Đại viện thị cục lúc này toàn là âm thanh hít vào!
Sau khi nghe được tiếng ấy rất nhiều người của thị cục thiếu chút nữa ngã từ trên cửa sổ xuống, mấy người phó cục trưởng và cán bộ của thị cục cũng đều trợn tròn mắt!
Sao có thể?
Sao có thể gọi là mẹ?
Có phải là mẹ nuôi không hả?
Tất cả mọi người đều cả kinh!
Ngay cả Chân An Quốc Đàm Lệ Mai và mấy người của phân cục Thành Tây cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ trước đây cũng đoán được Đổng Học Bân có thể có chút quan hệ, với Tạ bí thư nhưng ai cũng không ngờ đến sẽ là cái dạng này, mẹ? Cậu gọi một tiếng dì bọn họ cũng có thể tiếp thu được! Sao có thể nhảy ra một chữ "Mẹ" hả?
Tĩnh!
Tràng diện đột nhiên tĩnh!
Tất cả mọi người chờ một câu trả lời!
Đổng Học Bân cũng bước tới trước mặt Hàn Tinh.
Hàn Tinh nở nụ cười một chút, nhìn về phía Lữ bộ trưởng, trên tay vỗ vỗ cánh tay của Đổng Học Bân, "Lữ lão, đây là con rể tôi, các người còn chưa gặp qua phải không?"
Con rể?
Người nọ là con rể của Tạ bí thư??
Mấy người phó cục trưởng của thị cục phía sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh!
Người xem náo nhiệt trên lầu trong lúc nhất thời cũng khó tiếp thụ!
Từ Yến không có đi tới, ở phía sau nhìn Đổng Học Bân và Hàn Tinh một chút, trong mắt cũng không có gì kinh ngạc, phỏng chừng là sớm đoán được.
Tương Tung tại thời khắc cuối cùng cũng đoán được, không có nói nữa.
Tất cả mọi người rất khó tin tưởng cái tên lưu manh làm việc thiếu đạo đức như vậy lại có thể là con rể của Tạ bí thư và Hàn phu nhân! Cái này con mẹ nó còn có thiên lý sao??
Lữ bộ trưởng nhìn Đổng Học Bân, nói: "Trước đây Tiểu Bân còn ở phân cục Thành Tây tôi đã gặp qua, lúc đó may mà có hắn, nếu không tôi cũng không có mạng đứng ở đây."
Hàn Tinh nói: "Còn có chuyện này?"
Lữ bộ trưởng nói: "Tiểu Bân không tồi, bất quá ngày hôm nay..."
Hàn Tinh cười yếu ớt ngắt lời nói: "Chuyện tình tôi đều nghe nói, ài, một chút ân oán cá nhân mà thôi, đánh nhau, ầm ĩ, cái này đều rất bình thường. Bất quá tên nhóc này lần này làm có chút kích động, trở về tôi sẽ phê bình hắn."
Lữ bộ trưởng bất đắc dĩ nói: "Cái này..."
"Tiền thuốc men đến lúc đó tôi tìm người đưa qua." Hàn Tinh nói: "Lần này cũng không phải công sự, không liên quan đến đến văn kiện cơ mật gì, không cần bắt người chứ? Cũng là ẩu đả cá nhân, đương nhiên loại sự tình này cũng không thể công khai, tôi đem hắn về giáo dục lại."
Mọi người một trận lặng lẽ.
Hàn Tinh quay đầu nói: "Tiểu Bân, lên xe đi."
Đổng Học Bân a một tiếng, theo Hàn Tinh lên xe.
Tài xế cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ. Lái xe đi ra.
Audi A8 chậm rãi rời khỏi đại viện, không ai dám nói một câu.
Nói?
Nói như thế nào?
Đó chính là vợ của Tạ bí thư!
Ngay cả Lữ bộ trưởng cũng không có bất luận biện pháp gì, Hàn phu nhân nếu ra tự mình đến đây, còn lái xe của Tạ bí thư. Cái này cũng đã là biểu lộ thái độ, hơn nữa là một thái độ rất mạnh, dưới loại tình huống này ai còn dám động vào con rể của bà ấy? Ai dám ngăn cản xe của người đứng đầu thị ủy??
Tương Tung có chút không cam lòng."Lãnh đạo cũ, cái này..."
Lữ bộ trưởng thu hồi ánh mắt nhìn ông ta, "Cái này cái gì?"
Tương Tung biểu tình cứng lại, thở dài, cũng không nói chuyện.
Đúng vậy, Hàn phu nhân người ta đều cho thấy thái độ, còn cái này cái gì cái này? Không tha người? Không tha người có thể làm sao bây giờ?
Con rể của Tạ bí thư? Tạ bí thư sao có thể tìm con rể như thế! Bất quá không nói được gì, tất cả mọi người rõ ràng, Uông Sâm bữa nay được dự định là ăn đòn oan mạng!
