Quyền Tài

Chương 1507: Mỹ phụ lão sư



Trên đường cao tốc.

Xe ra khu phục vụ.

Đổng Học Bân đem âm nhạc thay đổi, mở một ca khúc sân trường, cũng phù hợp tâm tình hiện tại của hắn, nhớ lại chuyện đến trường, hoài niệm cực kỳ.

"Cô giáo Tương, gặp phải cô thật tốt." Đổng Học Bân nói.

Tương Mẫn nhìn hắn, "Cô cũng vậy, lại nhớ đến mấy đứa đã tốt nghiệp trước kia."

Đổng Học Bân cười, "Chúng em lúc trước bướng bỉnh, chọc không ít phiền phức cho cô."

Tương Mẫn cảm khái nói: "Đúng vậy, ha ha, bất quá cậu thật ra là người tương đối thành thật bên trong."

Đổng Học Bân nói: "Đó là em sợ cô, cho nên em gây họa đều lén lút cả."

"Được, tôi đáng sợ như vậy sao? Sao tôi không cảm thấy?" Tương Mẫn nở nụ cười một chút.

"Nói thật, cô đứng trên bục giảng trách mắng, em nhìn mà run run, đâu chỉ là đáng sợ, nói em cũng không dám nói." Đổng Học Bân làm ra vẻ trong lòng run sợ, tuy rằng biểu tình khoa trương, bất quá cũng là lời nói thật, lúc đến trường Đổng Học Bân thật sự rất sợ cô giáo Tương, mặc dù tính cách của cô giáo Tương thuộc về cái loại tính cách tương đối tình thương của mẹ, bình thường đều rất nhu hòa, thật nổi giận lên, cũng vô cùng dọa người, bốn năm đại học, Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không dám lỗ mãng trước mặt cô giáo Tương.

"Tiểu tử thối, học ba hoa." Tương Mẫn cười xoa xoa đầu của Đổng Học Bân, "Mặt cậu không thay đổi, cũng vẫn là gầy như vậy, bất quá tính cách thật ra thay đổi rất nhiều, cậu vừa rồi nếu không gọi cô giáo Tương, tôi có thể đều không nhận ra cậu, không tồi, trưởng thành."

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Cô cũng không thay đổi dạng, vẫn đẹp như vậy."

Tương Mẫn cười chỉ chỉ con mắt của mình, "Con mắt đều mờ rồi, còn đẹp cái gì."

"Được, ai dám nói cô không đẹp em sẽ gấp với người đó." Đổng Học Bân thật tình ca ngợi nói: "Vừa rồi thấy bóng lưng của cô trong lòng em còn nói thầm, chị gái xinh đẹp này là ai, còn có chút nhìn quen mắt, hắc. Chờ lại gần nhìn mới phát hiện, thì ra là cô giáo Tương của chúng ta."

"Ha ha, lái xe của cậu đi."

Cô giáo Tương một thân trang phục quả thật rất hấp dẫn, dây an toàn kẹp giữa chia đôi bộ ngực, hầu như lớn hơn hai số so với Ngu Mỹ Hà, trong số những người phụ nữ mà Đổng Học Bân gặp qua, hầu như cũng không có ai lớn như vậy, ài. Đừng nói nữa. Bất quá Đổng Học Bân cũng không có tâm tư gì, bởi vì ở chỗ sâu trong đáy lòng, hắn đối với cô giáo Tương là cực kỳ tôn kính, chỉ là ánh mắt thích nhín gái đẹp nên lâu lâu liếc nhìn một cái.

Xe đi.

Âm nhạc vang lên.

Bầu không khí bên trong xe rất ấm áp.

Lúc này, Tương Mẫn từ trong ba lô lấy ra một sách toán cao cấp, viết viết một chút, hỏi, "Cậu không quên bài vở đấy chứ?"

"Trời, đã quên từ sớm rồi."

"Tôi cũng đoán vậy."

"Lập tức khai giảng sao?"

"Đúng vậy, không còn bao nhiêu ngày nữa."

"Cô hiện tại dạy lớp nào?"

"Lớp máy tính, bất quá học sinh của khóa này không như mấy đứa hồi trước, có thể gây ầm ĩ hơn so với mấy đứa, ha ha, cả đám không có cách nào nói được, đúng rồi. Còn chưa có hỏi cậu sao ở chỗ này? Hiện tại làm cái gì? Đi làm cho ai?"

"Em hả? Em hiện tại làm nhân viên công vụ."

Tương Mẫn ngoài ý muốn nói: "Hả? Không tồi nha."

Đổng Học Bân ài một tiếng, "Bình thường thôi."

"Xe này là gì? Land Rover? Rất đắt tiền phải không?" Tương Mẫn buông sách giáo khoa nhìn hắn nói: "Cậu là nhân viên công vụ có thể mua được xe đắt tiền như thế?"

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Em vận khí tốt, mua vé số giải nhất."

