Sau khi đi cục chiêu thương cho người bên dưới sĩ khí, Đổng Học Bân trở về đại viện huyện ủy, ở trong phòng làm việc của mình bắt đầu làm cái phương án chiêu thương kia, thật ra cũng chẳng có gì để viết cả, đơn giản cũng là đem phương châm đại khái và suy nghĩ công tác viết ra thôi, còn phương án chấp hành cụ thể thì tương đối không rõ, dù sao thì có thể liên hệ được nhà đầu tư hay không thì Đổng Học Bân cũng không nắm chắc, chỉ nhằm vào tình huống của huyện Trinh Thủy mà đưa ra một vài phương án chiêu thương chủ yếu, ví dụ như nông nghiệp chăn nuôi, đều là viết đơn giản ra vài lời rỗng tuếch, cái phần phương án này cũng chính là ví muốn chính sách muốn tài chính muốn trong huyện bật đèn xanh, còn có thể khai triển thuận lợi hay không thì phải xem vào cục chiêu thương bọn họ làm sao chấp hành.
Một tiếng đồng hồ...
Hai tiếng đồng hồ...
Ba tiếng đồng hồ...
Tới gần sáu giờ chiều, Đổng Học Bân mới viết xong.
Cầm lấy bản thảo nhìn một chút, ngoại trừ chữ viết của mình không dễ coi cho lắm, thì cái khác vẫn có thể, Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký Lý Hiểu Na của Khương Phương Phương.
"A lô, Lý thư ký"
"Là Đổng huyện trưởng sao?"
"Ừm, Khương huyện trưởng về chưa?"
"Vẫn chưa, còn đang ở trong phòng làm việc"
"Vậy được, phương án chiêu thương tôi đã làm xong, hiện tại đi qua"
Đứng dậy đem bản thảo chỉnh lý lại một lần, Đổng Học Bân từ trên cửa sổ nhìn xuống lầu, rất nhiều lãnh đạo và cán bộ đã ra về, khoa viên cũng đang lục đục đi ra.
Trên lầu.
Ngoài phòng làm việc huyện trưởng.
Đổng Học Bân vừa muốn gõ cửa, thì cánh cửa đã mở ra, Khương Phương Phương cầm cặp đi ra, trong phòng thư ký có thể thấy được Lý Hiểu Na đang thu dọn đồ, hiển nhiên là cũng muốn đi.
"Khương huyện trưởng, kế hoạch chiêu thương..."
"Tan tầm, cùng nhau đi, trên đường tôi xem"
"Vậy được, vậy ngồi xe tôi đi, tôi đưa ngài về"
"Được, cậu về thu dọn đồ trước đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu"
"Được, tôi sẽ lập tức đến"
Đổng Học Bân biết buổi tối Khương huyện trưởng có thể có công việc, hoặc là ngày hôm nay quá mệt mỏi, vì vậy cũng đi nhanh về phòng làm việc của mình cầm cặp, sau đó đi nhanh xuống lầu, hắn cũng không muốn để cho chị Khương đợi lâu. Vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy Khương Phương Phương đang nói chuyện với một người cán bộ, đang đứng trước xe Land Rover chờ. Đổng Học Bân đi qua, Khương Phương Phương liền nói một câu cuối cùng với người nọ, rồi theo cánh cửa Đổng Học Bân mở ra đi lên xe.
Xe đi, nhanh chóng đi ra đại viện huyện ủy.
Trong xem, Đổng Học Bân cũng đem bản kế hoạch đưa cho cô ấy: "Ngài xem qua"
Khương Phương Phương ừm một cái, cầm đến cẩn thận nhìn, chờ lúc xe trở về ký túc xá dưới lầu của hai người, Khương huyện trưởng cũng đã xem gần xong.
"Có thể" Khương Phương Phương bình luận.
Đổng Học Bân nói: "Chúng ta cứ làm theo như thế?"
Khương Phương Phương khẽ gật đầu: "Buổi chiều ngày mai sẽ có cuộc họp thường ủy huyện ủy, là hội nghị trước đó hoãn lại"
"Tôi có nghe nói" Ở nhà chị Khương xảy ra việc, cũng không biết người của Mông hệ trên cuộc họp thường ủy sẽ làm ra trò gì, Đổng Học Bân cũng rất quan tâm đến hội nghị lần này.
"Đế lúc đó tôi sẽ giúp cậu tranh thủ nhiều chính sách một chút" Khương Phương Phương nhìn hắn: "Cậu có cái gì cần thì cứ nói trước với tôi"
Đổng Học Bân suy nghĩ: "Chủ yếu vẫn là tiền, lúc đầu tôi cho rằng năm triệu là không khác biệt lắm, nhưng buổi trưa tôi đi cục chiêu thương thị sát một chút, tôi cũng không ngờ rằng hoàn cảnh bên kia lại như vậy, cho nên có thể xin thêm một ít là tốt nhất, ừm, còn có vấn đề nhân thủ, toàn bộ cục chiêu thuong chỉ có bốn người, ngay cả phó cục trưởng và chủ nhiệm phòng làm việc cũng để ghế trống, cái này thật sự có chút rời rạc, cũng ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, ngài xem..."
