Hạ Chu nói: "Ngô thư ký trưởng bảo Đổng sở trưởng đi chổ ông ấy."
"Ài, chờ lãnh đạo xử phạt đi." Doãn Thành An thở dài.
Đổng Học Bân nói với bọn họ: "Làm mọi người lo lắng, vậy tôi đi trước."
Doãn Thành An nhắc nhở nói: "Thái độ tốt một chút, tận lực nhận sai, đừng giống như vừa rồi, chuyện này tuy rằng ảnh hưởng không tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng thu xếp, chủ yếu xem thái độ của lãnh đạo và xử lý như thế nào, Đổng sở trưởng, nhớ kỹ nha." Tuy rằng không biết Đổng Học Bân phía sau là ai, nhưng ít nhất biết hắn có bối cảnh, còn không nhỏ, vậy còn có một chút cơ hội.
Đổng Học Bân từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, xoay người đi.
Mới vừa đi không được hai bước, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn, dĩ nhiên là mẹ vợ Hàn Tinh gọi tới, cũng không khỏi một trận đau đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là kiên trì tiếp, "Mẹ."
"Con làm cái gì thế!" Hàn Phỉ lớn tiếng nói.
Đổng Học Bân có thể phát hỏa cùng Phương Văn Bình, có thể mặc kệ Doãn Thành An, nhưng cũng không dám ồn ào mẹ vợ, "Mẹ, mẹ đã biết?"
Hàn Phỉ cả giận: "Chuyện lớn như vậy, mẹ có thể không biết sao?"
Đổng Học Bân ai da nói: "Cũng là chút ma sát, mẹ đừng động, không có việc gì."
"Mẹ rất buồn bực, sao con lại gây sự với Phương Văn Bình?" Hàn Tinh nói: "Đó là một nữ hỗn đản của Phương gia, tính tình thối có tiếng, ừm, bất quá danh tiếng của tên nhóc con cũng không tốt hơn người ta chổ nào, hai người các ngươi là tám lạng với nửa cân. Ai cũng đừng nói ai."
Đổng Học Bân nói: "Con xử lý cho."
"Con xử lý như thế nào? Tứ gia gia của con đều xử lý không tốt!" Hàn Tinh nói: "Bình thường chuyện này còn chưa tính, mẹ cũng không muốn phê bình con, nhưng lần này là ngày ủy ban kỷ luật trung ương mở cửa, nhiều ký giả như vậy có mặt, tên nhóc con... Ài, thật sự là không cho mẹ bớt lo!"
Đổng Học Bân xin lỗi nói: "Xin lỗi mẹ."
Mãi đến khi điện thoại, Đổng Học Bân cũng không có nói cho Hàn Tinh biết mình vì sao nổi lên xung đột lớn như vậy với Phương Văn Bình, bởi vì chuyện của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh bọn họ còn chưa có nói cho trong nhà, Đổng Học Bân cũng không được nói, thẳng thắn đem chuyện của mấy ngày trước giấu diếm.
Kết quả vừa đi được vài bước. Điện thoại lại vang lên. Lần này là một dãy số không nhận ra.
"A lô, ai vậy?" Đổng Học Bân nói.
"Đổng ca, là em, Phương Thủy Linh." Một giọng nữ ôn nhu.
"À. Tiểu Linh. Có việc gì sao?" Đổng Học Bân không mặn không nhạt nói.
Phương Thủy Linh nói: "Anh với cô của em... Em... Đều tại em."
Đổng Học Bân tiếp tục đi về phía trước."Chuyện này căn bản không quan hệ với em, cái này là chuyện của hai ta, em không cần tự trách."
Phương Thủy Linh vội vàng nói: "Thật ra cô em rất tốt. Cũng không giống như người khác thấy, khi em còn bé hầu như là lớn lên với cô ấy, cô ấy vẫn coi em như con ruột, đặc biệt thương em, đặc biệt tốt, hai ngài khẳng định là có cái hiểu lầm gì, em lúc nãy gọi điện thoại cho em, em..."
"Không cần, chuyện này không phải hiểu lầm." Đổng Học Bân nói.
"Đổng ca..." Phương Thủy Linh đã sắp khóc.
"Anh cùng Phương Văn Bình tính không được, chuyện này không để yên, em đừng quản, không có chuyện của em!" Đổng Học Bân nói.
Phương Thủy Linh vội nói: "Bằng không em thay cô em xin lỗi anh, thật sự xin lỗi, anh..."
"Không có gì phải xin lỗi, cứ như vậy đi." Đổng Học Bân đã quyết tâm, trực tiếp cúp điện thoại, hắn không phải tức giận Phương Thủy Linh, hắn vẫn là một ngựa trả một ngựa, chỉ bất quá hắn hiện tại tâm tình không tốt, không có tâm tư nói chuyện tào lao.
