Sương mù buổi sáng đã tiêu tan hơn phân nửa, một chiếc xe chạy với tốc độ cao trên đường, lái vô cùng nhanh.
"Lão Vương, nhanh lên một chút!"
"Mông bí thư, nhanh nữa thì sẽ vượt tốc độ!"
"Vượt thì vượt! Mau chóng đi qua!"
"Vậy được, Mông bí thư, Khương huyện trưởng, hai ngài ngồi ổn."
Xe bình thường, khi tăng tốc độ đột ngột thì thân xe nhất thời có chút run rẩy.
Đây là xe của Khương huyện trưởng, lúc này ngồi trên xe ghế sau là Khương Phương Phương và Mông Duệ, lái xe phía trước là lão Vương và thư ký Trương Phong của Mông bí thư, bọn họ sau khi nghe được tình huống của Đổng Học Bân thì lập tức từ đại viện huyện uỷ xuất phát, chuẩn bị dùng thời gian ngắn nhất chạy tới bệnh viện nhân dân đệ tam.
Khương Phương Phương từ từ nhắm hai mắt không nói một lời.
Mông Duệ cũng là mắt lạnh nhìn thẳng phía trước, cơn tức trong lòng như thế nào cũng không đè được, nếu như hiện tại Vi Lâm của cục tài chính ở trước mặt ông, Mông Duệ khẳng định không khống chế được muốn chỉ vào mũi đối phương hỏi một câu bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!
Bất quá thương thế của Đổng huyện trưởng vẫn là cái ông ấy quan tâm nhất.
Nếu như Đổng huyện trưởng thật sự gặp nạn, chuyện này có thể...
Reng reng reng, điện thoại vang lên!
Trương Phong đưa tay lấy điện thoại di động, lập tức quay đầu lại nói: "Bí thư, là điện thoại của lão Nghiêm cục tài chính!"
Khương Phương Phương bỗng nhiên mở mắt.
Mông Duệ sắc mặt cũng trầm trọng, đưa tay nói: "Cho tôi!"
Trương Phong tiếp điện thoại, sau đó đưa qua cho Mông bí thư.
"Tôi Mông Duệ!" Mông bí thư nói thẳng: "Cấp cứu thế nào?"
Nghiêm Nhất Chí lập tức nói: "Mông bí thư, Đổng huyện trưởng đã được cứu về rồi!"
"Cứu được?" Mông Duệ bật dậy, "Tốt! Sống sót là tốt rồi!"
Khương Phương Phương bên cạnh vừa nghe, đuôi lông mày cũng thoáng thả lỏng ra.
Nghiêm Nhất Chí kể lại: "Đổng huyện trưởng đã tỉnh, bất quá có thể là do thuốc tê nên ngài ấy còn không có biện pháp nói, bệnh viện nói là tình huống tạm thời ổn định, bất quá Đổng huyện trưởng toàn thân gãy xương nhiều chỗ, không phải mấy tháng là có thể hồi phục của, hơn nữa bên trong còn có vấn đề nhiễm trùng các loại, cuối cùng là tình huống gì cũng không ai nói được. Bệnh viện bên này cũng bảo kêu người nhà Đổng huyện trưởng tới ký tên, ngài xem..."
Mông Duệ do dự một chút, "Liên hệ người nhà của Đổng huyện trưởng đi!"
Nghiêm Nhất Chí nói: "Bên tôi không có điện thoại, cũng..."
"Được rồi, ông không cần phải quản, tôi cho tiểu Trương liên hệ." Mông bí thư dặn nói: "Các người chiếu cố Đổng huyện trưởng trước, tôi cùng Khương huyện trưởng sắp đến!"
Cúp điện thoại, Mông Duệ nói: "Tiểu Đổng tạm thời không có việc gì."
Khương Phương Phương khẽ gật đầu."Lần này là mạng hắn lớn."
Đúng vậy, đó là lầu ba, nếu không tốt khẳng định sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Mông Duệ đem điện thoại ném cho thư ký, đồng thời nói: "Gọi về trong huyện hỏi điện thoại trong nhà của Đổng huyện trưởng. Liên hệ người nhà hắn mau chóng tới đây." Lúc đầu hẳn là liên hệ trước, bất quá người nhà của Đổng Học Bân dù sao cũng không ở huyện Trinh Thủy, hơn nữa bọn họ loạn quá nên cũng quên. Xảy ra chuyện lớn như vậy. Mạng thiếu chút nữa không có, khẳng định phải có người nhà đến đây một chuyến, Đổng Học Bân bị thương thành như vậy, cũng cần người nhà chiếu cố.
Trương Phong gọi điện thoại hỏi.
Một cái là dãy số của mẹ Đổng Học Bân, một là điện thoại của vợ Đổng Học Bân.
Trương Phong trước gọi cho mẹ của Đổng Học Bân, tít tít tít, tít tít tít, điện thoại thông.
Đầu kia, một người phụ nữ trung niên tiếp điện thoại, âm thanh rất nhu hòa, "A lô, ai vậy?"
Trương Phong cẩn thận nói: " Xin chào dì, tôi là Trương Phong của huyện Trinh Thủy."
