Dụng cụ giải phẫu còn đang bay lên giữa không trung nhất thời lơ lửng như khinh khí cầu, từ từ bay, chính xác mà nói, tốc độ hiện tại của chúng còn chậm hơn rất nhiều so với khinh khí cầu, phía sau, biểu tình kinh ngạc của bác sĩ mổ chính và hai người trợ thủ cũng đọng ở trên mặt, dùng một tốc độ thật chậm để thay đổi, âm thanh bên tai cũng giống như máy ghi âm bị rè, ô ô a a, bởi vì âm thanh quá chậm, sau khi tiến vào cái lỗ tai của Đổng Học Bân căn bản là nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, bất quá không cần nghe Đổng Học Bân cũng biết, căn bản là không để ý đến, cứu người đệ nhất, dưới trạng thái SLOWER hắn cũng khó mà giải thích cái gì, Đổng Học Bân là người duy nhất không chịu ảnh hưởng của thời gian, cho nên, tiết tấu của âm thanh cũng không giống.
Lúc này.
Hai bên người căn bản có thể nói không ở cùng một thế giới.
Đổng Học Bân vừa nhấc đầu, đưa tay bắt được bông cầm máu, cúi đầu, trực tiếp đem lưỡi dao cắm trên cơ quan nội tạng của Tôn Khải rút ra!
Xoẹt!
Máu tươi phun ra!
Một dòng máu phun về phía tay áo của Đổng Học Bân, dưới tình huống bình thường, máu đã thấm vào trên quần áo Đổng Học Bân, nhưng hiện tại là dưới thời gian của SLOWER! Máu còn đang bay giữa không trung!
Năm giây!
Bắt đầu đếm ngược theo thời gian!
Đổng Học Bân chỉ có năm giây thời gian!
Đổng Học Bân tay trái đè xuống, bông cầm máu đã lau trên vết thương, nhưng đồng thời tay phải cũng không rảnh rỗi, sau khi ném xuống lưỡi dao vừa rút ra kia, tròng mắt thoáng nhìn về phía giữa không trung, tay phải thuận thế chộp tới dụng cụ khử độc ở cao nhất, bông cầm máu trên tay trái vừa lau xong máu, Đổng Học Bân tay phải đã đi làm khử độc và xử lý. Tay trái run lên. Bông cầm máu cũng bị hắn ném về phía sau.
Mãi đến lúc này, vết máu phun ra sau khi rút lưỡi dao mới rơi xuống trên cánh tay Đổng Học Bân!
Kim châm châu lại đã bắt đầu rơi xuống!
Không đợi khử độc hoàn tất, Đổng Học Bân tay trái đã chụp lên. Nắm châm khâu lại, tay phải bên này lúc này cũng đã khử độc hoàn tất, đem đồ lần thứ hai ném đi!
Đồng thời, kim châm khâu lại trên tay cũng tới!
Không nói hai lời, Đổng Học Bân trực tiếp bắt đầu khâu lại!
Bất quá hắn dù sao cũng là người ngoài nghề, châm đầu tiên đã sai lệch!
Đổng Học Bân sắc mặt khẽ biến, nghĩ sơ một chút, vẫn là dùng BACK!
BACK hai giây đồng hồ!
...
Thời gian lui về!
Trong nháy mắt trở về!
Vốn đang sợ BACK trở lại nhiều, sợ những thứ trước đó mình làm đều làm không công, nhưng Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng chính là, dưới tác dụng SLOWER, BACK lui về phía sau không phải thời gian bình thường. Mà là thời gian sau khi giảm tốc độ Đổng Học Bân trải qua, cái này vừa lúc!
Lại được một cơ hội, Đổng Học Bân một châm đã xuống!
Thành công!
Khâu được rồi!
Châm thứ hai...
Châm thứ ba...
Châm thứ tư...
BACK bốn năm lần! Rốt cục đến châm thứ tư!
Tinh thần của Đổng Học Bân đều căng thẳng tới cực điểm. Bị vây trong một trạng thái tập trung cao độ. Bởi vì thời gian còn thừa của hắn không nhiều lắm! Trước đó vài ngày sớm dùng hết, hơn nữa hai ngày nay tích góp mới vài phút mà thôi. Mà trước đó khâu lại cơ quan nội tạng cho Tôn Khải cũng dùng không ít, cho nên hắn căn bản không có thời gian có thể lãng phí, nhất là thời gian năm giây phẫu thuật vẫn đặt ở trong lòng Đổng Học Bân, giống như núi lớn!
Năm giây!
Chỉ có năm giây!
Cho dù mình dùng SLOWER giảm tốc độ thời gian, dưới SLOWER Đổng Học Bân cũng không thể dừng lại!