Đầu kia.
Phương Thủy Linh sau khi bị Đổng Học Bân cúp điện thoại buồn khổ vài giây, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho cô nhỏ của mình, "Cô nhỏ, cô... Cô làm gì vậy!"
Trong điện thoại Phương Văn Bình nói: "Cô làm gì?"
"Sao cô và Đổng ca lại mắng nhau!" Phương Thủy Linh cũng tức giận.
Phương Văn Bình bật cười một tiếng, "Thằng oắt con đó thiếu mắng! Cô không mắng hắn thì mắng ai? Tiểu Linh à, chuyện này con không cần lo, đi học của con đi!"
"Đó là anh rể của Nhiên ca! Sao con có thể không quản?" Phương Thủy Linh nói.
"Cô cũng là cô của con vậy!" Phương Văn Bình tức giận nói: "Ăn cháo đá bát có phải không?"
Phương Thủy Linh vành mắt hồng hồng nói: "Con không có, nhưng cô cùng Đổng ca thật sự đừng như vậy, con nghe Nhiên ca nói, Đổng ca là một người đặc biệt tốt, có gần mười lần đều là vì cứu dân chúng thiếu chút nữa mất mạng của mình, một người có thể không vì lợi ích xá mình cứu người, con tin tưởng tuyệt đối không phải là người xấu, cô hẳn là rõ ràng hồ sơ của Đổng ca hơn con, cho nên các người vì sao không thể..."
Phương Văn Bình nói: "Cô mặc kệ hắn làm chuyện gì! Cô cũng là nhìn hắn không vừa mắt!"
Phương Thủy Linh đột nhiên không nói, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy cô nhỏ của mình và Đổng ca thật sự quá giống, hỗn đản như nhau, không giảng đạo lý như nhau!
Ai đúng ai sai?
Cái này tựa như không ý nghĩa gì!
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đều như nhau, cũng là thấy đối phương không vừa mắt!
Đây là hai người có tính cách và tính tình đều không khác biệt lắm, nhưng thường thường càng là loại đồng loại này, sản sinh ra mâu thuẫn càng không cách nào thu xếp!
...
Đơn vị.
Chuyện tình rất nhanh truyền ra.
Hơn trăm người nhìn, tin tức truyền cũng rất nhanh chóng.
"Này, nghe nói chưa?"
"Nghe nói cái gì hả?"
"Lão Từ, ông còn chưa biết hả? Phương chủ nhiệm của phòng thứ nhất cùng Đổng sở trưởng phòng thứ tám đánh tới nhau rồi! Ở trong căn tin mắng nhau nửa ngày!"
"Không thể nào? Sao có thể!"
"Bao nhiêu người đều nhìn, tôi lừa ông làm gì!"
"..."
"Lần này thật đúng là ra đại sự."
Chuyện tình quá nghiêm trọng, trong lúc nhất thời cũng sôi sục lên.
Trong mười phút ngắn, toàn bộ ủy ban kỷ luật trung ương hầu như đã không ai không biết, thậm chí ngay cả một ít chính khách ngoại quốc tới khảo sát đều từ phiên dịch nghe nói một ít. Rất nhiều người phản ứng đầu tiên đều là không có khả năng, không dám tin tưởng, không người có thể nghĩ đến sẽ phát sinh loại sự tình này.
Thế nhưng cũng có rất nhiều người cũng không có ngoài ý muốn quá lớn, chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Bọn họ không ngoài ý muốn, là bởi vì bọn họ biết Phương Văn Bình và Đổng Học Bân là hai dạng người gì.
Phương Văn Bình... một người đàn bà ngay cả chồng của mình đều có thể tận tay cho vào tù, cô ấy tại ủy ban kỷ luật trung ương cũng là một nhân vật lâu năm, danh tiếng rất lớn, hầu như không ai không biết cô ấy, hơn nữa bối cảnh thâm hậu của cô ấy, ở cùng đơn vị đều chưa từng có người nào dám trêu chọc, ai cũng biết người phụ nữ này là một lão hỗn đản, phòng giám sát thứ nhất dưới dâm uy của cô ấy, đã rất nhiều năm chưa từng có âm thanh phản đối cô ấy!
Đổng Học Bân... lãnh đạo mới tới này cũng là một lưu manh, dám ở trong đơn vị đụng xe của đồng sự, dám đánh đồng sự dưới mí mắt của lãnh đạo!
Hai người điên!
Hai người hỗn đản!
Lúc này đụng vào nhau, có vài người cảm thấy hai người này làm ra chuyện gì bọn họ cũng không hề ý ngoài!