Khương Phương Phương hơi trầm ngâm: "Tôi trở về suy nghĩ"
Đổng Học Bân mở cửa xuống đi, muốn đi tới mở cửa xe cho chị Khương.
Nhưng Khương Phương Phương đã mở cửa xuống xe trước, hai người sóng vai đi vào trong hành lang, vừa đi, Khương Phương Phương vừa nói: "Buổi chiều tôi đã gặp mặt Mông bí thư, Mông bí thư cũng đang rất sầu về chuyện tài chính, chúng tôi đã tính thử, tài chính hiện tại khẳng định không chịu được sáu tháng cuối năm, tuyệt đói không đủ dùng, sau đó tôi có nói đến hội chiêu thương thành phố năm nay, Mông bí thư cũng rất để bụng, dù sao thì năm ngoán huyện chúng ta cũng từ hội chiêu thương thành phố kéo được một đầu tư năm triệu không nhỏ, nếu như Mông bí thư bên kia chuẩn bị quyết tâm ủng hộ công tác chiêu thương, tiền hẳn không phải vấn đề lớn, bất quá vấn đề nhân thủ có thể không giải quyết được, trong huyện vì tiết kiệm, hai năm trước đã định ra danh sách hạn chế, các phòng ban muốn cũng không thể muốn, hơn nữa thành tích công tác của cục chiêu thương vẫn luôn thấp như vậy, mở tiền lệ cho các người thì người khác sẽ nói, cái này cũng không dễ làm, ừm, để cuộc họp thường ủy ngày mai nhìn rồi tính"
Đổng Học Bân ngữ khí kiên định nói: "Vẫn là câu nói kia, ngài yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi chính sách cho chúng tôi tiền, dẫn tư tuyệt đối không thành vấn đề, tôi cam đoan với ngài"
Khương Phương Phương nhìn hắn: "Có lòng tin này là tốt rồi, tôi cũng vẫn là câu nói kia, buông tay buông chân làm, chỉ cần có thể đưa đến tài chính, trời sập xuống đã có tôi chịu"
Khi đang nói chuyện, hai người cũng tới tầng nhà của Đổng Học Bân: "Khương huyện trưởng, vậy tôi đi về trước"
Khương Phương Phương không nhúc nhích, đứng ở nơi đó nói: "Hành lý của tôi"
"A! Thiếu chút nữa đã quên!" Đổng Học Bân vỗ trán: "Xem đầu óc của tôi kìa, vậy mời ngài vào"
"Không vào"
"Được, vậy ngài chờ một chút"
Đổng Học Bân lập tức lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà thì vào phòng ngủ lấy cái va li của chị Khương ra, bên trong phần lớn đều là quần áo và đồ dùng của Khương huyện trưởng, nghĩ đến việc tối qua, Đổng Học Bân lại đỏ mặt lên, sau khi bước ra cũng không dám nhìn con mắt của chị Khương, trực tiếp cầm đồ lên lầu thay cô ấy: "Tôi đem lên đến cửa cho ngài"
"Cảm ơn" Khương Phương Phương cũng đi lên lầu: "Buổi tối tôi phải trở về thăm mẹ tôi, sẽ không mời ăn, ừm, hôm khác đi"
Nhìn Khương huyện trưởng vào nhà, Đổng Học Bân mới xuống lầu vào nhà của mình.
Vừa đi vào cửa, còn chưa kịp cởi giầy, điện thoại di động đã vang lên.
Đổng Học Bân nhìn dãy số, hơi sửng sốt, vì cú điện thoại này làm cho hắn có chút sửng sốt, đây là đồng sự cũ của phân cục quốc an Thành Tây kinh thành trước đây lúc mình mới vừa vào thể chế gọi tới.
Là Thường Quyên.
Một thiếu phụ đẹp hơn ba mươi tuổi.
Là một bà chị đặc biệt thích trang điểm, lại đặc biệt lười biếng nhưng khả ái.
Đổng Học Bân sau đó lên làm phó chủ nhiệm thì Thường Quyên cũng là một trong những người đầu tiên dựa vào hắn, quan hệ của hai người vẫn không tồi, bất quá hai năm nay không có liên hệ qua.
"A lô, chị Thường" Đổng Học Bân cười ha ha nghe điện thoại.
Đầu kia truyền đến giọng nói của một phụ nữ: "Học Bân, chị gặp rắc rối"
"Có một phó cục trưởng mới tới cứ ba hoa miệng với chị, ngày hôm qua chọc chị phiền, chị kích động lên thì... Thì đá ổng một cước, đá phần dưới của ông"
"Hả? Ông ta thế nào?"
"Nằm viện rồi"
"Vậy bây giờ?"
"Chị bị cách chức tạm thời, phỏng chừng cũng bị đuổi rồi, sau này chị làm không nổi nữa" Nói đến đây, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Thường Quyên.
