương Phương Phương rửa tay cũng rất chậm rãi, trên tay xoa xoa, ngực cũng không nhịn được lắc lư vài cái.
Cái này khiến cho Đổng Học Bân được rửa mắt, cho dù nút áo sơmi Khương huyện trưởng không có cởi ra lớn như vậy, nhưng lúc khom lưng vẫn thấy rõ ràng bên trong, cảm giác trắng bóng làm cho Đổng Học Bân đau mắt. Tuệ Lan không ở đây, Đổng Học Bân có chút khống chế không được tâm tư của mình, bất quá người ta là huyện trưởng, là lãnh đạo chủ quản của hắn, Đổng Học Bân cũng chỉ dám nghĩ mà mà thôi.
Vòi nước tắt lại, Khương Phương Phương lắc lắc bọt nước trên tay, cũng không quay đầu lại nói: "Đổng huyện trưởng, khăn lau mặt là cái nào?"
"Ngài tùy tiện dùng cái nào đều được."
"Vậy màu trắng nha?"
"Được, đều là khăn mặt mới, sạch sẽ."
Bỗng nhiên, dư quang của Đổng Học Bân chú ý tới thau nhỏ trong phòng vệ sinh, vẻ mặt nhất thời căng thẳng, đi nhanh tới giúp nàng chỉ chỉ khăn mặt, muốn khiến cho Khương Phương Phương đi ra nhanh một chút. Quần lót vào vớ chân thối của Đổng Học Bân hai ngày nay đều ở đây, cũng không biết Khương huyện trưởng có phát hiện không, thật ra cũng là Đổng Học Bân không ngờ rằng ngày hôm nay Khương Phương Phương sẽ đến nhà hắn, nếu không hắn đã sớm thu dọn sạch sẽ.
Nhưng càng không muốn thế nào, chuyện tình càng xảy ra.
Khương Phương Phương sau khi đem khăn mặt móc trở về thì cúi đầu, nhìn nhìn quần lót và vớ chân trong thau, "Vợ cậu không ở đây, sinh hoạt không tiện?" Cũng không biết cô ấy là sớm nhìn thấy hay là vừa thấy.
Đổng Học Bân co quắp nói: "Không có, cũng là cùng nhau giặt hết."
Khương Phương Phương thản nhiên nói: "Đã là bốn đôi vớ rồi, còn cùng?"
Đổng Học Bân ho khan, nói: "Một hồi tôi bỏ vào máy giặt là được, như vậy còn tiết kiệm nước, tôi quen giặt quần áo như thế."
Khương Phương Phương lắc đầu, "Quần lót và vớ chân sao có thể sử dụng máy giặt quần áo? Như vậy sao có thể sạch?"
"Không được tôi sẽ giặt tay, ừm, chủ yếu hai ngày nay có chút mệt, không muốn động "
Đổng Học Bân làm sao không biết, hắn làm việc nhà làm đã bao nhiêu năm, sau khi kết hôn trong nhà cũng đều là Đổng Học Bân giặt đò, Tạ Tuệ Lan một lần cũng không làm qua, thế nhưng cái này vừa rời khỏi nhà, bên cạnh không có người, Đổng Học Bân cũng lười, sống một mình có thể được thông qua thì thông qua, cũng không chú ý như vậy, vả lại hai ngày nay hắn đúng là mệt mỏi, thật sự là cũng không muốn động.
"Khương huyện trưởng, đi ra ngoài uống chút trà đi." Đổng Học Bân cũng không muốn dây dưa tại đề tài này, nếu như là nam cũng may, nhưng đối diện là một nữ lãnh đạo.
Nhưng ai biết Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đem áo khoác tây trang chậm rãi cởi ra, đưa tới trong tay Đổng Học Bân, "Treo lên giúp tôi."
Đổng Học Bân sửng sốt, "Ngài cái này..."
Khương Phương Phương từ từ kéo tay áo sơmi, đem ống tay áo kéo lên đến khuỷu tay, nói: "Tôi giặt cho cậu, cũng không bao nhiêu đồ."
"Hả?"
"Cậu đừng quản."
"A! Cái này sao được!"
"Không sao cả, cậu đi ra ngoài uống trà đi."
Đổng Học Bân thật sự là cả kinh, cái này cũng bất chấp nam nữ, nhanh chóng đè vai của Khương Phương Phương nói: "Đừng đừng! Tôi tới là được!"
Khương Phương Phương không hề có phản ứng, nói: "Cậu vừa tới bên này, sinh hoạt khẳng định có chút không thích ứng, tôi lớn hơn cậu không ít tuổi, lúc đi làm tôi là lãnh đạo của cậu, sau khi ra về coi như là chị của cậu, giúp cậu giặt quần áo coi như cái gì? Tôi là người từng trải, cậu cũng không cần ngại."
Đổng Học Bân cười khổ không thôi nói: "Khương huyện trưởng, thật cảm ơn ngài, nhưng... Thật không được, để cho ngài giặt quần áo cho tôi, cái này là chuyện gì xảy ra chứ!"
Hơn nữa không phải giặt quần áo!
Là giặt quần lót và vớ chân!
Đổng Học Bân da mặt có dày cũng không thể chịu được cái này, đừng nói hắn cùng Khương Phương Phương không quen, cũng là Cảnh Nguyệt Hoa và Tạ Tuệ Lan cũng chưa từng giặt qua một lần cho Đổng Học Bân, Diêu Thúy thư ký lần trước tới cũng không thể không biết xấu hổ nói giặt quần áo cho Đổng Học Bân, cho nên lời này của Khương Phương Phương thật sự khiến cho Đổng Học Bân trừng to mắt ra.
Đây chính là huyện trưởng!
Là lãnh đạo của mình!
Thậm chí lần kia Đổng Học Bân còn nghe tài xế lão Vương của Khương huyện trưởng nói qua, Khương Phương Phương là người thích sạch sẽ, ngay cả xe của cô ta cũng không cho lãnh đạo cán bộ khác đụng vào, nhưng hôm nay sao đột nhiên đòi giặt quần áo cho mình? Còn là quần lót vớ chân? Cái này thật sự là thích sạch sẽ??
Nhưng Khương Phương Phương vẫn không nghe hắn, lôi một cái ghế ra nhẹ nhàng ngồi xuống, đem quần lót và vớ chân Đổng Học Bân ngâm ở trong ra.
Nếu như dùng một từ để hình dung, cảm giác hiện tại của Đổng Học Bân cũng là vừa mừng vừa sợ, vừa mừng vừa sợ không gì sánh được!
Trước đó Đổng Học Bân có thể còn nghĩ làm cơm cho mình không chừng là Khương Phương Phương mượn hơi, nhưng hiện tại một chút suy nghĩ này hắn cũng không có!
Khương Phương Phương cái này tuyệt đối không giống như là mượn hơi mình!
Không có một nữ huyện trưởng nào dưới tình huống vừa nhận thức hai ngày thì giặt quần lót cho một người nam thuộc hạ!!