Tương Mẫn cũng cười, "Rất truyền kỳ, hiện tại là cán sự hay là khoa viên? Mặc kệ là cái gì, xe này cậu đừng lái đi nhiều, trong thể chế tương đối kiêng kỵ cái này, một tiểu khoa viên chạy việc cho lãnh đạo lái xe tốt hơn so với lãnh đạo, vậy sẽ xảy ra vấn đề. Hiểu chưa?"

"Tôi hiểu."

"Hiện tại là điều trở lại kinh thành?"

"Ừm. Nhờ người hoạt động trở về, bên này thật sự xa xôi."

Tương Mẫn cho rằng học sinh của mình vẫn là một người khoa viên bình thường. Cũng không kỳ quái, Đổng Học Bân mới vừa vào thể chế mới ba năm thời gian, người bình thường sẽ không đề bạt sớm như vậy, bất quá Đổng Học Bân không giải thích cái gì, hiểu lầm thì hiểu lầm, cái này cũng không cần phải nói làm gì.

Tương Mẫn thoáng thổn thức nói: "Cậu hiện tại là có tiền đồ, có xe để chạy, công tác nhân viên công vụ cũng tương đối ổn định, cô cũng vui vẻ thay cậu."

"Đều là cô giáo dục tốt."

"Được rồi, tôi cũng không giúp đỡ cậu cái gì, ha ha, mấy đứa khác đâu? Các người còn liên hệ không? Tất cả mọi người thế nào cô cũng không rõ ràng đâu, mấy đứa này, cả đám thật là, ngoại trừ vài người, những người khác ngay cả ngày nhà giáo cũng không biết đến thăm cô." Tương Mẫn liếc hắn.

Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng, "Khụ khụ, em vừa bồi tội với cô, sau này khẳng định sẽ không, em cam đoan mỗi năm đều quay về một chuyến, à, trong lớp của chúng ta lúc trước, em chỉ biết Diêu Thúy, Diêu Thúy cô nhớ chứ? Hiện tại cũng là nhân viên công vụ, hôm qua em còn gặp qua cô ấy, bọn em cùng làm việc với nhau một thời gian, những người khác cũng không nghe nhiều, nghe Thúy nhi nói cũng có làm nhân viên công vụ, có làm xí nghiệp nhà nước."

"Diêu Thúy? Đương nhiên nhớ kỹ, trong mấy đứa thì cô thích con bé ấy nhất, con bé này học tập tiến tới, cũng chăm chỉ, lại chịu khổ, hiện tại cũng là cán bộ? Không tồi, đây là cái con bé nên được, nỗ lực sẽ có thu hoạch, ha ha, nhưng thật ra cậu đấy Đổng Học Bân, cậu cũng có thể vào nhân viên công vụ, cô thật là rất ngoài ý muốn, lúc trước cậu học tập vẫn không được, không phải không nỗ lực, mà là cậu chậm tiếp thu hơn những người khác, nói về môn toán cao cấp của tôi đi, mỗi buổi học cậu đều nghe chăm chú hơn người khác, nhưng cuộc thi cuối cùng, thành tích của cậu đều kém hơn người khác."

Đổng Học Bân dở khóc dở cười, "Lời này của cô em không thích nghe, em thừa nhận chỉ số thông minh của em không cao, nhưng cho dù là trình độ bình thường, em cũng không ngốc."

Tương Mẫn cười nói: "Dù sao cũng không thông minh, ha ha."

Đổng Học Bân bất đắc dĩ, "Được rồi, cô nói cái gì thì là cái đó, em không cùng giành với cô."

"Tên nhóc cậu." Nhìn học sinh của mình cả đám đều có tiền đồ, Tương Mẫn lộ ra một nụ cười vui mừng, "Ài, đều trưởng thành."

"Phải, lúc trước trước mặt cô vẫn là đứa nhỏ, cô mỗi ngày phê bình quở trách chúng em, chỉ chớp mắt em đã làm ba rồi."

"Ồ, em đã kết hôn?"

"Ừm, vợ em cũng sắp sinh, bé trai."

"Có ảnh chụp không cho cô xem, cô cũng muốn nhìn xem em tìm vợ như thế nào." Tương Mẫn rất tò mò.

Đổng Học Bân vừa nghe, lập tức rút bóp lấy tấm hình chụp chung của mình và Tuệ Lan đưa qua cho cô ấy.

Tương Mẫn vừa nhìn, nhất thời sửng sốt, "A, một nha đầu đẹp như thế?"

"Ha ha, dĩ nhiên." Đổng Học Bân rất thích nghe người ta nói vợ mình đẹp.

Tương Mẫn vỗ cái ót của Đổng Học Bân, "Tên nhóc cậu, thật là có phúc khí, có phải là cậu dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người ta không? Hả?"

Đổng Học Bân bắt đầu chém gió nói: "Em còn cần lừa gạt sao? Cô ấy bận rộn theo đuổi em thì có."

"Ba hoa." Tương Mẫn bị hắn chọc cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.