Quyền Tài

Chương 1129: Một đường máu!



Viện nghiên cứu.

Tầng năm, một gian phòng làm việc.

Cửa vừa mở ra, Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân cẩn thận đi ra ngoài.

"Vậy chúng ta tiếp tục xuống lầu." Đổng Học Bân nghiêng đầu nói với Chung Lệ Trân: "Một hồi khẳng định sẽ có tiếp xúc cùng quân nhân, ngài theo sát tôi, một bước cũng đừng rời đi."

Chung Lệ Trân gật đầu, "Tôi biết."

"Ừm, chuyện khác để tôi xử lý."

"Được, vậy tôi còn muốn làm cái gì?"

"Ngài? Ngài theo phía sau tôi là được, cái gì cũng không cần phải xen vào."

"Vậy tôi nói cho cậu một con đường, từ nơi này xuống phía dưới là cửa sau, chỗ đó quân nhân có thể ít một chút, bất quá cửa sau có thể là đóng, mật mã có thể cũng đã đổi, nếu như muốn mở khóa, tôi có thể tốn một ít thời gian, cậu nên có một chuẩn bị tâm lý trước."

"Không quan hệ."

"Vậy đi thôi, vẫn là câu nói kia, lúc cần thiết..."

"Lúc cần thiết không cần lo cho ngài, tôi đã biết."

Đổng Học Bân cũng là nói như thế, bởi vì Chung Lệ Trân căn bản không biết cô ấy và Đổng Học Bân rốt cuộc là quan hệ gì, Đổng Học Bân tự nhiên không có khả năng bỏ dì họ của Tuệ Lan tự mình bỏ chạy mất, bằng không sau khi trở về hắn làm sao ăn nói với Hàn Tinh? Làm sao ăn nói với Tạ Tuệ Lan? Đổng Học Bân từ khi vào thể chế cũng là cái tính quật cường này, nổi nóng lên là cái gì cũng không quan tâm, cho dù thời gian còn thừa không có, hắn cũng sẽ cùng Chung Lệ Trân đồng sinh cộng tử.

Cửa cầu thang.

Đổng Học Bân đi qua quan sát tình huống một chút, rất tĩnh, cũng không có tiếng bước chân, Đổng Học Bân vẫy tay, cùng Chung Lệ Trân xuống lầu.

Tầng năm...

Tầng bốn...

Tầng ba...

"Chờ một chút!" Đổng Học Bân bỗng nhiên dừng chân lại.

"Làm sao vậy?" Chung Lệ Trân không phát hiện dị thường.

Đổng Học Bân kéo cánh tay của cô ấy núp vào hành lang, cái gì cũng chưa nói.

Quả nhiên, cửa phòng làm việc ở tầng ba mở, tiếng bước chân vang lên, còn có một vài đối thoại tiếng Anh, qua năm sáu giây mới dần dần đi xa.

Chung Lệ Trân ngẩn ra, không biết Đổng Học Bân làm sao biết bên trong sẽ đột nhiên có người đi ra.

Đổng Học Bân cái gì cũng không giải thích, kéo cô ấy tiếp tục xuống lầu, sau khi đi xuống tầng hai. Rốt cục tới cầu thang tầng một.

Nhưng đúng lúc này, tiếng báo cảnh đột nhiên vang lên, tích tích tích! Tích tích tích! Tích tích tích! Rất chói tai!

Theo sau đó. Trên lầu liền truyền đến một ít tiếng la ầm ĩ, không cần hỏi cũng biết, hiển nhiên là có người phát hiện thi thể của hai người quân nhân. Biết Chung Lệ Trân chạy!

"Không tốt!" Chung Lệ Trân sắc mặt căng thẳng.

"Bước chân nhanh lên một chút." Đổng Học Bân vẫn không sốt ruột.

"Không còn kịp rồi!" Chung Lệ Trân đi bộ theo sau, trong cái lỗ tai đã nghe được tiếng mở cửa, bên kia cánh cửa cũng vang lên tiếng bước chân và súng ống lên đạn.

Quân nhân vào!

Bọn họ chạy không được!

Chung Lệ Trân quyết định thật nhanh nói: "Tôi trở lại hấp dẫn lực chú ý của bọn họ! Cậu đi mau! Mang theo USB về nước! Đừng làm cho nghiên cứu của tôi uổng phí!"

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Không cần."

"Cái này đều lúc nào! Cậu đi mau!" Chung Lệ Trân nói.

"Vừa rồi đã nói, theo sát tôi, chuyện khác ngài không cần phải xen vào." Đổng Học Bân nói.

Tiếng bước chân càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng gần, tại chỗ thưa thớt trong hành lang truyền ra!

"Người đến?" Đổng Học Bân đem dao ăn thu vào, bình tĩnh từ trên lưng lấy ra hai khẩu súng lục, quay đầu lại dễ dàng nói: "Hiện tại có thể sử dụng súng?"

