Người trong cơ quan nhà nước đều tương đối mẫn cảm đối với ba chữ "Đổng chủ nhiệm" này, dù sao Đổng Học Bân trong thể chế gặp nhiều chuyện lắm, không nói sự tích của hắn, cũng là nhắc tới tên của Đổng Học Bân, thành phố Phần Châu rất nhiều người đều phải run run, nhưng dân chúng vẫn là không rõ ràng, bọn họ có thể có rất nhiều người đều nghe qua tên của Đổng Học Bân, nhưng không có liên hệ được cái gì, cho nên cũng không rõ nhìn Đổng Học Bân và những người khác, nghĩ thầm người này là ai hả? Sao trước mặt của cảnh sát giao thông nhiều như vậy đánh người, cảnh sát giao thông ngược lại còn tất cung tất kính với hắn?
Cô gái kia chớp chớp con mắt.
Gã tài xế xe tải thấy rõ như vậy trong lòng cũng mát lạnh.
Bí thư thị ủy Vạn Phương Lỗi và thị trưởng Chung Chính Vĩ cũng đều thấy được mặt của Đổng Học Bân, tất cả đều sửng sốt một chút, không ngờ rằng hắn đã ở hiện trường!
"Đổng huyện trưởng?" Vạn Phương Lỗi trong lòng nói thảo nào cái lưng kia nhìn quen mắt, thì ra là tên nhóc này.
Đổng Học Bân từ bên cạnh cảnh sát giao thông đi qua, chào hỏi: "Vạn bí thư, Chung thị trưởng."
Chung Chính Vĩ nhìn hắn, cũng nở nụ cười, "Cậu trở về lúc nào? Tới thăm Tạ thị trưởng?"
Đổng Học Bân cười cười, "Đúng vậy, vợ sắp sinh, tôi khẳng định phải có mặt, bất quá cũng không phải đặc biệt trở về, chức vụ điều động, tháng sau trở lại kinh thành tiền nhiệm."
Chung Chính Vĩ kinh ngạc.
Các cán bộ khác cũng không nói gì.
Điều động? Lại con mẹ nó điều động? Cái đệch! Tốc độ thăng quan của ngài rốt cuộc có bao nhiêu nhanh thế!
Trước đó cũng là phó xử, lúc này điều trở lại kinh thành, vậy chẳng phải là lãnh đạo cấp chính xử? Ngài mới bao nhiêu tuổi hả? Hai mươi sáu?
Cán bộ đều lặng lẽ, bất quá cũng đã quen, chức vụ đầu tiên mà Đổng Học Bân tiền nhiệm tại thành phố Phần Châu cũng là phó cục trưởng cục công an huyện cấp phó khoa, sau đó, là một phó chủ nhiệm cấp phó xử của ủy ban kỷ luật, trong một hai năm thời gian, hắn từ phó khoa lên tới phó xử, lúc này tăng thêm một cấp, mọi người cũng không biết nói gì, không có biện pháp. Người ta có bổn sự này.
Chỉ huy xong công tác hiện trường, Tạ Tuệ Lan ôm bụng chậm rãi đi trở về, nhíu mày nhìn Đổng Học Bân, "Ai cho anh đánh người?"
Đổng Học Bân nói: "Sự cố giao thông chính là hắn làm ra."
Tạ Tuệ Lan nói: "Vậy cũng không thể ra tay, còn ra bộ dáng gì nữa."
Hai vợ chồng rõ ràng là kẻ xướng người hoạ, Tạ Tuệ Lan phê bình Đổng Học Bân trước. Người khác cũng sẽ không nói được cái gì.
Quả nhiên. Chung Chính Vĩ lập tức nói một câu, " Nguyên nhân sự cố tôi cũng nghe nói, tài xế xe tải làm rất quá đáng, cuối cùng còn cái thái độ kia, Tiểu Đổng khống chế không được tâm tình cũng có thể lý giải." Dứt lời, ông nhìn về phía Đổng Học Bân, "Cậu học y thuật khi nào?"
Đổng Học Bân nói: "Đã học từ lâu, thật ra cũng là gà mờ, lấy ra dùng tạm mà thôi. Khẳng định so ra kém bác sĩ chuyên nghiệp."
Chung Chính Vĩ nói: "Có không? Tôi nghe bác sĩ bệnh viện nói, thủ pháp cấp cứu của cậu chuyên nghiệp hơn không ít so với bọn họ, cậu đó, luôn thâm tàng bất lộ, luôn có thể cho người ta kinh hỉ."
"Ngài quá khen Chung thị trưởng."
"Làm tốt lắm, lần này may mà có cậu."
Trọng tâm câu chuyện bị xóa như thế. Chuyện đánh người cũng trôi qua.
Đây là đặc quyền của lãnh đạo, Đổng Học Bân hiện tại thăng chức, vợ là phó thị trưởng, hiện trường tất cả người bệnh còn đều là Đổng Học Bân cứu, mặc dù hắn có chút sai lầm không nên ra tay đánh người, cũng sẽ không có người nói cái gì, sự cố lần này mới là trọng điểm. Mà được Đổng Học Bân cứu giúp, phong ba tai nạn xe cộ trên cơ bản hiển nhiên đã tán đi, không chết người, đây là tốt nhất.