Lữ bộ trưởng nhìn về phía Tương Tung."Sự tình hôm nay dừng ở đây, Tiểu Đổng là một người tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi kích động, phạm vào chút sai lầm, chúng ta cũng không thể một gậy đánh chết, cũng phải cho người tuổi trẻ một ít cơ hội sửa đổi, hơn nữa cậu không biết. Tiểu Đổng vì nước nhà làm ra không ít cống hiến, thiếu chút nữa ngay cả mạng đều mất, đối với một người ái quốc như thế, có năng lực, lại có một chút tật, chúng ta vẫn là phải khoan dung một ít, người không phải thánh sao không mắc lỗi được?"
Tương Tung có thể nói cái gì? Chỉ có thể nghe.
"Được rồi. Tôi cũng cần phải trở về." Lữ bộ trưởng nói.
"Lãnh đạo cũ, vậy tôi đưa ngài." Tương Tung theo sau.
Lữ bộ trưởng khoát khoát tay, tự mình lên xe, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, ông hạ cửa xe xuống nhìn Từ Yến bên kia, ngoắc gọi Tương Tung tới, "Người nọ gọi là Từ Yến phải không? Tôi bây giờ phải đến bệnh viện lấy thuốc, như vậy đi, buổi trưa cậu giúp tôi hẹn ăn một bữa cơm với cô ấy."
Tương Tung sửng sốt, "Ăn?"
Lữ bộ trưởng nói xong nói với tài xế: "Đi thôi."
Xe đi, Lữ bộ trưởng cũng đi ra đại viện quốc an thành phố.
Người ở bên trong nhìn một chút, biểu tình cũng không cùng một dạng, có vài người còn không có phản ứng, có vài người còn đang kinh ngạc, có vài người thật lâu không nói.
Tương Tung đi trở về, phân phó vài tiếng với mấy người phó cục trưởng.
Đổng Học Bân lưu lại một đống cục diện rối rắm, chỉ có thể để bọn họ thu thập.
...
Trên đường.
Bên trong xe Audi, Đổng Học Bân và Hàn Tinh ngồi ở ghế sau.
Tài xế lái xe, cái gì cũng không nói, con mắt thậm chí đều rất ít chớp, nhìn khí chất, hẳn là cảnh vệ viên của Hàn phu nhân.
"Mẹ." Đổng Học Bân ngượng ngùng nhìn Hàn Tinh, "Ngày hôm nay phiền phức mẹ, còn khiến cho mẹ chạy một chuyến, con cái này... Chuyện này tại con."
Hàn Tinh nhìn nhìn hắn, "Biết sai rồi?"
"Đã biết." Đổng Học Bân nhận sai.
Hàn Tinh chậm rãi nói: "Vậy con nói với mẹ một chút con sai chỗ nào đi."
Đổng Học Bân khụ khụ, thản nhiên nói: "Con không nên xông quốc an thành phố tìm Uông Sâm, con hẳn là ở cửa chờ hắn, chờ hắn đi ra tôi sẽ đánh hắn."
Cảnh vệ viên lái xe nghe Đổng Học Bân nói lời này, khóe miệng run lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hàn Tinh cũng bị hắn chọc cười, chỉ chỉ hắn, "Con đó, trong đầu suốt ngày chỉ biết đánh cái này đánh cái kia, lúc nào có thể thành thục một chút? Hả?"
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng.
Reng reng reng, điện thoại của Hàn Tinh vang lên.
Hàn Tinh vừa nhìn, mỉm cười với Đổng Học Bân nói: "Điện thoại của ba con."
Đổng Học Bân cũng khẩn trương một chút, hắn không sợ Hàn Tinh, nhưng lại rất sợ Tạ Quốc Bang, "Cái này..."
"Yên tâm, có mẹ đây, ổng biết cũng không dám nói con đâu." Hàn Tinh vỗ vỗ tay hắn.
Điện thoại vừa thông, Tạ Quốc Bang liền nói: "Xe tôi còn chưa có sửa xong, bà lái đi làm gì?"
Hàn Tinh nhìn Đổng Học Bân, nói: "Ở nhà chán, tôi đi ra ngoài một chút, cũng không có vấn đề gì lớn, có thể lái được." Hàn Tinh rất thương con rể, ngược lại còn giấu diếm một chút cho hắn.
Nhưng Tạ Quốc Bang lại nói: "Tôi cũng không phải người điếc, Tiểu Bân làm ra động tĩnh lớn như vậy, tôi không biết mới là lạ."
Hàn Tinh trầm ngâm một giây đồng hồ, "Đã biết thì sao, tôi đã mang tên nhóc này trở về, thật ra cũng không có đại sự gì, đánh một cái mà thôi, cũng là có người khi dễ đến trên đầu nó, ừm, Tiểu Bân đứa nhỏ này da mặt mỏng, ông cũng đừng phê bình nó, tôi nói là được."
"Bà đó, cũng là quá chiều đứa nhỏ."
"Đó là con rể của chúng ta, chúng ta không chiều nó thì chiều ai?"
Tạ Quốc Bang cuối cùng cũng chưa nói Đổng Học Bân cái gì, còn hỏi hắn có bị thương không.
Nói thật, Đổng Học Bân rất cảm động, đi chỗ nào tìm được nhạc phụ nhạc mẫu tốt như vậy? Chỗ nào đều không tìm được!