"Có thể sử dụng! Cậu tự lao ra đi!"

"Nghe bước chân đại khái có bảy tám người? Không có gì."

"Là bảy tám quân nhân! Đều là vũ trang súng ống! Cậu chỉ một người, cậu nhanh chạy đi hướng khác. Bọn họ chỉ cho rằng tôi là một người, tạm thời có thể sẽ không truy cậu, tôi dẫn dắt bọn họ rời đi!"

"Quá phiền phức."

"Tiểu Đổng!"

"Ngài quỳ trên mặt đất đi, đừng ngộ thương ngài."

"Cậu còn kéo dài chúng ta đều đi không được!"

"Tôi nói rồi sẽ mang ngài bình an trở lại, thì khẳng định sẽ làm được."

Không trách Chung Lệ Trân sốt ruột. Cái tình huống này đối với người khác tới nói quả thật là hẳn phải chết, đáng tiếc bọn họ gặp phải chính là Đổng Học Bân, đối với thằng nhãi này mà nói, bảy tám người hắn đương nhiên sẽ không để vào mắt, phỏng chừng chỉ có hơn mười quân nhân vũ trang hạng nặng vây công hắn, với hắn mà nói mới tính là tràng diện lớn.

Rất nhanh. Tiếng bước chân đã đến gần trong gang tấc.

Đổng Học Bân không chút hoang mang lao ra, đem thân thể của Chung Lệ Trân đẩy ngã xuống đất, khiến cho cô ấy nằm úp xuống, tránh né đạn. Sau đó Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi khoát tay, hai tay nhắm ngay một góc người nào cũng không có, bắn hai súng đoàng đoàng! Hầu như là cùng lúc đó, đầu của hai người quân nhân đã xuất hiện ở tại cái góc kia, nhìn Đổng Học Bân vừa muốn rút súng, hai viên đạn đã xuyên qua trái tim bọn họ, hai người quân nhân đều không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị đánh gục!

Chung Lệ Trân trên mặt đất nhất thời con ngươi co rụt lại!

"Dừng!"

"Dừng lại!"

"Mục tiêu trên hành lang!"

Vài câu tiếng Anh qua đi, quân nhân đều dừng chân lại đúng lúc.

Đổng Học Bân cũng sẽ không chờ bọn họ thương lượng đối sách, thoải mái cầm súng chậm rãi bước qua, dưới cái nhìn kinh ngạc của Chung Lệ Trân, trực tiếp đi qua thi thể của hai người quân nhân đi tới góc.

Đoàng đoàng đoàng!

Tạch tạch tạch!

Âm thanh của súng tự động bắn đến hướng Đổng Học Bân, còn có vài tay súng xạ kích vang lên, mục tiêu tất cả đều là Đổng Học Bân!

Đạn rậm rạp!

Tốc độ bắn của súng tự động là rất nhanh!

Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không chớp, sau khi vừa thò đầu ra thì lui một bước, đạn liền bắn hụt, bay vào trên vách tường, sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân cũng không đợi bọn họ kết thúc nổ súng, mà là trực tiếp cầm súng từ trong góc tường lao ra ngoài, con mắt căn bản nhìn không thấy hình ảnh bên kia, mà đã nổ súng bắn liền năm phát, mỗi một phát súng đều đi về một hướng.

Tiếng súng tự động và tiếng súng lục lập tức dừng lại.

Đổng Học Bân thậm chí cũng không có thăm dò tình huống bên kia, trở về vẫy vẫy tay với Chung Lệ Trân nằm úp trên mặt đất, "Đi thôi."

Chung Lệ Trân trừng mắt nói: "Đi cái gì?"

"Không có việc gì, có thể đi." Đổng Học Bân khẳng định nói.

Chung Lệ Trân bán tín bán nghi đứng lên, đi tới bên cạnh Đổng Học Bân, sau đó cũng không động, thần sắc căng thẳng nhìn chằm chằm góc tường.

Đổng Học Bân cũng không quản, kéo cô ấy đi ra ngoài.

"Cẩn thận!" Chung Lệ Trân nói.

Mà sau khi thấy hình ảnh trong góc, Chung Lệ Trân hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn nhìn Đổng Học Bân, ánh mắt cô ấy đã thay đổi!

Năm quân nhân phía sau góc toàn bộ tử vong!

Hơn nữa đều là bắn vào trán hoặc là trái tim của bọn họ!

Đây là cái thuật bắn súng gì? Không cần nhìn cũng có thể bắn trúng người sao? Còn là bắn trúng chổ yếu hại? Ai cũng đều mất mạng??

Cái thuật bắn súng này...

Cái sức chiến đấu này...

Chung Lệ Trân mới lần đầu tiên phát hiện, người thanh niên trước mắt này... Có thể thật sự có năng lực mang cô ấy xông ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.