Cúp bên này, Đổng Học Bân lật danh bạ kiếm số điện thoại của Khương Phương Phương, bất quá suy nghĩ một chút vẫn không dám gọi, thẳng thắn gọi cho thư ký của cô ấy Lý Hiểu Na.
"A lô, Lý thư ký"
"Xin chào Đổng huyện trưởng"
"Là như thế này, hôm nay tôi trở về nhà"
"Nhanh như vậy? Ngài không phải nói sẽ qua vài ngày sao?"
"Ừm, bên kia đã an bài bệnh viện được rồi, gọi tôi nhanh chóng trở về dưỡng bệnh, ở bên kia cũng có người chăm sóc, cũng tiện hơn nhiều"
"Vậy ngài làm sao trở về?"
"Vé máy bay đã đặt rồi"
"Nhưng ngài bị thương như vậy, trên máy bay cũng chật..."
"À, tôi đặt khoang hạng nhất, không có việc gì"
Bên kia điện thoại Lý Hiểu Na một trận cười khổ, cũng phải, cô ấy thật sự đã quên mất tài sản của Đổng Học Bân, người ta hiển nhiên sẽ không đi khoang bình thường rồi, không giống bọn họ làm gì cũng phải nghĩ đến tài chính trong huyện, căn bản là không cùng một cấp.
"Vậy tôi đã biết"
"Ừm, cô nói một tiếng với Khương huyện trưởng giùm"
"Được, vậy chúc ngài sớm ngày hồi phục"
"Cảm ơn"
Đổng Học Bân lại gọi cho Mông bí thư và mấy người lãnh đạo bắt chuyện một tiếng. Chuyện hắn đi về nhà dưỡng bệnh đã sớm được thông báo ra, Mông bí thư và Khương huyện trưởng cũng đã phê, dù sao thì Đổng Học Bân ở đây cũng không có người thân, không ai chăm sóc, về nhà dưỡng bệnh cũng là đương nhiên.
...
Buổi sáng.
Tỉnh thành, phòng khách sân bay.
Mã Bân và hai người khoa viên đến đây đưa tiễn Đổng Học Bân.
Đi chổ phục vụ đăng ký, sau khi thay đổi xe đẩy chuyên dụng của sân bay, mấy người Mã Bân giúp Đổng Học Bân đem xe đẩy đi gửi hành lý.
"Đưa đến đây được rồi, các người trở về sớm một chút đi"
"Hả? Bây giờ còn chưa lên máy bay mà, ngài bị thương như vậy..."
"Tôi ngồi khoang hạng nhất, một hồi có người an bài, hơn nữa các người cũng không thể đi lên máy bay được, đến chổ này là được rồi, quay về đi"
"Vậy sau khi ngài xuống máy bay..."
"Có người đón tôi rồi, yên tâm đi"
Nói xong, Đổng Học Bân đưa tay lấy cái túi trong tay của khoa viên tiểu Trương, đặt trên đầu gối mình, mở khóa, lấy bên trong ra hai gói Phù Dung Vương Nhuyễn Lam, đưa cho Mã Bân.
Mã Bân đổ mồ hôi: "Ngài làm gì vậy?"
Đổng Học Bân nói: "Để cho các người từ xa đến đây đưa tôi một chuyến tôi cũng thấy ngại, mở ra phân cho mọi người một chút đi"
"Ngài như vậy thật không có ý nghĩa"
"Kêu các người cầm thì các người cứ cầm đi, mấy ngà nay đẩy tôi đi cũng không chỉ một lần, phiền phức mọi người, các người nếu như không nhận, vậy là khinh thường tôi?"
"Vậy..."
"Cầm đi!"
"Được, vậy cảm ơn ngài"
Phù Dung Vương Nhuyễn Lam, năm trăm một gói, hai gói cũng là một ngàn.