Đổng Học Bân là một người rất bao che khuyết điểm, chị Thường làm thủ hạ của mình không ít ngày, tuy rằng người hơi lười biếng, nhưng vẫn rất tốt, cho nên vừa nghe cũng nổi cơn tức: " Chỉ ba hoa miệng với chị? Có chiếm tiện nghi của chị hay không? Có bằng chứng trong chuyện này hay không?"
Thường Quyên khóc ròng nói: "Không có, chứng cứ gì cũng không có"
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Chị Thường chị đừng khóc, phó cục trưởng kia làm tình huống gì? Muồn chị bồi thường tiền thuốc men? Thái độ của trong cục là gì?"
"Đền một trăm ngàn rồi, bệnh viện nói phó cục trưởng kia bị thương rất nặng, có thể có ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt tình dục sau này, cũng không biết có thật hay không, toàn bộ vốn liếng để dành của chị và chồng chị đều lấy ra hết" Tuy rằng là nhân viên công vụ, nhưng Thường Quyên không giống như Đàm Lệ Mai vừa được thăng chức lúc trước, cô ấy vẫn chỉ là khoa viên, nên cũng không để dành được bao nhiêu, một trăm ngàn đối với một gia đình bình thường quả thật mà nói cũng không phải một con số nhỏ:" Thái độ của trong cục, chị tạm thời bị cách chức là có thể nhìn ra, bọn họ đều là quan to bao che lẫn nhau, làm gì quan tâm đến một khoa viên nhỏ như chị"
"Nếu như thiếu tiền, tôi cho chị trước"
"Không cần, đã đền rồi, cũng điều giải rồi, hiện tại cũng là công việc có thể không giữ được, chị còn đứa nhỏ phải nuôi, chồng chị lại không biết cầu tiến, nếu như thật sự đuổi việc chị, chị... Chị..."
"Chị liên hệ với Đàm Lệ Mai chưa?"
"Tiểu Đàm giúp chị hòa giải rồi, nhưng vô dụng, cấp bậc của cô ấy không đủ"
"Chuyện này quả thật không dễ làm, nếu như có chứng cứ thì còn..."
"Học Bân, chị biết bản lĩnh của cậu lớn, cậu nhất định phải giúp chị lần này!"
Chuyện Đổng Học Bân lần trước xông vào đại viện quốc an thành phố phỏng chừng là Thường Quyên cũng có nghe nói, chuyện lần đó ầm ĩ quá lớn, cô ấy không biết cũng khó. Đổng Học Bân bao che khuyết điểm thì bao che khuyết điểm, nhưng torng chuyện này hắn cũng khó mà nhúng tay, chị Từ điều đi rồi, quốc an bên kia hắn cũng không quen biết ai, quan hệ của hắn và Chân An Quốc cũng không tốt lắm, mình cũng không thể nói rõ được gì, hơn nữa chị Thường càng không có bằng chứng bị lão phó cục trưởng kia đùa giỡn, cho dù có, cô ấy ra cước trực tiếp đá vào phía dưới của người ta, việc này cũng có chút hơi quá.
Có thể là thấy hắn không nói lời nào, Thường Quyên càng khóc lợi hại hơn: "Học Bân, chị chỉ có mình cậu, chúng ta là đồng sự nhiều năm như vậy, cậu cũng không thể bỏ mặc chị"
"Sao có thể" Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này tôi không tiện nhúng tay, quan hệ của tôi và Chân An Quốc chị không phải không biết, những lãnh đạo cũ trước đây lúc tôi còn tại nhiệm hiên tại cũng đã điều đi rồi, cho nên... Như vậy đi chị Thường, chị trước tiên nhìn tình huống đã, rồi chờ một chút, nếu như người ta không buông tha muốn đuổi việc chị hoặc là truy cứu trách nhiệm hình sự của chị, chị cứ gọi điện thoại cho tôi"
"Bọn họ khẳng định là muốn đuổi việc chị, lúc sáng sớm khi chị nhận được tin bị tạm thời cách chức chị nhìn ánh mắt của bọn họ thì đều là cái loại đó, chị cũng nhận được tin rồi"
"Chờ một chút, tôi hỏi giúp chị cho"
Sau khi cúp điện thoại, Đổng Học Bân liền gọi cho Đàm Lệ Mai để hỏi thăm tình huống, thông qua miêu tả của Đàm Lệ Mai, Đổng Học Bân đã đại khái lý giải, chuyện này quả thật không đơn giản, Thường Quyên ở trước mặt mọi người đá một lãnh đạo cấp phó xử, cái này lúc đầu cũng đã là vượt qua quy tắc rồi, Thường Quyên không phải loại người có năng lực và có chức quan như Đổng Học Bân, Đổng Học Bân có thể đánh người, nhưng Thường Quyên không được.
Chị Thường lần này đúng là có chút phiền phức rồi!
Bất quá chị cũng thật là ác, cũng dám ra cước!
Đổng Học Bân có chút dở khóc dở cười, nhưng tính cách của chị Thường hắn có chút thích, cũng không theo đường lối nào cả, Đổng Học Bân cũng là người như thế.