Quyền Tài

Chương 1299: Thì ra còn có người có thể quản được hắn?



Trong sân.

Âm thanh của Đổng Học Bân được tất cả mọi người nghe thấy.

Cho người đi bắt hắn, thậm chí một bước cũng không động, cái này rõ ràng là muốn nói không ai có thể làm gì được hắn, rõ ràng là khiêu khích mà!

Quá khốn nạn!

Quá lưu manh!

Lữ bộ trưởng đều bị lời nói của hắn làm cho hết cách!

Những người khác càng giận không thể át, chưa từng thấy qua ai như thế!

Hiện tại Đổng Học Bân còn đang nổi nóng, làm gì quản bọn họ, nhìn Lữ bộ trưởng nói: "Lữ lão gia tử, ngà hôm nay không phải tôi không cho ông mặt mũi, nếu không phải tên họ Uông kia khinh người quá đáng, tôi cũng sẽ không đến đây gây sự, tôi bên mình còn có một đống chuyện, tôi con mẹ nó rãnh rỗi quản hắn à? Hiện tại người tôi cũng đã đánh, dù sao cũng là tình huống như thế, một chút tranh cãi tư nhân nho nhỏ mà thôi, tôi cũng không trộm văn kiện của các người, cũng không nhìn thấy mấy thứ cơ mật, không đến mức phải theo các người trở về thụ thẩm chứ? Cơ quan khác bình thường cũng có đánh nhau, sao tôi không nghe nói có trận thế lớn như vậy hả? Các người đây là nói rõ muốn nhằm vào tôi?"

Tương Tung quát: "Đây là quốc an!"

Đổng Học Bân nhìn ông ta nói: "Quốc an không phải là cơ quan nhà nước? Tôi là lần đầu nghe nói! Cũng là một chút việc riêng của tôi với Uông Sâm! Sao các người có thể làm đặc thù hóa? Còn đem súng? Các người hù chết tôi rồi! Tới đi, đem súng chỉa vào người của ta một cái thử xem!"

Giận!

Tất cả mọi người là cái cảm giác này!

Người này nói cũng quá con mẹ nó giận!

Cậu tới cơ quan chúng tôi đánh người cậu còn có lý??

Thật ra Đổng Học Bân cũng biết mình ngày hôm nay làm có chút quá, nhưng hắn thật sự không nhịn được. Hơn nữa kiêu ngạo của Uông Sâm cùng dung túng của Tương Tung cũng tuyệt đối có quan hệ, cho nên Đổng Học Bân đối với bọn họ cũng không có thái độ tốt, không nói lý? Đùa giỡn lưu manh?

Trùng quan giận dữ vì hồng nhan!

Tôi con mẹ nó ngày hôm nay làm lưu manh luôn!

Tôi giúp cho quốc an các người bao nhiêu lần? Tôi xử lý qua bao nhiêu chuyện cho quốc an các người? Các người không chỉ không biết ơn! Còn đánh lão Từ nhà tôi?

Tôi cho các người mặt!

Thấy Đổng Học Bân tôi dễ khi dễ hả??

Lữ bộ trưởng nói: "Vậy cậu muốn làm gì bây giờ?"

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Tiền thuốc men tôi một cắc cũng không thiếu, về phần trách nhiệm, cũng là vụ án dân sự, xử lý cũng là công an tới."

Tương Tung phát hỏa nói: "Đánh người của chúng tôi, một vụ án dân sự là xong?"

Một phó cục trưởng tức giận nói: "Cậu đây là trùng kích cơ quan nhà nước! Làm gì có đơn giản như vậy!"

Đổng Học Bân phủi phủi tay."Tôi cũng không trùng kích, cũng chưa nói tới trùng kích, tôi chỉ một người. Còn là một người toàn thân gãy xương, các người có hơn một trăm người, còn có súng. Ông gặp qua người nào tay không tấc sắt dùng đến cái từ trùng kích này chưa? Hơn nữa, tôi ở cửa nói rất rõ ràng, tôi đã bảo các người tránh ra, muốn tìm Uông Sâm có chút việc riêng, cũng nhắc nhở qua các người, nhưng các người không nghe, cái này không phải là vấn đề của tôi chứ? Các người nếu như không ngăn cản, tôi cũng sẽ không động vào người của các người, tôi có thể gọi trùng kích cơ quan nhà nước sao?"

Má nó!

Cái này là đạo lý cái gì!

Tất cả mọi người trừng mắt lên.

Lữ bộ trưởng cũng nhíu mày một chút, "Tiểu Đổng. Tên nhóc cậu đừng rối rắm."

Đổng Học Bân nói: "Tôi ngày hôm nay con mẹ nó rối rắm! Uông Sâm? Tôi đánh hắn đều là nhẹ! Loại súc vật như vậy các người còn đề bạt hắn? Các người có mắt không?"

Lời này giống như đem tất cả lãnh đạo mắng hết!

