Quyền Tài

Chương 1372: Vợ chồng đoàn viên!



Buổi tối.

Bảy giờ hơn.

Gia thuộc viện huyện uỷ.

Trời đã tối rồi, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan mới về đến nhà, cả một buổi chiều bận rộn an ủi và thị sát, ngay cả cơm cũng chưa ăn.

"Mệt mỏi không Tuệ Lan?"

"Cũng được, ha ha."

"Em nhanh chóng nghỉ ngơi một chút, anh đi làm cơm."

"Không vội, anh cũng nghỉ ngơi đi."

"Cái này không phải sợ em và con trai bị đói sao, em xem TV đi."

"Còn rất thương Tạ tỷ anh, ha ha, được rồi, nhớ đừng làm mỡ và cay đấy."

"Hắc, cái này anh còn không biết à, chúng ta hôm nay ăn rau xanh."

"Cũng nên có chút thịt, không có dinh dưỡng không được, được rồi, đừng bỏ bột ngọt nhiều."

"Em cứ thích ra lệnh, anh coi như phát hiện, người càng không làm việc nói chuyện càng nhiều."

Tạ Tuệ Lan cười cười, ngồi xuống ghế sô pha nhếch chân bắt chéo ưu nhã cởi giày cao gót đen, đưa tay cởi nút áo ở cổ ra, cầm lấy điều khiển từ xa xem TV, tin tức vừa lúc xuất hiện hình ảnh bọn họ buổi chiều thị sát, trong TV Tạ Tuệ Lan đang thân thiết nói chuyện với đứa bé gái trên giường bệnh, cô ấy trong màn ảnh cũng rất đẹp, đặc biệt ăn ảnh. Trái lại Đổng Học Bân, hai người đứng chung một chỗ vô luận tuổi tác hay là tướng mạo cũng không hòa hợp, căn bản không giống hai vợ chồng.

Bất quá Đổng Học Bân sớm quen những cái này, nghĩ đến ánh mắt của mọi người buổi chiều nhìn vợ mình và ánh mắt ghen tỵ nhìn về phía mình, hư vinh tâm của Đổng Học Bân chiếm được thỏa mãn cực lớn, mỗi lần đi ra cửa cùng Tuệ Lan, Đổng Học Bân đều đặc biệt có mặt mũi.

Có một người vợ đẹp như thế. Ai không hâm mộ hả?

Đổng Học Bân có đôi khi nằm mơ đều có thể bật cười, càng không nói người bên ngoài.

...

Phòng bếp.

Đổng Học Bân bắt đầu bận việc, đồ ăn đều là vừa mua khi trở về, rất mới.

Thật ra lúc buổi tối, Mông bí thư và phu nhân có mời mọi người cùng nhau ăn, hình như muốn đi nhà khách ăn, lãnh đạo huyện và mấy người cán bộ khác hẳn là đều đi. Bất quá Đổng Học Bân mượn cớ Tuệ Lan có thai trong người mệt mỏi, hai người mới cáo từ. Chủ yếu là Đổng Học Bân sợ vợ chịu ủy khuất. Quan trường là một chỗ tương đối chú ý, ăn cũng là như vậy, nếu như Tạ Tuệ Lan ngày hôm nay là phó thị trưởng đại biểu thành phố Phần Châu mang theo cán bộ của cục giáo dục cùng nhau ăn uống với bọn họ. Chỗ ngồi chủ khẳng định là của Tuệ Lan, Mông bí thư bọn họ nói chuyệ cũng phải là một loại phương thức khác, coi như là tiệc đón gió. Nhưng cơm tối ngày hôm nay nếu như tham gia, loại bữa tiệc của lãnh đạo huyện này Tạ Tuệ Lan hiển nhiên chỉ có thể làm vợ của Đổng Học Bân mà ngồi dưới, không có khả năng ngồi ghế chủ, Đổng Học Bân rất thương vợ, nhất là trong lúc mang thai, một chút ủy khuất hắn cũng không muốn để Tuệ Lan chịu, không muốn cho Tuệ Lan một người phó thị trưởng buông tư thái cùng mình xã giao với một ít cán bộ chính xử phó xử, quá hạ giá. Cho nên Đổng Học Bân mới đi, về nhà ăn cũng như nhau, hắn cũng muốn đoàn tụ với vợ một chút.

Một món ăn...

Ba món ăn...

Năm món ăn...

Dùng hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đổng Học Bân làm năm mặn một canh, rất phong phú.

Đồ ăn đi ra, Tạ Tuệ Lan trên sô pha cười tủm tỉm đứng lên đi qua ngồi."Ồ, nhiều đồ ăn như vậy? Hai ta ăn không hết."

Đổng Học Bân cười nói: "Ăn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."

Tạ Tuệ Lan nói: "Hiện tại cũng không đề xướng lãng phí, đồ ăn thừa ngày mai ăn?"

Đổng Học Bân không sao cả nói: "Thừa lại thì để sáng mai anh ăn, làm cái mới cho hai mẹ con ăn."