Người phụ nữ kỳ quái nói: "Huyện Trinh Thủy? À, là đồng sự của Học Bân sao? Có việc gì sao?"
Trương Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói: "Ngài nên có chuẩn bị tâm lý trước, Đổng huyện trưởng bên này xảy ra chút chuyện. Té lầu bị thương nặng."
Người phụ nữ cả kinh, "Té lầu? Lầu mấy?"
Trương Phong nói: "Là lầu ba, bất quá ngài đừng có gấp, Đổng huyện trưởng hiện tại đã không có việc gì, bất quá chỉ bị thương, còn đang ở bệnh viện dưỡng bệnh."
"Bị thương nặng bao nhiêu?"
"Gãy xương mấy chỗ."
"Cái khác đâu?"
"Cái khác? Đó là bị thương ngoài da, được rồi ngài cứ yên tâm. Đổng huyện trưởng không có thương tổn đến xương cổ và xương sống thắt lưng."
"Lầu ba ngã xuống?"
"Ừm, tại thành phố."
"Hắn đi thành phố làm gì?"
"Ặc... Đổng huyện trưởng đi đòi tiền cho trong huyện."
Lại hỏi hơn nửa ngày, người phụ nữ mới nói: "Tôi đã biết, con tôi nhờ các người làm ơn, nó sau khi có thể cử động thì bảo nó gọi điện thoại cho tôi!"
"Ơ, dì... dì?"
Tút tút, điện thoại đã bị cúp.
Trương Phong đổ mồ hôi một chút, hắn còn muốn cho mẹ của Đổng huyện trưởng mau tới đây một chuyến, còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp, mồ hôi, cái này là mẹ gì đây.
Bất đắc dĩ, Trương Phong xấu hổ từ trong kính nhìn biểu tình của Mông bí thư và Khương huyện trưởng, chỉ có thể tìm số điện thoại của vợ Đổng Học Bân gọi qua.
"A lô." Một giọng nữ rất có từ tính.
"Xin chào, xin hỏi là vợ của Đổng huyện trưởng sao?"
"Là tôi, anh là ai?"
"Tôi là Trương Phong của huyện Trinh Thủy, chúng tôi vừa nhận được tin tức, Đổng huyện trưởng té lầu bị thương, đã không có nguy hiểm tính mạng, nhưng trên người vẫn gãy xương nhiều chỗ..."
"Té lầu?"
"Đúng vậy."
"Té lầu mấy?"
"Ặc, lầu ba."
"Bởi vì chuyện gì?"
" Nguyên nhân cụ thể còn chưa có điều tra rõ, nhưng có thể là bị người trong lúc vô ý đẩy một cái, cũng có thể là nguyên nhân khác."
"Ở đâu?"
"... Thành phố."
"Hắn đi thành phố làm gì?"
Trương Phong đều sắp hôn mê, trong lòng nói một người vợ một người mẹ, sao đều thích hỏi như thế, hơn nữa trong giọng nói hình như một chút cũng không gấp gáp??
"Đổng huyện trưởng đòi tiền đi thành phố."
"Sau đó thành phố không cho phải không? Người của thành phố còn không cẩn thận đẩy hắn xuống lầu? Ừm, tình huống đại khái tôi đã biết, bên tôi còn có việc, cúp trước."
Trương Phong ngạc nhiên nói: "Hả? Chị xem chị có phải là nên đến đây một chuyến? Thương thế của Đổng huyện trưởng..."
"Tôi không rảnh."
"Nhưng Đổng huyện trưởng..."
"Hắn không phải rất tốt sao? Lúc nào hắn chết tôi qua đón!"
Điện thoại bị cúp! ( Đệch!!)
Trương Phong cầm điện thoại di động thật lâu không nói gì, đã không biết nên nói cái gì!
Phía sau Mông bí thư nhíu nói: "Làm sao vậy? Thông báo chưa? Người nhà của Đổng huyện trưởng lúc nào tới, đến lúc đó cậu tìm một tài xế đi sân bay đón bọn họ!"
Trương Phong cười khổ một tiếng, "Bọn họ không đến."
Mông Duệ sửng sốt, "Không đến? Cái gì không đến?"
Trương Phong vốn muốn nói: "Vợ của Đổng huyện trưởng nói... Khụ khụ, nói Đổng huyện trưởng lúc nào chết thì cô ấy qua đón, không chết thì... mẹ của Đổng huyện trưởng cũng chưa nói muốn tới."
Lúc nào chết thì qua đón??
"Thật sự nói như vậy?"
"Khụ khụ, là nguyên văn."
Khương Phương Phương lông mày run lên!
Mông Duệ nghe thiếu chút nữa cũng mắng thô tục!
Lão Vương lái xe mà tay lái cũng nhoáng lên, suýt nữa đụng vào gốc cây đại thụ ven đường!
Đây là mẹ??
Đây là vợ??
Má ơi! Cái này con mẹ nó là người nhà gì đây!?
Đổng huyện trưởng bị thương nặng như vậy, các người lại có thể không gấp??