Đổng Học Bân là bị kim tiêm đâm tỉnh, đau đến hít vào một hơi, trong lúc ngủ mơ hắn phản xạ có điều kiện cũng là đưa tay đánh ra, trực tiếp làm y tá trưởng mập khoảng bảy tám chục ký đang chích thuốc cho hắn ngã xuống đất, Một tiếng động lớn vang lên, sau đó cũng là tiếng kêu thảm thiết của y tá trưởng.
Trong phòng bệnh.
Mấy người bác sĩ và y tá đều choáng váng!
"Ây da! Lưng của tôi!"
" Chị Trần! Chị thế nào?"
"Đổng huyện trưởng ngài làm gì vậy!"
"Mau đỡ tiểu Trần đứng lên đi, chuyện này ầm ĩ rồi."
Y tá trưởng quá béo, phải đủ ba người mới đỡ cô ấy đứng lên từ trên mặt đất, cô ấy ngồi xuống ghế, bưng cái mông nhe răng trợn mắt, hiển nhiên té ngã không nhẹ.
Đổng Học Bân lúc này mới nhìn rõ là y tá, nhìn nhìn lại ống tiêm phân nửa trên cánh tay, bất đắc dĩ ngồi dậy tựa ở đầu giường, "Chích sao không nói một tiếng, đánh thức tôi rồi chich, tôi còn tưởng rằng ai đánh lén tôi, xin lỗi nha cô y tá."
Y tá trưởng nặng gần tám chục ký, mấy người bọn họ đỡ mà phải miễn cưỡng!
Ngài thì ngược lại, vung tay một cái thì đẩy ngã, ngài giống như bệnh nhân chổ nào hả!
Bên cạnh y tá chuyên môn phụ trách của Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, "Tối hôm qua truyền nước biển cho ngài nửa đêm ngài đều lén rút ra, chúng tôi sợ ngài không nghe, chích cũng không cho, nên muốn thừa dịp ngài ngủ truyền thuốc cho ngài, ai biết ngài ngủ mà còn phản ứng lớn như vậy."
Đổng Học Bân vui vẻ, "Vậy cũng nói với tôi một tiếng, tôi còn chưa có phản ứng thì cho tôi một châm, tôi làm sao biết chuyện gì xảy ra."
Y tá mập hiển nhiên là rất không may.
"Không có việc gì cô y tá?" Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy.
Y tá mập thở ra một hơi."Không có việc gì, a."
Mấy người bác sĩ và y tá mà bắt đầu làm kiểm tra vết thương cho hắn, đem châm rút xong, còn đốc xúc hắn uống thuốc, cuối cùng mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là Khương Phương Phương gọi tới.
"A lo." Đổng Học Bân nói: "Chị Khương."
Khương Phương Phương ừm nói: "Tôi đang ở nhà ngươi. Quần áo đều lấy rồi."
Đổng Học Bân ài một tiếng nói: "Vậy được, thật cảm ơn ngài, thêm phiền phức cho ngài."
Khương Phương Phương không nhanh không chậm nói: "Bất quá đồ lót của cậu tôi không tìm được. Để chỗ nào?"
"Hả?" Đổng Học Bân mặt nóng lên, "Khụ khụ, đều trong ngăn tủ. Tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Ngăn tủ không có, trong máy giặt thật ra có vài món chưa giặt, tôi vừa dọn cho cậu, bất quá còn chưa có giặt, cũng đem đi ngâm thôi."
"Ai da, sao lại phiền phức ngài, tôi tự mình giặt là được."
"Giặt đều đã giặt, cậu nghĩ xem quần lót và vân vân để chỗ nào đi."
"À đúng rồi, nghĩ ra rồi, hình như trong hành lý của tôi. Trở về quên lấy ra."
"Tôi xem thử." Rầm, bên kia vang lên một tiếng, nửa phút đồng hồ sau Khương Phương Phương mới thản nhiên nói: "Ừm, tìm được rồi, tôi đi bệnh viện. Cúp máy đây."
Điện thoại cúp.
Hai mươi phút sau.
Cửa phòng bệnh mở ra, Khương Phương Phương vào bên trong, đóng cửa.
Đổng Học Bân nhanh chóng mở chăn muốn xuống giường đón cô ấy, "Khương huyện trưởng."
"Cậu nằm đi, đừng nhúc nhích." Khương Phương Phương đi lên đưa tay, lại ấn vai hắn cho hắn dựa vào giường. Đem một túi nilon đưa cho hắn, "Cầm đi”
Đổng Học Bân tiếp nhận tới, "Cảm ơn."
Khương Phương Phương nhìn hắn, "Tự mình thay đồ được không?"
"Được, cũng là chút ngoại thương, không gãy xương." Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương đứng dậy nói: "Ừm, tôi đi phòng vệ sinh, cậu thay đi." Tiếng giày cao gót có tiết tấu vang lên, người đã vào phòng vệ sinh, đóng cửa.