"Vẫn là ông xã nhỏ của em thương em." Tạ Tuệ Lan hí mắt, ngoắc hắn, "Tới đây. Tạ tỷ thưởng cho anh."

"Ha ha, tới." Đổng Học Bân buông chén cơm, lúc này đem mặt qua.

Tạ Tuệ Lan cười cúi đầu, hôn một cái trên mặt hắn, "Khổ cực ông xã nhỏ của em."

Đổng Học Bân trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài miệng nói: "Em đúng là có thể nói, làm anh mệt muốn chết."

Tạ Tuệ Lan khóe môi cười, gắp một ngụm đồ ăn thưởng thức, "Ừm, không tồi, sao cảm giác tay nghề của ông xã đột nhiên tăng mạnh? Ngon như vậy?"

"Gần đây trù nghệ phát triển."

"À, vậy Tạ tỷ anh hôm nay phải ăn nhiều một chút."

Đổng Học Bân coi như nhìn thấu cô ấy, Tạ Tuệ Lan cơ bản là việc nhà gì cũng không làm, giặt quần áo? Làm cơm? Quét rác? Đừng nói cái này, cũng là lau bàn Đổng Học Bân đều chưa từng thấy qua, nói cô ấy nhiều rồi, cứ cái vẻ ung dung quý giá đẹp đẽ kia, mỗi ngày đều là một phu nhân, nếu như thay đổi người khác, Đổng Học Bân đã sớm tức giận, nhưng vợ mình quá có thể nói, mỗi lần Đổng Học Bân làm xong cũng sẽ cho một cái thưởng cho hoặc nói một khổ cực các loại, có đôi khi còn biết thu xếp, nói rất đúng chỗ, Đổng Học Bân biết cô ấy cũng là ngoài miệng thu xếp một chút, thật ra hắn cũng không muốn cho Tuệ Lan làm việc nhà, kết quả mỗi lần cuối cùng tất cả đều là Đổng Học Bân một người ôm đồm.

Ài, vợ là được.

Ai cũng thấy phong cảnh phía trước, làm sao biết anh em phía sau nỗ lực, không nói cái khác, Tạ nữ sĩ người ta kết hôn nửa năm thế nhưng mỗi lần về nhà đều ngồi sô pha bắt chéo chân cái gì cũng không quản, Đổng Học Bân phỏng chừng cũng chỉ có mình mới có thể chịu được.

Sau khi ăn xong.

Tạ Tuệ Lan đứng dậy dọn bàn, "Hôm nay Tạ tỷ anh rửa chén cho."

"Thôi đi em, em chỉ nói thôi, cũng có thấy qua em làm đâu." Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng, "Đừng động, anh rửa là được."

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, "Hôm nay em rửa, được rồi chứ?"

Thấy cô ấy có vài phần nghiêm túc, Đổng Học Bân nhanh chóng giành lấy chén bát trong tay của cô ấy tới, còn đỡ cô ấy đi sô pha ngồi xuống, "Em còn đang mang thai, anh có thể cho em làm việc sao? Còn ra vẻ nghiêm túc nữa, đừng nói rửa chén, em lau bàn thôi anh cũng luyến tiếc."

"Ha ha, thương Tạ tỷ anh như thế à?"

"Đương nhiên, anh không thương em ai thương em."

Cứ tư thế ấy, Tạ Tuệ Lan ung dung dựa vào sô pha, chân bắt chéo, "Được, đêm nay Tạ tỷ phải thưởng cho ông xã nhỏ của em mới được."

"Thật sao?"

"Giả, ha ha."

"Em chỉ biết chọc anh."

Đổng Học Bân trợn trắng mắt không để ý tới cô ấy, xoay người bưng chén bát vào phòng bếp, nhanh chóng rửa sạch sẽ, đem đồ ăn thừa lại cất vào trong tủ lạnh. Nhưng mà chờ lúc hắn trở ra, Tạ Tuệ Lan trong phòng khách đã thay đổi một tạo hình, quần tây và áo sơmi trên người đã không có tung tích, thân trên chính là một cái váy ngủ tơ tằm màu xám, đùi đẹp thon thả của cô ấy trên cơ bản đều lộ ra bên ngoài, vai trắng bóng cũng lộ ra, khe ngực rất sâu, hơn nữa mái tóc dài được buột cao, từ trên xuống dưới đều rất gợi cảm ưu nhã.

Tạ Tuệ Lan hình như không phát hiện hắn đi ra, cười tủm tỉm xem tin tức, "Mấy ngày trước anh lại làm trò gì thế? Vì cứu người còn bị thương?"

"Việc nhỏ."

"Bị thương có nặng không?"

"Không bị thương cái gì, tin tức nói hơi quá."

"Thật sao? Tạ tỷ anh thấy thế nào thì cũng thấy bọn họ nói hình như còn ít?"

"Em nhìn anh xem có giống như người bị thương không? Không còn sớm nữa, khụ khụ, chúng ta có phải là nên ngủ?"