Nhanh!
Nhanh lên một chút!
Châm thứ sáu, châm thứ bảy, châm thứ tám.
...
Dưới thời gian bình thường.
Cũng là thời gian đích thực trong phòng giải phẫu.
Khi Đổng Học Bân đem dụng cụ phẫu thuật trong khay ném lên giữa không trung, bác sĩ mổ chính và hai người trợ thủ cùng với hai người y tá trong lòng mát lạnh, phản ứng đầu tiên cũng là cái giải phẫu này không có khả năng thành công, người bị thương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, làm gì có bác sĩ như thế? Vì tiết kiệm thời gian mạo hiểm như thế? Chổ này không phải đoàn xiếc thú! Mà là bệnh viện! Là bàn giải phẫu!
Nhưng ngay sau đó, bọn họ thấy được một hình ảnh bọn họ suốt đời đều không thể quên!
Động tác của người thanh niên này quá nhanh, lại có thể bắt được bông cầm máu từ giữa không trung, mà đếm ngược theo thời gian cũng bắt đầu sau khi lưỡi dao rút ra!
Giây thứ nhất, ngay cả nửa giây cũng chưa tới, Đổng Học Bân lại có thể vừa ném lưỡi dao xuống vừa hoàn thành động tác cầm máu lau máu, đến cuối giây thứ nhất, lưỡi dao leng keng một tiếng rơi vào trong khay phía sau của Đổng Học Bân, đồng thời, bông cầm máu cũng bị hắn ném ra. Ở giây thứ hai, tay của Đổng Học Bân nhanh đến nổi hầu như tạo thành một tàn ảnh giữa không trung, bắt được dụng cụ khử độc bắt đầu khử độc, khi giây thứ hai kết lúc, bông cầm máu dính máu cũng được ném một cách chính xác vào khay phía sau, động tác khử động cũng hoàn thành! Ở giây thứ ba, kim châm khâu lại giữa không trung bị Đổng Học Bân chụp vào trong tay, nhìn cũng không nhìn đâm xuống, châm đầu tiên giống như đụng phải vận khí, hơn nữa còn rất chuẩn, lúc này, dụng cụ khử động cũng keng một tiếng lần thứ hai rơi vào trong khay phía sau Đổng Học Bân.
Thấy đến đây, mấy người bác sĩ và y tá đã trợn tròn mắt!
Như thế là cái tốc độ gì? Sao có thể nhanh như vậy? Hơn nữa một chút sai lầm cũng không có??
Nhưng mà bọn họ kinh ngạc còn hơi sớm, sau khi thấy hình ảnh phát sinh ở giây thứ tư, mấy người đều đã mở to con mắt một câu cũng không nói ra được!
Giây thứ tư, bọn họ hầu như đã nhìn không thấy động tác của Đổng Học Bân!
Nhanh!
Quá nhanh!
Đôi tay của người trẻ tuổi quả thật là như khiêu vũ, ưu mỹ mà dẫn dắt một cái bóng thấy không rõ, nhảy loạn trên chổ vết đao!
Một châm...
Ba châm...
Năm châm...
Bảy châm...
Một giây đồng hồ!
Đó chỉ là một giây đồng hồ!
Cho dù là chủ nhiệm bệnh viện bọn họ, khâu lại một châm đều phải tốn vài giây thời gian, vậy vẫn là nhanh rồi, đều không có biện pháp nối liền, phải dừng lại một chút mới có thể tiếp tục châm thứ hai!
Chủ nhiệm tốn vài giây mới xong một châm!
Nhưng người thanh niên này... Một giây đồng hồ lại có thể khâu lại bảy châm!!
Trời đất ơi!
Cậu là người nào thế??
Trên thế giới sao có thể có đôi tay nhanh như vậy??
Năm giây là bao lâu? Chỉ là chuyện chớp con mắt vài lần! Quá ngắn!
Bác sĩ và y tá còn đang kinh ngạc, giây thứ năm đã tới!
Đổng Học Bân thở ra thật dài, tay vừa thu lại, nhìn nhìn bọn họ, "... Được rồi."
Được rồi?
Khâu lại được rồi??
Mấy người quả thật không thể tin được, cuống quít đi tới nhìn, vị trí vết thương rất khó thấy, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng... Thật sự khâu lại!
Khâu lại rồi một chút cũng không sai!
Năm giây phẫu thuật lại có thể thành công!?
Mấy người đều khiếp sợ nhìn phía Đổng Học Bân! Thiếu chút nữa phun máu! Cái này con mẹ nó rốt cuộc là cái kỹ thuật gì hả??