Đổng Học Bân suy nghĩ, ban ngày phỏng chừng còn phải kiểm tra trị liệu và vân vân, khẳng định còn phải có cán bộ lần lượt đến thăm mình, chuyện này rất nhiều, bên trong cái gì cũng không có chỉ một bộ đồ bệnh nhân cũng có chút, lỡ như vô tình để lộ hàng thì xấu hổ lắm, mình bây giờ là thường vụ phó huyện trưởng, phải chú ý hình tượng, cho nên Đổng Học Bân suy nghĩ một hồi lại nghe nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh, hắn mới cởi quần ra, tìm tìm trong túi, tìm ra một cái quần lót mặc vào, rồi mặc quần.
Lấy vớ chân ra luôn.
Trong phòng vệ sinh cũng truyền đến tiếng xả nước bồn cầu.
Một lát sau, cánh cửa bị người gõ, "Được rồi chứ?"
"Ừm, được rồi." Đổng Học Bân ngồi trên giường mang đồ vào, vết thương ngày hôm qua lúc đó cảm giác không có chuyện gì, nhưng ngủ một giấc tỉnh lại cả người đều khó chịu, vết thương cũng khó chịu hơn so với ngày hôm qua, Đổng Học Bân đưa tay với với, có chút cật lực.
Khương Phương Phương lau tay đi ra, Đổng Học Bân còn chưa mang xong được một chiếc vớ.
Khương Phương Phương vừa nhìn, cũng rất tự nhiên ngồi xuống cuối giường, cầm lấy một chiếc vớ khác của Đổng Học Bân, giúp mang vào cho hắn.
Đổng Học Bân hoảng sợ, "Đừng đừng!"
"Đừng nhúc nhích." Khương Phương Phương biểu tình rất tùy ý.
"Cái này sao được!" Đổng Học Bân rơi vào tình huống khó xử, "Tôi tự mình làm được rồi!"
"Ngồi yên một chút." Khương Phương Phương không nghe, tay đã giúp hắn mang chiếc vớ chân phải vào, sau đó lại giúp hắn mặc bên chân trái.
Bắt huyện trưởng người ta làm cơm cho mình thì thôi.
Bắt huyện trưởng người ta giặt quần áo cho mình thì thôi.
Nhưng bây giờ còn bắt huyện trưởng người ta mang vớ chân cho mình, cái này quả thật không thôi được...
Đổng Học Bân thật sự rất vừa mừng vừa sợ, cũng rất cảm động, ngoại trừ mẹ hắn, còn ai có thể làm đến cái phần này hả? Khương Phương Phương đối với mình là thật tốt.
"Không sao." Khương Phương Phương kéo chăn cho hắn.
Lúc này, cánh cửa phòng bệnh bị người mở, thấy không mở được mới gõ gõ, là âm thanh của y tá, "Đổng huyện trưởng, ngài kêu tôi tùy thời báo cáo với ngài tình huống của Tằng phu nhân, mười phút trước Tằng phu nhân tỉnh dậy, bác sĩ vừa đi kiểm tra, các phương diện đều rất ổn định, đã thoát khỏi nguy hiểm."
"Được, tôi đã biết."
"Vậy ngài nghỉ ngơi đi, buổi sáng còn có kiểm tra."
Tằng Lệnh Hoa không có việc gì, cái này là một tin tức tốt không thể nghi ngờ!
Đổng Học Bân nhìn về phía Khương Phương Phương nói: "Chị Khương, nếu không chúng ta đi xem một chút?"
"Vậy kiếm xe đẩy, cậu như vậy làm sao xuống giường?"
"Làm gì cần dùng xe đẩy, không có việc gì."
Đổng Học Bân mở chăn ra đi xuống giường mang dép vào, Khương Phương Phương giúp đỡ hắn một chút, thấy hắn thật sự có thể đi, cũng không nói cái gì.
Cuối hành lang.
Ngoài phòng bệnh một người.
Khương Phương Phương và Đổng Học Bân lúc đi tới cửa, bên trong cha mẹ của Tằng Lệnh Hoa cũng đã thấy được bọn họ, lập tức đứng dậy kích động đi ra đón.
"Đổng huyện trưởng!"
"Cảm ơn Đổng huyện trưởng! Cảm ơn!"
Vành mắt của lão hai đều đen lộ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả đêm đều ở phòng bệnh không có ngủ, hiện tại con gái tỉnh dậy, bọn họ cũng coi như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đối với Đổng Học Bân cũng không biết nên cảm ơn thế nào, ông lão chống quải trượng nắm tay của Đổng Học Bân lắc lắc liên tục.