"Mới tám giờ hơn, bây giờ đi ngủ hả? Ngủ cũng được, bất quá Tạ tỷ anh gần đây xương sống thắt lưng đau nhức, mang thai khó chịu, ài, cũng không ai xoa bóp cho em cả."

"Đây là kêu anh làm chứ gì."

"Ha ha, em cũng không nói với anh."

"Trong phòng chỉ có một mình anh, em không nói với anh thì nói với ai nói hả?" Đổng Học Bân ngồi ở bên cạnh cô ấy, tay cũng sờ sờ đùi cô ấy, "Em cũng thật là quanh co lòng vòng."

Tạ Tuệ Lan cười cười, "Vẫn là ông xã nhỏ của em tốt."

Đổng Học Bân a một tiếng, "Em có phải là đầy ắp?"

"Ừm, gần đây hơn béo chút, có thể sinh đứa nhỏ xong là tốt rồi."

"Không béo đâu, hơn nữa đầy ắp chút cũng không sợ, em thành bá béo anh cũng thích."

"A, coi nói ngọt kìa, cho Tạ tỷ anh nếm thử mật được không." Tạ Tuệ Lan hơi nghiêng đầu, cười đưa lưỡi hôn miệng hắn một ngụm, mân mê, "Ừm, thật đúng là rất ngọt."

Đổng Học Bân có chút không thể chịu được, tay cũng không thành thật lên, bàn tay bắt đầu từ đùi đẹp trơn trượt của cô ấy tìm kiếm tiện nghị.

"Sờ chổ nào vậy?"

"Em không phải muốn xoa bóp sao."

"Mông thì không cần, có được hay không?"

"Cần, em ngồi đi, anh giúp em tuần hoàn máu một chút."

"Nói còn dễ nghe hơn hát, ha ha, anh chỉ biết chiếm tiện nghi của Tạ tỷ anh."

Vuốt vuốt, Đổng Học Bân cũng ngồi xổm xuống giữa hai chân Tạ Tuệ Lan, đầu đưa tới hôn bụng nhỏ của cô ấy, còn ghé vào nghe nghe, "Sao không có động tĩnh?"

"Đứa nhỏ ngủ rồi."

"Vậy vừa lúc, hai ta có phải?"

"Anh thật không khách khí cùng Tạ tỷ anh hả? Mắt thấy đã ba tháng rồi, lỡ như khiến cho tên nhóc cậu lăn qua lăn lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không đâu, tôi cũng học qua tây y rồi."

"Được, Tạ tỷ anh cũng không tín anh."

"Em vừa rồi còn nói buổi tối thưởng cho anh mà, hai ta lâu lắm rồi mới gặp mặt một lần, dù sao cũng phải thân thiết một chút, yên tâm đi, anh sẽ kiềm chế chút." Đổng Học Bân có REVERSE, tự nhiên không sợ cái này, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể dùng REVERSE khôi phục.

Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn.

Đổng Học Bân đứng dậy khom lưng đem cô ấy nhẹ nhàng ôm ở trước người, "Quyết định như thế, đi thôi." Vào phòng ngủ, Đổng Học Bân đem cô ấy nhẹ nhàng để vào trong chăn, cũng vừa cởi quần áo vừa lên giường.

Tạ Tuệ Lan đưa tay sờ tay hắn, từ từ chơi đùa đầu ngón tay của hắn, "Chỉ cho anh hai mươi phút, chậm một chút, thời gian dài quá Tạ tỷ anh lo lắng."

"Nửa tiếng đồng hồ đi."

"Chỉ hai mươi phút, không thương lượng."

Nói xong, hai đùi đẹp thật dài trơn trơn của Tạ Tuệ Lan kẹp lấy lưng của Đổng Học Bân, một đôi mắt đẹp như có thể nói nhìn thẳng hắn, tay chống ngồi dậy, không đợi Đổng Học Bân đem quần áo cởi sạch sẽ, Tạ Tuệ Lan đã chủ động ngồi ở trên người hắn, hai người đảo hướng qua bên kia, Tạ Tuệ Lan liền cười đưa đầu lưỡi qua, hôn lên trên cổ Đổng Học Bân, tay đã vuốt trong tóc hắn.

"Nhớ Tạ tỷ anh không?"

"Đương nhiên nhớ."

"Ha ha, coi như ngoan."

Đổng Học Bân chịu không nổi, ngày hôm nay hắn cũng không muốn khiến cho Tuệ Lan chiếm chủ động, thẳng thắn xoay người ôm cô ấy, đem cô ấy đặt ở phía dưới.

Hô hấp trong miệng của Tạ Tuệ Lan càng ngày càng gấp phun ra trên ngực Đổng Học Bân.

Bất quá cho dù là trên giường, cho dù hai đùi đều bị Đổng Học Bân gác ở trên vai, Tạ Tuệ Lan tựa như cũng không buông cái vẻ ung dung của cô ấy, vẫn cười dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.