Tương Tung không nhịn được, Uông Sâm chính là do ông đề bạt lên, cũng là thân tín của ông, chuyện này ai chẳng biết, Đổng Học Bân lời này hiển nhiên là mắng ông. Xông vào thị cục, đánh người của bọn họ, đánh cán bộ bọn họ, không chỉ không biết hối cải bây giờ còn mắng lãnh đạo?

"Bắt hắn lại cho tôi!" Tương Tung hét lớn.

Đổng Học Bân cười nói: "Tốt, tôi đợi!"

Một người thủ hạ cũng giận dữ lấy súng ra, mở chốt bảo hiểm nhắm ngay đầu của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân mỉm cười chỉ vào trán của mình."Tôi nói tôi một bước cũng không động, nè, bắn chổ này nè, ngày hôm nay ai không nổ súng đều là cháu trai tôi!"

Thủ hạ tức giận đến nổi muốn nổ phổi!

Lữ bộ trưởng lớn tiếng nói: "Buông súng!"

Tương Tung nói: "Lữ bộ trưởng! Người này..."

"Buông súng trước." Lữ bộ trưởng cũng bị thái độ của Đổng Học Bân khiến cho có chút bực mình và bất đắc dĩ, nhưng ông cũng rõ ràng, lỡ như thật có người nổ súng, Đổng Học Bân tám phần mười là không chết được, ngược lại sẽ làm tức giận hắn, bị thương sẽ chỉ là người của thị cục, như vậy cũng không xong việc được, cho nên mới lập tức ra lệnh một tiếng, ài, đụng phải một người như Đổng Học Bân, thay đổi thành ai khác đều phải đau đầu, căn bản không ai có thể khống chế được hắn.

Bầu không khí trong đại viện lại bị khẩn trương lên.

Đổng Học Bân ngày hôm nay là muốn ầm ĩ, hút thuốc không nhúc nhích.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe có rèm che bỗng nhiên chạy vào trong viện, cảnh vệ ngăn cản cũng không được, xe có rèm che trực tiến đến, kẹt một tiếng đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân và mọi người.

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn qua.

Trên xe đi xuống một người phụ nữ, chính là Từ Yến!

Đàm Lệ Mai trên lầu nhìn chằm chằm cũng vỗ trán, Từ cục trưởng rốt cục tới rồi!

Thấy chị Từ, Đổng Học Bân nhất thời ặc một tiếng, khí thế vừa rồi hình như thoáng cái phai nhạt rất nhiều, trên mặt cũng hơi chút có chút xấu hổ.

Từ Yến nhìn Đổng Học Bân thì trầm mặt đi lên, "Tên nhóc cậu làm cái gì vậy hả! Hả? Làm cái gì thế hả!"

Đổng Học Bân cố sức ho khan một tiếng, khí thế càng thấp đi, "Chị Từ, ngài đi về trước đi, chổ này tôi xử lý."

"Cậu xử lý cái rắm!" Từ Yến lại có thể mắng chửi người, chỉ vào mũi của Đổng Học Bân quát lên: "Cậu ầm ĩ ra bao nhiêu động tĩnh tự cậu nhìn cho tôi xem!"

"Ai da, chị Từ..."

"Lời tôi nói một câu cậu cũng nghe không vào phải không!"

"Không có, thật không có, tôi cũng không muốn đánh những người khác, bất quá bọn họ ngăn tôi không cho tôi vào, vậy tôi làm sao bây giờ hả? Tôi chỉ có thể..."

"Cậu còn có lý?"

Từ Yến vừa mở miệng cũng là thoá mạ!

Đổng Học Bân chỉ có thể nghe, cũng phản bác không được.

Lữ bộ trưởng thấy ngẩn ra, nghiêng đầu nói: "Ai vậy? Có chút nhìn quen mắt?"

Tương Tung nhận thức cô ấy, "Là Từ Yến, vợ trước của Uông Sâm, phó cục trưởng trước đây tại phân cục Thành Tây, hiện tại điều đến địa phương, đúng rồi, hình như cũng là thành phố Phần Châu nơi Đổng Học Bân nhậm chức qua, ừm, hẳn là lãnh đạo cũ của Đổng Học Bân, cái khác tôi không rõ ràng lắm."

Lữ bộ trưởng có chút kinh ngạc, thì ra còn có người có thể quản tên nhóc này hả?

Bên kia.

Từ Yến bình tĩnh một chút, mắng cũng mắng xong, "Theo chị đến đây."

Đổng Học Bân không nhúc nhích, "Chị Từ, ngài đi về trước đi, tôi không có việc gì."

Thấy hắn bất động, Từ thì kéo cánh tay của Đổng Học Bân đi tới trước mặt đám người Lữ bộ trưởng, "Lữ bộ trưởng, ngày hôm nay xin lỗi, tên nhóc này tôi cũng không có cách nào nói hắn."

Cấp bậc của Tương Tung cao hơn Từ Yến không ít, ngữ khí cũng thật không tốt, "Xin lỗi thì xong?"

Hắc! Ông còn ra vẻ nữa hả? Đổng Học Bân lạnh mặt nhìn thẳng Tương Tung, "Ông nói cái chó má gì thế? Ông nói lại lần nữa cho tôi nghe một chút!"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.