Sở Bành trước giường bệnh cũng đứng lên.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Hai ngài đừng như vậy, là đương nhiên, đều là đương nhiên cả, ngày hôm qua đã cảm ơn, ngày hôm nay cũng đừng như vậy nữa."
Bà lão nói: "Đương nhiên ở chổ nào chứ, chúng ta không quen không biết, cậu có thể mạo hiểm tính mạng cứu Lệnh Hoa ra, cái phần ân tình này chúng tôi cả đời đều nhớ kỹ!"
Đổng Học Bân cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy, Tằng đại tỷ tỉnh dậy là tốt rồi."
Sở Bành lập tức nói: "Thân thể của cậu thế nào rồi Đổng huyện trưởng?"
"Vết thương đều được xử lý rồi, không sao." Đổng Học Bân nói.
Bên kia, Tằng Lệnh Hoa trên giường bệnh bỗng nhiên nhỏ giọng thì thào nói: "Đổng huyện trưởng... Tới... Sao? Lão Sở... Mau đỡ... Tôi dậy."
Sở Bành liền nói ngay: "Sao em có thể ngồi dậy được!"
Đổng Học Bân cũng nói: "Tằng đại tỷ đừng, giải phẫu vừa xong, chị phải khôi phục mấy tháng thời gian lận." Đổng Học Bân biết bà ấy cũng không có khả năng ngồi dậy, vì thẳng thắn đi tới ngồi ở bên cạnh giường bệnh, "Chị cảm giác thế nào? Có chổ nào khó chịu không?"
Trải qua chuyện ngày hôm qua, bà lão đã rất tin tưởng y thuật của Đổng Học Bân, "Lệnh Hoa nói đầu có chút choáng váng và buồn nôn."
Đổng Học Bân nở nụ cười, "Vậy không sao, hết thuốc mê sẽ có chút bệnh trạng." Nhìn một chút huyết áp và điện tâm đồ bên cạnh, "Được, đều rất ổn định, tạm thời là không có việc gì, bất quá đừng chủ quan, nửa tháng hậu phẫu đều rất quan trọng, ngàn vạn lần đừng để cho bệnh nhân cảm lạnh bị nhiễm trùng, nếu như có dấu hiệu sốt thì nhanh chóng nói với bác sĩ, ừm, tôi có thể còn phải ở vài ngày, nói với tôi cũng được."
Hai ông bà liên tục đáp ứng.
Tằng Lệnh Hoa gian nan đem đầu nghiêng đến đây nhìn về phía Đổng Học Bân, miễn cưỡng dùng miệng nở ra một nụ cười nhu hòa, "Đổng huyện trưởng, cảm ơn cậu, sau đó tôi... Hôn mê... Chuyện của tôi đều nghe... Lão Sở nói."
Tằng Lệnh Hoa suy yếu nói: "Cậu cũng... Nghỉ ngơi nhiều... Vì chuyện của tôi làm cho cậu... Bị thương... Tôi..." Nói xong, nước mắt chảy ra trong viền mắt của Tằng đại tỷ.
Sở Bành đi tới lấy khăn lau nước mắt cho vợ, cũng có chút thổn thức.
Ông lão bà lão đối với chuyện quan trường cũng không quá lý giải, kéo Đổng Học Bân đi bên cạnh liên tiếp cảm ơn, cũng rất quan tâm thương thế của hắn.
Sở Bành không nói thêm cái gì, có vài thứ đều là để ở trong lòng, Đổng Học Bân lần này vì cứu vợ của mình mà suýt nữa thân chết tại chỗ, Sở Bành thấy rất rõ, trong lòng cũng có suy nghĩ, thấy Đổng Học Bân trò chuyện với cha vợ mẹ vợ của mình, Sở Bành đi tới trước mặt Khương Phương Phương.
"Khương huyện trưởng."
"Cả đêm chưa chợp mắt, mệt mỏi?"
"Cũng được, chịu đựng được."
"Để cho chị dâu nghỉ ngơi đi, nhiều người Lệnh Hoa cũng ngủ không tốt, chổ này cũng có người nhìn, chúng ta cùng nhau đi ăn điểm tâm?" Khương Phương Phương nhìn nhìn ông ta.
Sở Bành không chút suy nghĩ gật đầu, "Được."
Khương Phương Phương lại hỏi Đổng Học Bân và hai lão.
Lão hai vừa ăn, Đổng Học Bân một hồi còn có xét nghiệm, cũng không thể ăn điểm tâm.
"Chúng ta đi." Vì vậy Khương Phương Phương cùng Sở Bành đi ra phòng bệnh xuống lầu.
Nhìn bọn họ có cười có nói rời đi, Đổng Học Bân trong lòng cũng khẽ gật đầu, hắn biết bên chính pháp ủy này hẳn là đã có kết quả, Khương hệ rất nhanh sẽ có thêm một đại tướng!