Các lãnh đạo tiếp tục hiện trường chỉ huy.
Đổng Học Bân đi đến bên cạnh Tạ Tuệ Lan. Ôm cô ấy hỏi thăm một trận.
"Bụng không có việc gì?"
"Không có việc gì."
"Sớm biết vậy không cho em đến, bụng đều lớn như vậy?"
"Dân chúng xảy ra chuyện, Tạ tỷ anh không đến sao được?"
Bên cạnh dân chúng xem náo nhiệt thế mới biết, thì ra chàng trai kỳ mạo xấu xí vừa rồi ra tay cứu người, lại có thể là chồng của Tạ thị trưởng! Lại có thể là anh hùng chống địa chấn Đổng Học Bân đại danh đỉnh đỉnh của thành phố Phần Châu trong năm gần đây! Hèn chi hắn đánh người cũng không có người quản, theo tin tức hành lang nghe nói, lúc trước trong nhiệm kỳ của Đổng Học Bân tại thành phố Phần Châu hắn đã đánh qua không ít người, không nói côn đồ lưu manh, cũng là đồng sự và lãnh đạo hắn đều đánh qua, cuối cùng cũng không thấy có người nói cái gì. Tuy rằng điều đi nửa năm, nhưng Đổng Học Bân vẫn là Đổng Học Bân, lực ảnh hưởng tại thành phố Phần Châu vẫn như trước, được, có thể nói là xú danh rõ ràng thích hợp hơn một ít, như thế một lưu manh quan trường làm việc không quan tâm, cho dù là lãnh đạo cấp bậc cao hơn một chút so với Đổng Học Bân, cũng không muốn đơn giản đắc tội thằng nhãi này, bởi vì không ai biết hắn sẽ làm xảy ra chuyện gì.
Cán bộ trước mặt mọi người đánh người?
Mọi người có thể sẽ kinh ngạc đến ngây người một chút.
Nhưng ôn thần ra tay đánh nhau đánh người?
Người lý giải hắn đều biết đây là chuyện bình thường như ăn cơm sườn, nếu như ôn thần ngày nào đó không đánh người, mọi người mới có thể kinh ngạc không ngớt.
Danh tiếng của thằng nhãi này cũng là thối như thế.
Cán bộ kỳ cựu của thành phố Phần Châu không có ai không biết hắn.
...
Chuyện tình đại khái xử lý, nhưng các lãnh đạo cũng đều không đi, dù sao cũng là sự cố giao thông đặc biệt lớn, đến công việc sau kết thúc vẫn phải làm. Tạ Tuệ Lan không về nhà cùng Đổng Học Bân, mà là tiếp tục chỉ huy. Vạn Phương Lỗi và Chung Chính Vĩ bộ toàn bộ cũng đi ân cần thăm hỏi vài tiếng đối với người bị thương và quần chúng chấn kinh, đồng thời trả lời mấy vấn đề của ký giả, hiện trường tiến vào giai đoạn thanh lý.
Không còn chuyện gì của Đổng Học Bân, xe hắn cũng không có phưhôi, vì vậy nhìn trái nhìn phải chiếc Land Rover một vòng thấy rõ không có vấn đề, chuẩn bị lái xe đi.
Bất quá hắn đi không được.
Bởi vì quần chúng lại vây quanh hắn, còn có ký giả.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người nhà đều chạy tới hiện trường, sau khi đưa ra chứng minh thân phận được nhân viên công tác của cao tốc mang vào, thân nhân gặp nhau, không ít người vành mắt đều đỏ, nhìn thấy chồng vợ cha mẹ không có chuyện, lại nghe nói tình huống hiện trường, mọi người quay lại nói lời cảm tạ Đổng Học Bân. Cuối cùng, Chung Chính Vĩ cũng đi lên, dưới phỏng vấn của camera và nhân viên công tác đài truyền hình, ông ta đại biểu chính phủ biểu thị cảm ơn Đổng Học Bân, cảm ơn hắn sau khi phát sinh tai nạn xe cộ phấn đấu quên mình xông lên dập lửa cứu người, cảm ơn hắn duy trì trật tự hiện trường và ổn định tâm tình hiện trường, thế cho nên mới có thể phát sinh kỳ tích không ai gặp nạn.
Nếu như Đổng Học Bân vẫn là cán bộ của thành phố Phần Châu, Chung Chính Vĩ và lãnh đạo thành phố khẳng định không cần nói lời cảm ơn với hắn, bởi vì đây là chức trách của Đổng Học Bân, đều là điều đương nhiên. Nhưng hiện tại Đổng Học Bân đã điều đi, hồ sơ đã sớm không ở thành phố Phần Châu, cho nên cái tiếng cảm ơn này vẫn là phải nói.
Đổng Học Bân cũng tiếp nhận, quay mặt lại camera dõng dạc nói, "Vợ tôi Tạ Tuệ Lan bình thường nói với tôi một câu... những cán bộ chúng tôi, chính là vì phục vụ cho dân chúng, cho nên cũng không có gì để nói nhiều, nghĩa bất dung từ."